Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 846



CHƯƠNG 846

Nói xong, bà ấy cười khổ.

Lục Nghiên Tịch không đáp lời. Bà cụ này khiến cho người ta có cảm giác là một người rất khôn khéo. Khi giao tiếp với người khôn khéo, không cần phải nói quá nhiều.

Mà bà cụ cũng có vẻ hài lòng trước sự im lặng của Lục Nghiên Tịch, ngay sau đó bà ấy khàn giọng nói: “Bà nuôi chúng đến khi lớn, đứa nào đứa nấy đều đi làm ăn xa, cả năm không về nhà. Lần nào mở miệng cũng đều hỏi bà chuyện tiền bạc, con cái như thế thì cháu nghĩ xem đẻ ra làm gì? Toàn bọn giả vờ giả vịt.” Bà ấy siết chặt xe lăn.

Lục Nghiên Tịch lẳng lặng nhìn: “Nhưng dẫu sao họ cũng là con của bà mà. Bà đối xử với họ như vậy, không sợ sau này họ sẽ không đến thăm bà nữa sao?”

“Bà không như vậy thì chúng nó càng không đến.”

Lục Nghiên Tịch ngây người, chỉ nghe bà cụ nói tiếp: “Lúc bà vừa đổ bệnh, chúng nó không đứa nào đến thăm cả, đến khi biết bà sắp chết thì bọn nó mới đến. Bà rất rõ, bọn chúng sợ bà không để lại di chúc chia phần cho chúng nó.” Nói đến đây, bà cụ đã cúi đầu che giấu vẻ đau xót trên mặt.

Nỗi tuyệt vọng và thất vọng đánh sâu vào lòng một người mẹ già.

“Có lẽ…”

“Không có lẽ gì cả, bà mệt rồi, cháu về đi.” Bà cụ nói xong liền nhấn chuông.

Cô y tá nhanh chóng chạy đến, sau khi giúp đỡ bà cụ nằm lên giường mới rời khỏi phòng bệnh, tiện thể kêu Lục Nghiên Tịch ra ngoài luôn.

Lục Nghiên Tịch đánh mắt nhìn cánh cửa phòng bệnh đã đóng chặt, sau đấy xoay người trở về phòng bệnh của mẹ mình. Ở ngoài cửa, cô đã nghe thấy giọng phụ nữ vang lên bên trong, vừa mở cửa đi vào thì thấy Vu Diễm My cùng Lục Hương Cầm.

Vu Diễm My nghe thấy tiếng động bèn quay đầu, dịu dàng cười: “Nghiên Tịch đã về rồi đấy à, chị đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói mợ có thể về nhà tĩnh dưỡng được rồi. Khi nào chúng ta trở về?” Cô ta vẫn luôn lo sợ ngày nào đó tới bệnh viện thì người đã mất rồi, còn không bằng về nhà tiện trông chừng.

Lục Hương Cầm cũng nhanh chóng tiếp lời: “Lần này cô đã đổi bảo mẫu rồi, còn mời thêm hai điều dưỡng nữa, chắc chắn không có vấn đề gì đâu, cháu yên tâm.”

Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Hương Cầm, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Lục Hương Cầm đột nhiên tỏ ra tốt bụng như vậy, thật khiến người ta khó hiểu.

Lục Nghiên Tịch nhìn chằm chằm bà ta hai giây, sau đấy mới đưa mắt nhìn sang Vu Diễm My.

Cô chậm rãi nói: “Không cần đâu, ở bệnh viện tương đối an toàn. Hơn nữa hai ngày sau tôi phải đi Los Angeles rồi, không cần phải phiền phức.” Việc đầu tiên cô nghĩ đến chính là chuyện này.

Nếu tiện thì cũng có thể chăm sóc Lý Tang Du luôn, có lẽ trên đường đến Los Angeles không đến mức xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Ở nhà cũng tiện mà, hơn nữa cũng không phải chỉ có Los Angeles mới có bác sĩ, gần đây chị nghe nói bên Hải Nam cũng có một người, tiếng tăm cũng khá tốt.” Vu Diễm My lập tức trả lời, sợ Lục Nghiên Tịch không tin, cô ta còn mang tài liệu đến.

Là thông tin về bác sĩ kia, Lục Nghiên Tịch nhìn sơ qua, đúng là cũng rất giỏi, nhưng cô không có nhiều thời gian để lãng phí, dứt khoát trả tài liệu về: “Tôi đã quyết định đến Los Angeles.”

Xem dáng vẻ này là nhất định phải đi rồi.

Tay Vu Diễm My cứng đờ, bàn tay cầm tài liệu dần siết chặt, đến khi tài liệu sắp rách mới đột nhiên buông tay ra: “Chúng ta có thể đến Hải Nam rồi mới đi Los Angeles mà.” Có thể kéo dài ít thời gian, cũng có thể để cô ta có nhiều thời gian chuẩn bị hơn, hoặc là… “Bây giờ sức khỏe của mợ không tiện di chuyển, chúng ta cứ mời người ta đến thẳng đây cũng được mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.