Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 852



CHƯƠNG 852

Tư Đông Phúc cũng đờ người, ngay sau đó, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Các con đã kết hôn, bọn ba cũng đi du lịch trở về rồi mà vẫn gọi là chú Tư hả?”

Ông ta cố ý nhắc tới hai chữ kết hôn.

Lục Nghiên Tịch mãi mới nhận ra, cô khẽ mấp máy miệng, nhưng Tư Bác Văn đã trừng mắt uy hiếp. Cô nhoẻn miệng cười, ngọt ngào gọi: “Ba!”

“Thế mới đúng chứ.” Lúc này, Tư Đông Phúc mới nở nụ cười, đưa mắt nhìn Lý Tang Du. Người phụ nữ đã từng dịu dàng, hiền huệ, bây giờ lại nằm trên giường bệnh. Còn người anh em tốt của ông ta, lúc này đang nằm dưới lùm cỏ lạnh băng. Ông ta không muốn nhắc lại nữa mà nói tới chuyện mình vừa mới biết: “Con muốn đi Los Angeles à?”

Không ngờ Tư Đông Phúc lại biết, Lục Nghiên Tịch liếc nhìn Tư Bác Văn, cũng chỉ có anh nói ra thôi: “Dạ, điều kiện chữa trị bên đó tốt hơn nhiều nên con muốn đưa mẹ sang đó khám thử.”

“Ừ, đi cũng được, nhưng bên đó thật sự không an toàn đâu. Để Bác Văn đưa con đi, ba cũng yên tâm hơn.” Tư Đông Phúc nói xong, đi tới ngồi xuống ghế, dứt khoát đưa ra quyết định.

Hai người họ không có quyền từ chối.

Điều hiếm thấy là, ánh mắt đầu tiên khi Lục Nghiên Tịch liếc nhìn vẻ mặt của Tư Bác Văn, lại thấy anh không hề kháng cự.

Thấy hai người họ không nói gì, khóe miệng Tư Đông Phúc dần cong lên. Ông ta ngồi trước giường bệnh của Lý Tang Du rồi ôn lại những chuyện đã qua, còn có tình hình bây giờ, liên quan tới Tư Bác Văn cùng Lục Nghiên Tịch.

Ông ta cứ nói mãi, không biết tại sao lại nhắc tới chuyện con cái: “Sinh hai đứa con trai, một đứa mang họ Lục, một đứa mang họ Tư được không? Tôi cảm thấy khá tốt đấy.” Tư Đông Phúc lẩm bẩm nói.

Hai người phía sau, mỗi người một biểu cảm.

Sinh con à? Tay Lục Nghiên Tịch bất giác sờ lên bụng mình, sao có thể chứ? Chưa kể đến việc cô và Tư Bác Văn đã ly hôn, mà sức khỏe của cô làm sao cho phép được?

Cô còn chưa kịp nghĩ đến những điều này.

Nhưng Tư Bác Văn cũng có thể sinh với Ngụy Như Mai mà.

Nghĩ tới đó, cô lại thả tay xuống.

Tư Bác Văn chú ý tới vẻ mặt của cô, lúc nhìn thấy cô sờ bụng, ánh mắt sâu thẳm không nhìn rõ cảm xúc.

Tư Đông Phúc lại nói thêm một lúc mới đứng dậy: “Lần sau ba lại tới thăm chị dâu, đúng rồi, hai đứa cũng mau lên, giờ cũng đã mấy tháng rồi mà chưa có tí tin tức nào thế.” Ông ta nói rất thẳng thừng, cũng không cho đôi trẻ cơ hội nói thêm gì, đã chào tạm biệt.

Sau đó tự đi ra khỏi phòng bệnh, còn Tư Bác Văn lại đột nhiên cúi người ghé bên vai Lục Nghiên Tịch rồi thì thầm: “Tôi có thể giúp cô.”

“Tôi chẳng thèm, anh cứ để cho Ngụy Như Mai đi.” Lục Nghiên Tịch từ chối thẳng thừng, lùi lại hai bước.

Nhắc tới Ngụy Như Mai, sắc mặt Tư Bác Văn chợt thay đổi, nhưng cũng không nói gì, đuổi theo bước chân của Tư Đông Phúc.

Anh vừa mới đuổi kịp, Tư Đông Phúc đã khẽ nói: “Con đừng tưởng có thể giấu ba chuyện gì, mẹ con nhìn Nghiên Tịch lớn lên từ bé. Con không thể phụ nó được, còn về phần Ngụy Như Mai kia, ném sớm cho ba.”

Tư Bác Văn đang định giải thích nhưng Tư Đông Phúc đã hất tay anh ra, lên thẳng xe rồi lái đi, bỏ lại con trai ngay tại chỗ.

Lục Nghiên Tịch cảm thấy đau đầu, buổi sáng khi tỉnh dậy, nhìn thấy hai bóng dáng cao lớn ở trước mặt, cô sợ tới mức lập tức tỉnh ngủ.

Cô bị dọa nhảy dựng, Hoắc Vũ Khải cúi người xem xét: “Không sao chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.