Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 732



CHƯƠNG 732

Mẹ Lục nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đến gần, nhíu mày lại, đi ra khỏi quán cà phê.

“Lý Tang Du?”

Có thể ở trường mẫu giáo gặp được người quen, là sự bất ngờ của Lý Tang Du, gặp được mẹ Lục thì càng bất ngờ hơn nữa.

Lý Tang Du khẽ mỉm cười, tỏ ý lịch sự: “Bác gái.”

6 năm không gặp, Lý Tang Du vẫn dáng vẻ đó, gương mặt được thời gian bỏ quên, cho người khác cảm giác vẫn rất kiêu ngạo.

Chẳng trách Lục Huyền Lâm bị mê như điếu đổ.

Lông mày của mẹ Lục không giãn ra, nhìn sang nơi khác, lạnh lùng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Chuyện duy nhất bọn họ có thể nói chính là Lục Huyền Lâm, mẹ Lục chắc là biết chuyện gì đó.

Lẽ nào đòi cháu? Lý Tang Du sẽ không đồng ý.

“Bác gái, tôi phải đón con, xin bác hãy đợi một chút.”

“Hừ.”

Đối với sự lịch sự của Lý Tang Du, mẹ Lục không để trong mắt, hừ lạnh một tiếng: “Cô cũng là người thông minh, tin rằng cô biết mục đích tôi đến đây.”

“Bác gái bác đánh giá cao tôi rồi, tôi làm sao đoán được tâm tư của bác.” Lý Tang Du mỉm cười.

Trôi qua lâu như vậy, mẹ Lục vẫn không ưa cô.

Người duy nhất của nhà họ Lục đối tốt với cô chỉ có ông cụ Lục.

Hiện nay mẹ Lục tìm tới đây, là Lục Huyền Lâm nói, hay là tự mình tìm tới?

“Hừ, nghe nói cô bây giờ có con rồi.”

“Phải.”

Thật sự đòi cháu sao?

Trong lòng Lý Tang Du có hơi lo lắng, cô bằng lòng để tụi nhỏ nhận lại ba của mình, không đại biểu có thể đưa con cô đi.

“6 năm không trở về, cô còn về làm gì? Dẫn theo con chồng trước trở về tiếp tục quấn lấy Lục Huyền Lâm sao?”

Mẹ Lục vẫn không biết đứa trẻ là con của Lục Huyền Lâm sao?

“Tôi không có như vậy, bác gái, là bác nghĩ nhiều rồi.”

Sao mở miệng thì cô trở thành người vô liêm sỉ như vậy?

“Tôi nghĩ nhiều, nếu tôi nghĩ nhiều, cô sao lại cho con học ở trường mẫu giáo do Lục Thị chúng tôi góp vốn?”

“Trường mẫu giáo là Lục Huyền Lâm tìm, những chuyện khác thì tôi không biết, tôi không hề biết.”

Thì ra trường mẫu giáo này, Lục Huyền Lâm đã góp vốn, công ty của mình góp vốn, trường mẫu giáo cũng góp vốn, bây giờ Lục Thị thật sự có thể bị phung phí như vậy sao?

Lý Tang Du cảm thấy có chút cảm giác bị lừa gạt.

“Cô không biết sao? Lý Tang Du, từ sau khi cô xảy ra chuyện, Huyền Lâm nói rõ với tôi con người của cô, tôi cũng đã hết lần này đến lần khác xem xét lại những tổn thương tôi gây ra cho cô trong quá khứ, nhưng không ngờ cô là người như vậy! Huyền Lâm bị cô lừa rồi! Cô dựa vào sự mang nợ mà Huyền Lâm đối với cô, dẫn con của người khác đến tìm nó, cô không thấy xấu hổ sao?” Mẹ Lục đau đớn mà nhìn sang Lý Tang Du.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.