Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 572



CHƯƠNG 572

Lục Huyền Lâm vẫn chưa bình tĩnh lại sau niềm vui bất ngờ ấy, cứ xem đi xem lại ảnh của Mộ Mộ và Tịch Tịch.

Mặc dù chưa xác nhận nhưng anh nhìn hai bé cưng vẫn thấy rất gần gũi.

Lục Huyền Lâm đứng phắt dậy khỏi ghế ngồi, anh nóng lòng muốn đi chứng thực, muốn đi thăm họ.

Nói rồi, Lục Huyền Lâm gọi điện cho A Minh, sắp xếp công việc xong liền lái xe tới thẳng khu nhà của Lý Tang Du.

Chiếc xe Bentley phóng vừa nhanh vừa vững trên đường cao tốc, Lục Huyền Lâm biết Lý Tang Du đang đi làm, anh không dám tự ý quấy rầy cô làm việc.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh đành phải bỏ qua công ty của Lý Tang Du, đi đến trường mẫu giáo Hoa Bảy Màu có hai bé cưng đang ở đó.

Dọc đường đi tâm trạng anh thực  sự có hơi thấp thỏm, cảm giác hưng phấn và căng thẳng này anh chưa từng nếm trải trong đời.

Đến trường mẫu giáo Hoa Bảy Màu, tụi nhỏ vẫn chưa tan học, anh đỗ xe ở ven đường, đi thẳng tới cổng trường.

Cổng sắt trường mẫu giáo đang đóng, bên trong có rất nhiều công trình vui chơi đủ màu sắc, tường trắng bốn phía đều vẽ những nhân vật hoạt hình.

Có giáo viên dẫn các bạn nhỏ chơi trò chơi, qua cánh cổng sắt Lục Huyền Lâm muốn tìm kiếm bóng dáng Mộ Mộ và Tịch Tịch trong đám bạn nhỏ đang ngồi thành hàng ấy, chỉ tiếc là không nhìn thấy gì.

Có lẽ hai bé cưng đang ở trong phòng, anh thầm nghĩ.

Ông chú bảo vệ kế bên nhìn nhìn mất một hồi lâu.

Một anh chàng đẹp trai mặc vest đi giày da, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống một kẻ lừa đảo chuyên bắt cóc trẻ con.

Ông chú chỉnh chang lại cổ áo mình, nghiêm mặt đi về phía Lục Huyền Lâm.

“Tôi bảo này, tôi nhìn anh nãy giờ rồi, cứ thậm thà thậm thụt làm gì thế?” Ông chú cau mày, bộ dạng hung dữ: “Bây giờ vẫn chưa đến giờ tan học.”

Lục Huyền Lâm nghe vậy mới quay đầu nhìn ông chú mặc áo bảo vệ, điệu bộ nhanh nhẹn. Ông chú nói có hơi hướng giọng địa phương nhưng vẫn tạm nghe hiểu được.

“Tôi tới thăm con.” Lục Huyền Lâm vừa cảm thấy không tự tin vừa cảm thấy có phần tự hào.

Như thể có con học ở trường này là một chuyện gì đó rất đáng tự hào vậy.

Ông chú càng không hiểu nổi chàng trai trẻ này: “Nếu cậu tới thăm con thì sao lại không biết lúc nào con mình tan học?”

Lục Huyền Lâm bị vặn hỏi nhưng không biết nên giải thích thế nào.

Nếu kể chuyện của mình và Lý Tang Du cho ông chú này nghe thì chắc chắn ông ta sẽ không tin.

Ông chú thấy mặt anh lộ vẻ khó xử, lại nghĩ đến mấy chuyện gia đình mà trước giờ ông nhìn thấy ở cổng trường mẫu giáo, trong thoáng chốc liền hiểu ra.

“Cậu và mẹ đứa bé ly hôn rồi chứ gì.” Giọng ông chú nhỏ nhẹ hơn so với trước đó rất nhiều.

Lục Huyền Lâm cười khổ, anh nên nói là phải hay là không phải đây?

Kể ra thì hình như cũng không khác ly hôn là bao.

Vì vậy anh bèn gật đầu theo lời ông chú nói.

Ông chú ra vẻ tôi biết ngay mà, xông xáo kéo anh lại cổng bên của trường mẫu giáo.

“Trường hợp như cậu tôi gặp nhiều rồi, ly hôn xong con theo mẹ, các cậu là người làm ba muốn đến thăm con mình nhưng ngay cả giờ nào con tan học cũng không biết.” Ông chú thở dài: “Ly hôn thì người khổ là con cái.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.