Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 838



CHƯƠNG 838

Dịch dinh dưỡng là do bảo mẫu phụ trách trông nom.

Bởi vì cần giữ nhiệt độ nên bảo mẫu đặt trong chiếc tủ ướp lạnh mới mua về để chuyên dụng.

Cô gõ cửa phòng dì bảo mẫu: “Dì ơi, dịch dinh dưỡng ở đâu thế?”

Giờ này dì bảo mẫu đã ngủ say từ lâu rồi, bị gọi dậy như thế thì hơi bực dọc, xụ mặt đi vào một gian nhỏ, sau khi bật đèn liền chỉ vào tủ ướp lạnh trên đất.

Sau khi bật đèn, đèn chỉ thị của tủ ướp lạnh cũng nhìn chẳng rõ có sáng hay không, nhưng Lục Nghiên Tịch rất chắc chắn, nhiệt độ của tủ ướp lạnh không đủ.

Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến dịch dinh dưỡng biến chất, bác sĩ nói rồi, là phải tới một nhiệt độ nhất định.

Cô kiểm tra lại một lượt, phát hiện đúng là nhiệt độ ở trong tủ ướp lạnh chỉ cao hơn một chút thôi, nhưng chẳng có ảnh hưởng gì.

Cũng chẳng kịp điều tra rõ ràng gì. Cô vội vàng lấy đồ rồi tới bệnh viện, nếu không, cô sợ Lý Tang Du ở trong bệnh viện lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đẩy cửa phòng ra, cô nhìn thấy một bóng người đưa lưng về phía cô, đang gọt hoa quả.

Nghe được tiếng cửa mở, Hoắc Vũ Khải xoay người, khẽ mỉm cười ấm áp: “Đói rồi phải không? Anh đưa chút cơm tới cho em, em ăn trước đi, tối để anh trông bác gái cho.”

Nói xong, anh ta chỉ cho Lục Nghiên Tịch về một bên góc phòng, ở đó có thêm một cái giường nhỏ.

Bảo trong lòng không cảm động là giả, nhưng Lục Nghiên Tịch cảm thấy phần ân tình này quá nặng nề: “Vũ Khải, em…”

“Được rồi, còn không ăn là nguội mất đấy.” Hoặc Vũ Khải tiếp tục gọt hoa quả. Cho dù Lục Nghiên Tịch không nói thì anh ta cũng có thể đoán được. Nhưng anh ta không muốn có quá nhiều lời giải thích, có quá nhiều thẳng thắn. Cứ lẳng lặng như vậy là tốt rồi.

Lục Nghiên Tịch bị ngắt lời, cũng chỉ có thể nuốt lời vào trong, vừa ăn cơm vừa nói: “Bác sĩ nói hiện giờ các chỉ số về dấu hiệu sống của mẹ em không ổn định, tạm thời không thể di chuyển đường xa được, sợ sẽ có nguy hiểm. Chắc là còn cần phải một thời gian nữa mới có thể tới Los Angeles.”

Hoắc Vũ Khải khựng lại một thoáng, sau đó gật đầu: “Được, để anh sắp xếp.”

Cô sẽ không biết sắp xếp lại sẽ phiền phức cỡ nào, cũng chẳng biết những chuyên gia đó anh ta phải xếp hàng chờ lượt bao lâu, phải mượn biết bao mối quan hệ mới có được cơ hội chữa trị lần này.

Trên thế giới, người có tiền có quyền nhiều lắm, Hoắc Vũ Khải được coi là hạng mấy đâu? Cũng chỉ vì Lục Nghiên Tịch xếp đầu tiên trong lòng anh ta, nên anh ta mới cam lòng lao tâm tốn sức vì cô.

Cùng lúc ấy ở biệt thự, từ lúc Ngụy Như Mai trở về đã lao thẳng vào phòng, khóa chặt cửa lại, không muốn nghe Tư Bác Văn giải thích.

“Như Mai, em ngoan nào, mở cửa có được không? Bác Lý đối xử với anh rất tốt nên anh mới muốn giúp bác ấy.” Tư Bác Văn đứng ngoài đập cửa, trán nhăn tít lại thành đường cong.

Nhưng bên trong lại chẳng có tiếng gì vọng ra.

“Đi, lấy chìa khóa dự phòng cho tôi!”Tư Bác Văn lạnh lùng sai bảo, trên mặt như kết thành một tầng băng.

“Bác Văn, em biết anh thay đổi rồi. Em biến mất nhiều năm như vậy, anh đã có cảm giác với Lục Nghiên Tịch rồi đúng không? Xin lỗi, em không biết, nếu như em biết, chắc chắn em sẽ không trở về, trở về chen ngang giữa hai người.” Giọng Ngụy Như Mai yếu ớt, cô ta ngồi bệt trên đất, cổ tay ửng lên, màu đỏ tươi dần dần lan ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.