Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 813



CHƯƠNG 813

“Gần đây dòng vốn chảy ra ngoài khá nhiều, nhưng những khoản khác lại không có biến động mấy. Đúng rồi, trong khoảng thời gian cậu không ở đây, Vu Diễm My đã rời công ty rồi tự mình mở một Vu Thị. Nghe nói là Vương Chấn cũng góp vốn vào đó.” Vẻ mặt Chu Nhã Khiết kỳ lạ: “Mà lạ lắm, Vu Diễm My cũng không phải là con gái ruột của Vương Chấn, sao lại đối xử tốt với cô ta như vậy nhỉ?”

“Chắc tại sống với nhau cũng lâu rồi.” Lục Nghiên Tịch trả lời, sau đó lập tức nhìn về phía văn kiện, không nói chuyện với Chu Nhã Khiết nữa.

Ba của Vu Diễm My mất sớm nên sau khi Lục Hương Cầm gả cho Vương Chấn, vì để Vương Chấn chấp nhận đứa con riêng này, Lục Huyền Lâm đã đồng ý chia cổ phần cho Vương Chấn, kết quả là nhiều năm như vậy rồi mà Vương Chấn vẫn chưa có con.

Lục Nghiên Tịch nhớ lại, không cần suy nghĩ nhiều đã cầm điện thoại lên hẹn Hoắc Vũ Khải, hôm nay gặp nhau ở một nhà hàng.

Giờ tan làm, Lục Nghiên Tịch gặp giám đốc tài chính trước, sau đó mới đến nhà hàng gặp Hoắc Vũ Khải.

“Muốn uống gì?” Thấy cô ngồi xuống, Hoắc Vũ Khải đã lập tức hỏi.

“Gì cũng được.” Cô bỏ túi xuống, sau đó mở một báo cáo trên điện thoại ra, đưa đến trước mặt Hoắc Vũ Khải: “Gần đây dòng vốn của Lục Thị chảy ra ngoài rất nhiều, nhưng không có cái nào qua tay của Tư Bác Văn cả, mà đều là qua Vương Chấn. Còn nữa, Vu Diễm My đã tự mở một công ty, nghe bạn em nói là quy mô không nhỏ đâu.”

“Anh biết những chuyện này rồi.” Hoắc Vũ Khải vẫn luôn chú ý đến động thái của Lục Thị.

Vừa nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải chỉ muốn quan tâm đến sức khỏe của cô, nhưng đề tài này đã trực tiếp bị Lục Nghiên Tịch lái sang chuyện công việc. Anh ta dừng lại một chút mới nói tiếp: “Em chưa từng thử nghĩ xem Vu Diễm My lấy đâu ra lắm tiền như vậy sao? Còn nữa, tại sao Vương Chấn lại điên cuồng đầu tư vào những bất động sản không có tương lai kia?”

Một lời như làm thức tỉnh người trong mộng.

Sắc mặt Lục Nghiên Tịch trở nên vô cùng khó coi: “Bọn họ ăn tiền hoa hồng phải không?” Hài cốt của ba còn chưa lạnh mà bọn họ đã bắt đầu hút máu công ty rồi!

Loại người như vậy mà ba mẹ còn thường xuyên nhắc nhở cô rằng đó là người thân của mình!

“Tiền hoa hồng sao? Em nghĩ đơn giản quá rồi. Tốt nhất là em mau lấy lại tài sản của ba em về tay mình đi.” Hoắc Vũ Khải trầm giọng nói, mặt thoáng hiện lên vẻ đau lòng.

Theo như những gì anh ta biết được, cả nhà Vu Diễm My đã bắt đầu thương lượng về việc bán xe và nhà của Lục Huyền Lâm đi.

Anh ta không nói rõ ra, nhưng Lục Nghiên Tịch biết rằng, giờ cô đã lập gia đình, những thứ kia hiển nhiên sẽ rơi vào tay của Lục Hương Cầm.

“Còn nữa, em phải để ý cả Tư Bác Văn, gần đây anh ta cũng hơi kì lạ.” Hoắc Vũ Khải chậm rãi nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Nghiên Tịch, thấy sắc mặt cô hơi thay đổi, anh ta liền biết mình nói sai rồi.

“Ừ, em biết rồi.” Lục Nghiên Tịch đồng ý qua loa lấy lệ, sau khi vừa ăn tối xong, cô lại vội vàng chạy về biệt thự.

Văn kiện đã được gửi đến máy tính, do giám đốc tài chính gửi đến, là báo cáo tài chính của quý này. Cô kiểm tra qua một vài khoản mục, có một số khoản nợ không rõ ràng, toàn bộ đều từ tay Vương Chấn đi ra.

Cô yêu cầu xem cả báo cáo tài chính của mấy quý trước nữa, kiểm tra hết trong vài ngày mới phát hiện một số cổ đông trong công ty cũng có vấn đề.

Cầm những thứ này xong, cô vội trở về nhà họ Lục.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa, mở cửa là một gương mặt xa lạ: “Xin chào, cô là…?” Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt trốn tránh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.