Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 667



CHƯƠNG 667

Nếu không phải anh ngăn cản, Lý Tang Du cũng không trở về thành phố A.

Anh rất đau khổ, nghĩ đến việc cô sẽ ra đi thêm một lần nữa thì không khí xung quanh anh lập tức trở nên thưa thớt, nhanh chóng cảm thấy khó thở.

Lục Huyền Lâm, mày đang cố chấp cái gì? Không phải chính mày khiến cô ấy bỏ đi sao?

“Vậy thì cô, hãy sống hạnh phúc nhé.”

Anh còn có thể nói gì nữa dây? Chỉ có thể chuyển nỗi bi ai vô bờ bến thành một câu chúc phúc mà thôi.

Anh không muốn làm khó cô.

Có ai biết khi anh thốt lên câu nói này thì trong lòng đau khổ cỡ nào không?

“Ừm, chắc chắn.”

Lý Tang Du cười rất tươi, nếu không phải A Minh vừa hay lái xe đến thì Lục Huyền Lâm sợ bản thân không thể khống chế miệng mình.

Những lời kia mà thốt lên.

Thì chút tôn nghiêm còn sót lại cũng chẳng còn.

Tang Du à, anh biết mình sai rồi, anh chấp nhận bù đắp, anh yêu em, em có thể ở lại không?

Vì để Lục Huyền Lâm có thêm thời gian mà A Minh chỉ im lặng chờ ở bãi đỗ xe, nếu không phải nhà trẻ đã tới giờ tan học thì anh ta cũng không muốn tới quấy rầy.

Nhưng hình như tổng giám đốc nhà mình vẫn chưa làm lành được với Lý Tang Du nhỉ.

Cảm nhận sự im lặng trong xe, A Minh cảm thấy bản thân sắp bị kiềm nén đến nỗi muốn chết rồi.

Anh ta biết Lý Tang Du không thường nói chuyện nhưng chỉ cần có mặt Lục Huyền Lâm, chắc chắn giữa họ không thiếu việc đấu võ mồm.

Tuy đấu võ mồm nhưng ít ra còn có chút sức sống.

Không phải cãi nhau cũng là việc xúc tiến tình cảm à?

Bây giờ lại chẳng nói câu nào… thì muốn cô Lý có lại tình cảm với anh cũng khó đấy! Anh biết không hả? Tổng giám đốc của tôi ơi!

A Minh nhìn kính chiếu hậu, nháy mắt ra hiệu hi vọng Lục Huyền Lâm nhìn thấy.

Lục Huyền Lâm thấy nhưng lại không hề có bất kì phản ứng nào.

Chỉ cần im lặng ở cùng Lý Tang Du thì anh đã hài lòng.

Trái lại, Lý Tang Du thấy thế bèn nở nụ cười, trêu chọc: “A Minh, đã lâu không gặp, mặt anh bị liệt à?”

“Ha ha… Cô Lý nói đùa…” Ngoài việc cười gượng thì A Minh chẳng biết dùng nét mặt nào.

Tại sao cô Lý lại trở nên độc mồm thế kia!

Lục Huyền Lâm nghe xong thì không khỏi bật cười nhưng anh chỉ dùng tay che miệng, len lén cười.

Bầu không khí trong xe lập tức thoải mái hơn.

“Đúng rồi A Minh, anh biết nhà trẻ ở đâu không?”

“Biết!”

Ngẫm lại chắc hẳn A Minh biết là đúng, nhưng cô vẫn nên hỏi cho chắc.

“Vậy là tốt.”

A Minh nhận ra bản thân nhanh nhảu trả lời thì hơi hoảng hốt nhưng thấy hai người ngồi phía sau không tỏ vẻ gì nên cũng yên lòng: “Tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian đón con của cô Lý đâu.”

Lúc đến nhà trẻ vừa hay cũng là lúc tan học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.