Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 688



CHƯƠNG 688

Nghĩ đến đây, Mộ vẫn có chút lo lắng, cậu bé không biết Lục Huyền Lâm là làm cái gì, trước giờ không có ai nói cho cậu bé cả.

Nhưng cậu bé biết ba của Lý Tiểu Đồng nghe nói là rất siêu, cho nên các cô giáo đều không dám quản Lý Tiểu Đồng.

Nếu ba của cậu bé không siêu bằng ba của Lý Tiểu Đồng thì phải làm sao, nếu ba cũng không giúp được bọn họ thì phải làm sao…

Nhưng khi những suy nghĩ này vụt qua trong lòng Mộ, trong lòng cậu bé rất phủ định những suy nghĩ này.

Chỉ là cảm thấy, Lục Huyền Lâm có thể bảo vệ tốt cho bọn họ!

“Chị nhìn đồ đĩ đó đi, không dám nói chuyện nữa rồi, có phải không tìm được cứu binh không! Chậc chậc, xem ra là không tìm được rồi!”

Cô của Lý Tiểu Đồng này cũng không che đậy ở trước mặt tụi nhỏ, muốn nói gì thì nói đó, Lý Tang Du cũng không tự chủ mà bịt tai của hai đứa trẻ lại.

Đừng để loại người này làm bẩn thế giới của các con!

“Cô nói cái gì?”

Cửa phòng bệnh truyền tới tiếng quát, trừ hai đứa trẻ được bịt tai và Lý Tang Du, những người khác đều bị dọa giật mình, ánh mắt đồng loạt tập trung lên người Lục Huyền Lâm.

“Anh… anh là ai!”

Mẹ và cô của Lý Tiểu Đồng, còn có cô giáo đó, không phải là người trong thương giới, cho nên không biết Lục Huyền Lâm, chỉ có một chút ấn tượng, có thể là từng thấy ở trên báo gì đó!

Nhưng Lục Huyền Lâm nói xong câu đó, sau khi nhìn thấy người quan trọng trong góc, hoàn toàn phớt lờ những người khác.

Có điều lời mắng người đó, anh vẫn nhớ ở trong lòng, giữ lại đợi lát nữa xử lý.

“Sao rồi? Các em không sao chứ!”

Khí áp trên người Lục Huyền Lâm hoàn toàn thu liễm lại, giọng điệu cũng trở nên rất dịu dàng.

“Ba,” Nhìn thấy Lục Huyền Lâm, Mộ bèn gọi một tiếng ba, hai mắt lại đỏ lên, Lục Huyền Lâm nhìn mà trong lòng đau đến lạ.

Tiếng ba này đã đè nén trong lòng Mộ rất lâu rồi.

Lý Tang Du không ngờ Lục Huyền Lâm sẽ đến nhanh như vậy, cũng biết anh để tâm đến hai đứa trẻ nhiều như nào.

Cô buông tay ra, để Mộ lao vào trong lòng Lục Huyền Lâm, mà Tịch thì ngây người, trong lòng lại chậm chạp không phản ứng kịp.

Chú kỳ lạ là ba sao?

Sau Mộ thì cô bé vẫn lao tới, vào lúc Lục Huyền Lâm vì kích động mà ôm chặt chúng, yếu ớt nói một câu.

“Ba, Tịch đau…”

Lục Huyền Lâm còn chưa kịp hưởng thụ giây phút ấm áp này thì Tịch đã ngất đi ở trong lòng.

“Tịch! Bác sĩ đâu!”

Lý Tang Du thấy Tịch như vậy, trong lòng nảy ra rất nhiều suy nghĩ tiêu cực, có hơi mất kiểm soát mà khóc lên, từ trong lòng Lục Huyền Lâm bế Tịch lên, chạy đi tìm bác sĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.