CHƯƠNG 647
Ngay cả Lục Huyền Lâm cũng không biết, chỉ cần anh nghĩ đến hai đứa nhỏ, biểu cảm trên mặt anh sẽ dịu dàng đến mức nào.
“Đúng vậy! Nếu như bà Lục có ở đây, sợ là sẽ lập tức cho là cháu nội của mình.”
Lời nói của A Minh không hề khoa trương, Tịch giống Lý Tang Du nhiều hơn, Mộ lại giống Lục Huyền Lâm hơn, nếu như lúc đó người mà Trịnh Uyển Khanh gặp được là Mộ, có thể sẽ lập tức sụp đổ.
“Tôi vừa nhìn thấy Mộ đã vô cùng kích động, anh xem, cô Lý đã sinh con cho anh rồi…”
“Đừng nói nữa.”
A Minh vẫn chưa nói xong, Lục Huyền Lâm đã ngắt lời anh ta, hơn nữa sắc mặt trông cũng không được tốt….
Hình như anh ta cũng không nói sai! Đúng là không đoán ra được….
Tâm trạng của Lục Huyền Lâm không tốt, là vì anh không muốn bị cái suy nghĩ-hai đứa bé kia là con ruột của anh chiếm giữ.
Nếu như đến lúc đó không phải thì phải làm sao? Mặc dù anh đã quyết định, dù kết quả như thế nào, anh cũng sẽ đối xử thật lòng với hai đứa bé.
Nhưng một khi nhận định trước, kết quả không phải, anh không thể đảm bảo mình sẽ không mất kiểm soát.
Hơn nữa, cho dù Lý Tang Du sinh cho anh hai đứa con thì sao?
Đừng quên Lý Tang Du vô cùng lương thiện, sao cô có thể nhẫn tâm từ bỏ hai mạng sống chứ?
“Vậy được rồi.” Cho dù Lục Huyền Lâm không nói nữa, A Minh cũng muốn nói ra vấn đề mà mình đã chuẩn bị, đây là cơ hội khó mà có được.
“Tổng giám đốc, chúng ta đi phục hồi chức năng thôi, lúc hai đứa bé rời đi, hi vọng anh có thể nhanh chóng khỏe lại.”
“Được!”
Lục Huyền Lâm trả lời rất dứt khoát, không chút do dự, mặc dù A Minh đã biết là như thế, nhưng vẫn không khỏi có đau lòng!
Sự tận tình khuyên bảo của mình cũng không bằng hai đứa bé thuận miệng nói một câu…
Sau khi Mộ trở về, đặt món quà sang một bên, ngoan ngoãn nằm lại giường.
Cậu bé có chút lo lắng, cậu bé tự tiện nhận quà, mẹ có buồn không?
Nếu như mẹ không vui, cậu bé phải trả lại những món quà này sao? Vậy, có phải ông ấy sẽ không vui?
Điều này khiến Mộ rất buồn bực.
Vì vậy, sau khi Lý Tang Du dẫn Tịch đi vào, Mộ vẫn luôn quan sát biểu cảm của Lý Tang Du, nhưng đến tận khi Tịch nhìn thấy con búp bê, vui sướng reo hò, biểu cảm của Lý Tang Du cũng không có nhiều thay đổi.
Chỉ là trong lúc Tịch không nhìn thấy, làm động tác im lặng với cậu bé, biểu cảm vẫn rất thoải mái.
Mộ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu bé cảm thấy mình vẫn nên tìm một cơ hội để giải thích với mẹ, không muốn mẹ hiểu nhầm.
Lý Tang Du vừa đi vào cửa đã nhìn thấy hai món quà, cũng đã từng nhìn thấy ở phòng bệnh của Lục Lâm Huyền, đương nhiên cô đã biết, nhưng cô đã cho phép cậu bé đi gặp Lục Huyền Lâm, món quà này cũng không có cách nào.
“Wow~ Búp bê đẹp quá, ba về rồi ạ?”
Tịch nhìn thấy búp bê, lập tức buông tay Lý Tang Du ra, chạy đến, ôm búp bê vào lòng.
Lý Tang Du có chút bất lực, ở trong lòng con gái hình như mình còn không quan trọng bằng một con búp bê….