Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 625



CHƯƠNG 625

Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Trịnh Khôi kiên định như vậy, trong lòng không khỏi hơi dao động. Bà ta kéo cánh tay của Trịnh Uyển Khanh rồi bắt đầu khuyên nhủ: “Có lẽ ba con thật sự có khó khăn bất đắc dĩ gì đó. Uyển Khanh con đi thử xem, biết đâu có thể làm được thì sao?”

Đương nhiên là Trịnh Uyển Khanh ngồi trên ghế sô pha cũng không phải người chỉ cần mặt mũi không màng chuyện tình cảm. Cô ta khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên định chắc chắn phải làm được.

“Uyển Khanh, con đúng là cứu tinh của ba!”

Cuối cùng ba người cũng bình tĩnh lại, nhưng Trịnh Uyển Khanh không thích sự thân thiết quá mức này. Đúng lúc tiếng chuông cửa vang lên, Trịnh Uyển Khanh nhân cơ hội mở cửa chạy thoát khỏi sự vây quanh của hai người họ.

Trịnh Uyển Khanh vừa mở cửa ra, còn chưa kịp nhìn là ai tới thì người đó đã nhanh chóng bước vào. Cô ta không kịp đề phòng đã bị người đó tát thẳng vào mặt.

“Ba đâu? Đám hồ ly tinh các người giấu ba ở chỗ nào rồi?” Trịnh Mễ Á trừng mắt trông thấy Trịnh Khôi đang ngồi trên ghế sô pha cùng với Tiêu Hà.

Cô ta không hề cảm thấy hành động đánh người vừa rồi của mình vô lễ, đẩy Trịnh Uyển Khanh bị đánh đến ngây ngốc ra rồi bước vào phòng khách.

Tiêu Hà nghe thấy tiếng động lập tức đứng dậy, vừa nhìn đã thấy Trịnh Uyển Khanh đang che mặt với vẻ không thể tin nổi, còn con nhóc Trịnh Mễ Á đó thì kiêu căng ngạo mạn xông về phía mình, trong lòng bà ta trào dâng lửa giận.

“Loại mất dậy này, ai cho mày vào nhà của bọn tao, lại còn dám đánh người nữa!”

Trịnh Khôi đâu còn dám ngồi trên ghế sô pha, lập tức đứng dậy, bước tới đón, cũng mặc kệ Trịnh Uyển Khanh bị đánh, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Trịnh Mễ Á.

“Con gái cưng của ba, sao con lại tìm được nơi này thế?”

“Trịnh Khôi, anh bị mù à? Không thấy Trịnh Uyển Khanh bị cái con điên đó đánh ư? Còn con gái cưng nữa chứ, anh đừng quên vừa rồi đã đồng ý với mẹ con tôi điều gì!”

Tiêu Hà lập tức đi đến bên cạnh Trịnh Uyển Khanh. Con gái của bà ta từ nhỏ đã ngoan ngoãn, đâu phải là đối thủ của của loại phụ nữ đanh đá này. Bà ta kéo tay Trịnh Uyển Khanh ra thì nhìn thấy dấu tay đỏ chói trên mặt cô ta, nhìn khuôn mặt trắng nõn của con gái, lửa giận lập tức xông thẳng lên huyệt thái dương.

“Mẹ!” Trịnh Uyển Khanh bị đánh rơi nước mắt, khuôn mặt nóng rát vì đau đớn, tủi thân giậm chân với Tiêu Hà.

Trịnh Mễ Á ở bên cạnh không chịu nổi bộ dạng hồ ly tinh của hai mẹ con họ, quay đầu mắng nhiếc: “Ba tôi chỉ có một mình tôi là con gái thôi, không phải loại chó mèo nào cũng sáp tới được. Một cái tát thì đã là gì chứ, tôi còn dám giết người đấy, bà có tin không!”

Cô ta không giống với mẹ mình, từ nhỏ đến lớn Trịnh Mễ Á đã được nuông chiều. chỉ có cô ta mới có quyền làm người khác đau khổ, chứ không ai có thể khiến cô ta chịu thiệt cả.

Cô ta vừa nói vừa định xông lên tiếp tục đánh, nhưng lại bị Trịnh Khôi giữ lại: “Đủ rồi! Ai bảo con chạy tới đây đánh người, bình thường ba dạy con như vậy hả?”

“Ba, ba mắng con sao?”

Trịnh Mễ Á quay đầu lại kinh hãi nhìn Trịnh Khôi với vẻ mặt dữ tợn. Cô ta lớn bằng ngần này nhưng ba chưa bao giờ hung dữ với cô ta cả, hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Trịnh Khôi trông thấy vẻ mặt tủi thân của cô ta, trong lòng không khỏi hối hận. Nhưng Trịnh Uyển Khanh đang đứng nhìn ở bên cạnh, con bé còn phải giúp mình đi tìm Lục Huyền Lâm. Nếu lúc này mình nhất bên trọng nhất bên khinh, sao còn có thể bắt con bé đi tìm người được?

“Mễ Á, con đừng náo loạn nữa, một lát nữa ba sẽ trở về tìm mẹ con được không?” Ông ta bắt đầu tỏ thái độ mềm dẻo dỗ dành, Trịnh Mễ Á lại không nghe theo, vùng vằng thoát khỏi sự giam giữ của ông ta.

“Ba, ba bị hai con hồ ly tinh này lừa rồi. Hôm nay con phải xử lý bọn họ mới được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.