Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 631



CHƯƠNG 631

Trịnh Uyển Khanh chỉ có thể gật đầu đồng ý, trước khi rời đi cô ta còn nhìn Lục Huyền Lâm với vẻ không nỡ. Đáng tiếc là toàn bộ ánh mắt của Lục Huyền Lâm đã quay trở lại máy tình.

Mẹ Lục kéo Trịnh Uyển Khanh đến một công viên gần bệnh viện, ánh nắng bên ngoài đã hơi chói chang. Hai người vào một đình nghỉ chân trong công viên rồi ngồi xuống.

“Dì nghe nói gần đây con và mẹ con sống không được tốt hả?”

Đi ra ngoài, mẹ Lục mới chú ý đến khuôn mặt sưng đỏ của Trịnh Uyển Khanh, trên trán cũng bị quấn băng gạc. Bà ta bất giác nhớ tới trước đây bạn mình có nhắc tới những tin đồ liên quan tới Tiêu Hà.

Quý bà đứng đắn không làm lại chạy đi làm con giáp thứ mười ba. Đây là lời một người bạn nhận xét lúc đó, khi ấy bà ta còn cảm thấy mất mặt, dù sao Trịnh Uyển Khanh đã từng hẹn hò với con trai mình một thời gian.

Nghe thấy mẹ Lục nói chuyện này, Trịnh Uyển Khanh không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, cô ta lắp bắp nói: “À, thật ra… vẫn ổn ạ, con và mẹ vẫn rất ổn…”

“Thật ra sống cũng không được thuận buồm xuôi gió, con là một cô gái tốt, nếu không thì Huyền Lâm và dì cũng sẽ không thích con.” Mẹ Lục nắm lấy tay cô ta an ủi.

Trịnh Uyển Khanh dò xét nhìn mẹ Lục rồi nói: “Nhưng Huyền Lâm… hình như anh ấy không muốn gặp con.”

“Thằng bé không thắng được dì đâu, dì thích con, sau này dì dẫn con cùng đi.”

Mẹ Lục nghĩ, nếu có thể khiến Huyền Lâm quên được Lý Tang Du thì tốt. Còn nếu không thể thì cũng chỉ như dẫn thêm một người tới gặp Huyền Lâm thôi.

Hai người nói chuyện với nhau một lúc lâu, mãi cho đến khi Tiêu Hà trong phòng bệnh tìm không thấy Trịnh Uyển Khanh đâu mà gọi điện thoại tới thì cuộc nói chuyện mới chấm dứt, Trịnh Uyển Khanh tạm biệt mẹ Lục.

Lúc trở về phòng bệnh còn có chút không thể tin nổi, đây không phải là dốc lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu xum xuê ư? Cô ta cố gắng theo đuổi Lục Huyền Lâm, nhưng không ngờ rằng mẹ Lục lại đột nhiên lấy lòng mình.

“Uyển Khanh, con chạy đi đâu vậy, làm mẹ sợ muốn chết.” Tiêu Hà nhìn thấy Trịnh Uyển Khanh từ phía xa xa thì đã vội vàng bước tới đón con, nét quan tâm trên mặt không giống như là giả vờ, nhưng mà giọng nói quá lớn lại khiến cho không ít người phải liếc nhìn.

Trịnh Uyển Khanh bỗng nhiên nhớ tới lúc mẹ Lục nhắc tới Tiêu Hà, trong giọng nói có mang theo một chút coi thường. Lúc đó Tiêu Hà vừa mới về nhà lấy quần áo đến, trên mặt còn mang theo dấu vết khả nghi.

Trong lòng cô ta cảm thấy bực bội vô cớ, sa sầm mặt bước vào trong phòng bệnh, cũng không để ý tới Tiêu Hà đang sốt ruột, tự mình leo lên trên giường bệnh.

Không sánh bằng phòng vip của Lục Huyền Lâm, mặc dù một mình trong phòng bệnh đơn nhưng lại cực kỳ nhỏ, cách trang trí cũng rất sơ sài, cô ta nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy Trịnh Khôi đâu.

“Ba đâu rồi?” Trịnh Uyển Khanh nhíu mày hỏi một câu.

Tâm trạng của Tiêu Hà vừa mới bị Trịnh Uyển Khanh phớt lờ cũng không có gì là không tốt, bà ta quay người rót một ly nước nóng để nguội đưa cho cô ta.

Sau đó mới khinh bỉ nhếch miệng: “Ba của con à, cái tên chết bầm Trịnh Khôi thừa dịp lúc mẹ trở về lấy quần áo cho con thì đã vội vàng chạy ngược về dỗ dành hai mẹ con kia rồi.”

Vừa nói lại vừa có bộ dạng như lấy lòng mà vén lọn tóc dài rối bời của Trịnh Uyển Khanh ra sau tai cho cô ta: “Con phải đòi lại công bằng cho mẹ, mẹ nghe nói Lục Huyền Lâm ở bệnh viện này, đến lúc đó con đi qua tìm cậu ta. Trước đó cậu ta thích con như thế, không thể nào không nể mặt con.”

Tiêu Hà càng nói càng cảm thấy đúng đắn, nhưng lại không chú ý đến sắc mặt càng ngày càng không nhẫn nại của Trịnh Uyển Khanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.