Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 762



CHƯƠNG 762

Váy cưới đã chọn xong, những thứ khác không cần họ chuẩn bị. Lục Nghiên Tịch lựa chọn về nhà mình.

Tư Bác Văn không nói thêm gì nữa, nhưng trước khi xuống xe còn không quên nhắc nhở: “Vận mệnh của Hoắc Thị đang nằm trong tay cô đấy.”

Câu nói này đã hoàn toàn dập tắt ý nghĩ trong lòng Lục Nghiên Tịch.

Chờ đến khi xe rẽ vào góc đường, sắc mặt của Lục Nghiên Tịch mới dần trở nên tái nhợt. Cô vội vàng gọi xe, chạy vội tới bệnh viện.

Bệnh viện trắng xóa một màu, luôn toát ra hơi thở lạnh lẽo khiến con người ta xa lánh, thỉnh thoảng có người gào khóc, ồn đến mức khiến người ta bất an.

Bác sĩ đứng dậy đóng cửa, sau đó xoay người lại liếc nhìn bình truyền dịch, tiếp tục băng bó vết thương cho Lục Nghiên Tịch.

“Cô Lục, tôi vẫn khuyên cô nên nhập viện, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn không ổn đâu. Vết thương nhẹ thế này cũng có thể chảy máu không ngừng, nếu bị thương nặng hơn sẽ có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào, mà cô vẫn còn trẻ.” Bác sĩ định tiếp tục khuyên bảo gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thẫn thờ của cô, chỉ biết thở dài: “Cô Lục…”

“Không cần đâu.”

Lục Nghiên Tịch không nghe lời bác sĩ, chờ sau khi miệng vết thương không còn chảy máu nữa mới về nhà.

Vừa bước qua cửa, Lý Tang Du đã ra đón, thấy sắc mặt Lục Nghiên Tịch không tốt, bà lo lắng hỏi: “Sao vậy? Tư Bác Văn ăn hiếp con à?”

Lục Nghiên Tịch lắc đầu, quay người đi tới chỗ sofa rồi ngồi xuống: “Mẹ ạ, con…” Câu nói muốn hủy bỏ hôn ước đã ở đầu môi bị cô mạnh mẽ nuốt xuống, chớp mắt hỏi: “Chừng nào giao công ty cho nhà họ Tư ạ?”

Điều kiện để nhà họ Tư đồng ý kết hôn chính là Lục Thị, Lục Nghiên Tịch đột nhiên hơi hối hận.

“Ngày mai mở cuộc họp ở công ty, mấy bữa nay chắc Bác Văn cũng đã tiếp xúc với công việc của công ty rồi, mẹ cũng không để ý nhiều.” Lý Tang Du trả lời, trên mặt tràn đầy ý cười: “Đúng rồi, con có rảnh thì tới công ty giúp Bác Văn đi.”

Được Lý Tang Du nhắc nhở, Lục Nghiên Tịch mới nhớ sau khi mình đính hôn vẫn chưa ngồi vào bàn làm việc lần nào, cũng không thèm để ý, giỏi lắm, quên phát là quên sạch.

“Mẹ, con về công ty trước đây.”

Cô sốt sắng vội trở về công ty, đi thẳng tới văn phòng, mọi thứ đều vẫn như trước khi cô đi, cô tìm văn kiện rồi bắt tay vào việc.

Bỏ xó mấy ngày, cô bận đến mức quên bẵng thời gian. Mãi tới khi có người mở đèn, cô mới phát hiện ra trời đã tối, xung quanh đều đã sáng ánh đèn neon: “Mấy giờ rồi?”

Bảo vệ bật đèn nhìn qua đồng hồ, nói: “Mười một giờ rồi, sếp Lục, cô không tan làm sao?”

“Không vội, còn một chút nữa thôi.” Dứt lời, Lục Nghiên Tịch tiếp tục cúi đầu.

Một bóng người tình cờ đi ra từ chỗ tối, sau khi ra hiệu cho bảo vệ rời đi, anh lập tức bước tới: “Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ làm thư ký của tôi.”

“Cái gì?” Lục Nghiên Tịch vô thức ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ngay đôi mắt sâu hút như có lực hấp dẫn của Tư Bác Văn, cô nhanh chóng bình tĩnh lại: “Tôi làm thư ký cho anh?”

Nói gì thì nói, cô vẫn là cô chủ của nhà họ Lục.

“Không thì sao? Ngày mai là đại hội cổ đông, tới mai là tôi sẽ nhậm chức, rất nhiều chuyện không quen đều cần cô hỗ trợ, còn mấy cái này tôi sẽ cho người giải quyết. Đi về đi.” Giọng điệu của Tư Bác Văn không cho phép thuơng lượng, cũng không có chỗ để thương lượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.