Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 624



CHƯƠNG 624

Trịnh Uyển Khanh bị ông ta làm cho giật mình, sao lại cầu cứu đến tận chỗ cô ta rồi: “Tuy con cũng muốn giúp đỡ nhưng con chưa từng tiếp xúc với chuyện của công ty ba mà.”

“Anh nói linh tinh gì thế, sao Uyển Khanh hiểu được việc kinh doanh của công ty chứ?” Tiêu Hà lập tức cảnh giác, sợ Trịnh Khôi lại suy nghĩ lệch lạc gì đó.

“Không phải ba nói linh tinh, người có thể cứu ba và công ty chỉ có con gái cưng của ba mà thôi. Cứ coi như ba cầu xin con, con giúp ba chuyện này đi!”

Trịnh Khôi lôi bài tình cảm ra để nói lý, vành mắt còn hơi ươn ướt. Trịnh Uyển Khanh sợ hãi dáng vẻ này của Trịnh Khôi.

Cô ta vội vàng đỡ lấy Trịnh Khôi rồi an ủi: “Ba cứ nói đi, chỉ cần con có thể làm được.”

Nếu Trịnh Khôi ngã ngựa, cô ta và Tiêu Hà sẽ không thể nào lo được cho bản thân mình. Trịnh Uyển Khanh vẫn hiểu được đạo lý châu chấu trên cùng một sợi dây.

Tiêu Hà nhíu chặt mày, bà ta thầm hạ quyết tâm, nếu tên Trịnh Khôi không đứng đắn này đưa ra bất kỳ đề nghị kỳ quái nào, bà ta nhất định sẽ lấy chổi đuổi ông ta ra ngoài.

Trịnh Khôi thấy Trịnh Uyển Khanh gật đầu, lập tức vui mừng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô ta: “Ba muốn con đi tìm Lục Huyền Lâm cầu xin cho ba, để cậu ta giơ cao đánh khẽ cho ba một con đường sống.”

Có lẽ Lục Huyền Lâm không có ý đuổi cùng giết tận, nhưng những doanh nhân này đều là đám người gặp gió đẩy thuyền. Người nào mà chẳng muốn trèo lên cây đại thụ nhà họ Lục? Ai sẽ quan tâm đến việc Trịnh Khôi còn sống hay chết chứ?

Nói thế nào thì Trịnh Uyển Khanh cùng từng có mối quan hệ tốt với Lục Huyền Lâm. Không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, chỉ cần Lục Huyền Lâm chịu giơ cao đánh khẽ, ông ta vẫn sẽ còn đường sống.

Trịnh Khôi tính toán rất vẹn toàn, nhưng ông ta lại nhìn thấy nụ cười khổ cùng vẻ bất đắc dĩ chưa từng xuất hiện trên mặt của Trịnh Uyển Khanh.

Nếu cô ta chia tay trong vui vẻ với Lục Huyền Lâm thì có lẽ anh sẽ nể mặt thời gian tươi đẹp trước đây mà tha cho Trịnh Khôi. Nhưng trước đó cô ta lại làm ra những chuyện kia. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sao Trịnh Uyển Khanh còn có thể vác mặt tới tìm Lục Huyền Lâm được?

“Bản thân anh không có bản lĩnh thì cũng đừng lôi con gái tôi ra để lợi dụng. Lúc đầu tôi bảo anh ly hôn với bà ta thì anh cứ lải nhải không muốn ly hôn. Bây giờ anh lại bắt Trịnh Uyển Khanh giúp mình, còn đi tìm Lục Huyền Lâm, sao người ta có thể giúp anh chứ?”

Tiêu Hà tức run lên, trước đây Trịnh Uyển Khanh của họ đã phải chịu bao nhiêu đau khổ cùng giày vò. Bây giờ Trịnh Khôi lại bắt con bé đi tìm Lục Huyền Lâm, Trịnh Uyển Khanh biết ném mặt vào đâu đây?

“Con gái ngoan, chỉ cần con giúp ba hoàn thành nhiệm vụ này là ba sẽ ly hôn với người phụ nữ đó ngay lập tức, ba hứa đấy!” Trịnh Khôi rất kích động, hai mắt hơi mở to.

Ông ta có suy tính và lý do của mình nên mới không ly hôn. Nhưng đối mặt với tình trạng sắp phá sản, tất cả những lý do này đều không đáng nhắc tới. Vợ của Trịnh Khôi có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không phải là mỏ vàng. Dù có nhiều mối quan hệ đến đâu đi nữa thì cũng không chịu nổi một đòn khi ở trước mặt Lục Huyền Lâm.

Nhưng Trịnh Uyển Khanh lại không giống vậy, chỉ có con bé mới có thể giúp mình. Con bé đã từng có một khoảng thời gian vui vẻ với Lục Huyền Lâm, lúc đầu cậu ta đã tốn không biết bao nhiêu thời gian và tâm sức để tìm nó.

Bây giờ chắc chắc cậu ta sẽ nể mặt Trịnh Uyển Khanh mà tha cho mình một con đường sống. Nếu không được thì bảo con bé tìm cơ hội ngủ một đêm với cậu ta, chuyện khó đến đâu cũng đều dễ dàng giải quyết!

Tiêu Hà không biết mình đã tốn bao nhiêu thời gian để đe dọa dụ dỗ Trịnh Khôi ly hôn. Nhưng lần nào ông ta cũng chỉ cười qua loa lấy lệ, nói rằng qua một thời gian nữa sẽ ly hôn, còn nói đứa trẻ bị bệnh đó vẫn còn nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.