Ba Hạ và mẹ Hạ sau khi nhận được điện thoại của An An, chỉ dùng nửa giờ để đi đến nhà, Hạ Hề làm ổ ở trên sô pha tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Hạ Hề vốn dĩ cho rằng mẹ Hạ sẽ phát hỏa với cô, nhưng hiếm lạ là mẹ Hạ lại không hề phát hỏa, chỉ ôm An An vào trong ngực dỗ dành, An An khóc đôi mắt hồng hồng, ôm cổ mẹ Hạ ủy ủy khuất khuất.
"Hề Hề, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại chọc An An khóc rồi?" Hai người ở nhà vốn dĩ đã rất lo lắng cho đôi vợ chồng son này, vừa nghe An An nói "Mẹ không cần cậu", nhất thời bị dọa sợ, lập tức lái xe lại đây.
"Con chưa có nói là không cần nó." Hạ Hề nhỏ giọng nói thầm, đầu óc nhóc con này khả năng liên tưởng thật là phong phú, cô nào có nói là không cần hắn đâu.
"An An sẽ không nói dối." Mẹ Hạ nhẹ nhàng vỗ cánh tay An An, trong lòng có chút hối hận vì nghe lời ba Hạ giao An An cho Hạ Hề chăm sóc, Hạ Hề bản thân hiện tại vẫn còn là đứa trẻ, lại mất đi ký ức, An An là cháu ngoại của bà, những Hạ Hề cũng là con gái của bà, mặc kệ là cái nào, bà cũng đều đau lòng.
"Là con sai." Phó Nam Cẩm đột nhiên lên tiếng, "Là con suy xét không chu toàn, nói ra lời nói không thích hợp, làm An An hiểu lầm."
"Hả?" Ba Hạ sửng sốt một chút, "Vậy rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
Phó Nam Cẩm lời ít mà ý nhiều đem mọi chuyện nói ra một lượt, lại nói: "Là con không thích cùng người lạ ở chung một chỗ nên không muốn mời bảo mẫu, cho nên chuyện này là con sai, hai người nếu muốn trách thì cứ trách con."
"À, hóa ra là như thế." Ba Hạ mẹ Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ còn tưởng rằng Hạ Hề lại rối rắm, không nghĩ cần con cái chứ.
Hạ Hề không nghĩ tới Phó Nam Cẩm có thể ôm hết trách nhiệm lên người mình, tuy rằng xác thật là hắn hù dọa An An, nhưng mà tóm lại vẫn còn biết gánh vác trách nhiệm.
Đương nhiên cô cũng có chỗ không đúng, chuyện ở bệnh viện phỏng chừng để lại cho An An nỗi kinh hoảng không nhỏ.
Mẹ Hạ bóp bóp khuôn mặt nhỏ của An An, "An An xem, ba mẹ không có nói không cần cháu."
An An từ trong ngực mẹ Hạ ngẩng đầu: "Bà ngoại, ba mẹ thực sự cần An An sao?"
Mẹ Hạ nhìn gương mặt nhỏ thấp thỏm của An An, lo lắng một hồi, hôn hôn An An: "Ba mẹ đương nhiễn sẽ cần An An, An An là tiểu bảo bối của ba mẹ, ba mẹ sao có thể không cần An An chứ?"
Phó Nam Cẩm đi tới ngồi xổm xuống trước mặt An An, xoa xoa tóc của cậu, ôn hòa nói: "An An, ba hướng con xin lỗi, hôm nay ba đã nói dối, mẹ tìm dì bảo mẫu vì muốn chăm sóc An An tốt hơn, cũng không phải không bao giờ chơi cùng An An, ba hướng con xin lỗi, con có thể tiếp nhận lời xin lỗi của ba không?"
An An nháy đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Phó Nam Cẩm một hồi mới nhỏ giọng nói: "Thật vậy sao?"
"Thật vậy." Phó Nam Cẩm gật đầu thật mạnh, "Ba hứa với con, về sau sẽ không bao giờ gạt An An, cũng sẽ không không cần An An, cho nên An An có thể tha thứ cho ba không?"
An An nghe vậy, đôi mắt sáng lên, lập tức vươn tay nhỏ vòng quanh cổ Phó Nam Cẩm, vui vẻ gật đầu: "Được, An An tin tưởng ba."
Mẹ Hạ thấy An An bổ nhào vào ngực Phó Nam Cẩm, sợ hết hồn, vội nói: "An An, đừng đụng đến cánh tay của ba cháu."
"Không sao." Phó Nam Cẩm một tay ôm An An đứng lên.
An An vui vẻ phe phẩy cái đầu nhỏ với mẹ Hạ: "Ba rất lợi hại, mẹ cũng không bế được An An nhưng mà ba vẫn bế được." Nói xong còn hôn một cái lên mặt Phó Nam Cẩm.
Ba Hạ thấy Hạ Hề vững vàng (*) mà ngồi ở trên sô pha, không hề có ý tứ cử động, chạm nhẹ vào cô, nhỏ giọng nói: "Tiểu Nam người ta cũng tỏ thái độ rồi, con còn không chịu nói cái gì đó sao?"
(*) Nguyên văn là "lão thần ở đây": câu nói bắt nguồn từ câu tục ngữ của phương ngữ Nam Phúc Kiến có nghĩa là "mạnh mẽ, vững vàng, yên bình" vì những vị thần lâu đời thường rất bình tĩnh.
"Con..." Hạ Hề đang định phản bác lại ba Hạ liền đối diện với đôi mắt to tràn ngập chờ mong của An An, ba chữ "Nói cái gì?" ở phía sau lại gắng gượng nuốt trở vào.
Không chỉ An An, ba Hạ mẹ Hạ, còn có Phó Nam Cẩm đều đang nhìn cô, đặc biệt là mẹ Hạ, Hạ Hề cảm thấy nếu mình không nói cái gì đó, mẹ Hạ giây tiếp theo liền bay đến cho cô một cái tát.
Hạ Hề gãi gãi đầu, cuối cùng vẫn đứng lên, đi đến bên cạnh Phó Nam Cẩm, đối diện với hạt đậu nhỏ trong ngực hắn.
An An thấy Hạ Hề chỉ nhìn cậu, nửa ngày không nói chuyện, cái miệng nhỏ lại từ từ dẩu lên.
"Không cho phép khóc." Hạ Hề mắt thấy cậu lại muốn rớt nước mắt, vội vàng ngăn lại.
An An cái mũi nhỏ vừa phồng lên, gắng gượng nuốt nước mũi trở về.
"Hạ Hề..." Ba Hạ mẹ Hạ đồng thời hô lên.
Hạ Hề vội nhấc tay lên đầu hàng: "Con sai rồi, con sai rồi."
"Được, không đùa con nữa." Hạ Hề chu miệng lên, "Mẹ hướng con xin lỗi, mẹ trước đó ở bệnh viện nói không quen biết con đều là lừa gạt con, mẹ chỉ muốn nhìn một chút xem An An có yêu mẹ hay không, cho nên đã nói dối gạt An An, mẹ nói dối là không đúng, cho nên An An có thể tha thứ cho mẹ không?"
Hạ Hề đáng thương vô cùng nhìn An An, thanh âm cũng đặc biệt ủy khuất: "Trước kia An An làm chuyện gì sai, mẹ đều tha thứ cho An An, vậy mẹ làm sai, An An có thể tha thứ cho mẹ không?"
"Vậy mẹ không cần mời bảo mẫu được không, An An chỉ muốn ở cũng một chỗ với ba mẹ, không muốn ở cùng một chỗ với dì bảo mẫu đâu." An An tuy rằng biết ba mẹ sẽ không không cần cậu, nhưng mà đối với chuyện "dì bảo mẫu" này trong khoảng thời gian ngắn vẫn không cách nào chấp nhận được.
"Được." Hạ Hề cắn răng kiên cường cười, trong lòng đau đến sắp chảy máu, nghĩ đến đây không khỏi trừng mắt liếc nhìn tên đầu sỏ gây tội.
Phó Nam Cẩm thản nhiên nhìn cô, bộ dáng không có chút chột dạ nào.
An An lập tức mặt mày hớn hở, đôi tay ôm lấy cổ Hạ Hề, từ trong ngực Phó Nam Cẩm chui vào trong ngực Hạ Hề, miệng tiến lại gần hôn lên mặt cô, "An An yêu mẹ nhất."
An An vừa nói xong, một dòng nước mũi trong suốt theo cái mũi chảy xuống, lướt qua gò má Hạ Hề.
Hạ Hề cảm giác được một luồng nhiệt chảy trên gò má, tức khắc cả người đều cứng đờ, Phó Nam Cẩm ở ngay bên cạnh cô, vội vàng đem An An từ trong ngực Hạ Hề bế ra ngoài, mẹ Hạ cũng thấy được, rút khăn giấy chạy tới lau mặt cho cô, vừa lau vừa an ủi: "Không dơ, nước mũi của con nít không dơ."
Hạ Hề tay muốn đưa lên che mặt, lại không biết nên đặt chỗ nào, chân tay luống cuống, cuối cùng bổ nhào vào trong ngực mẹ Hạ, khóc lóc hô: "Mẹ, con có còn là cục cưng của mẹ hay không?
Ba Hạ cùng mẹ Hạ rốt cuộc nhịn không được "Ha ha" cười to thành tiếng, Phó Nam Cẩm cũng không nhịn được, quay đầu đi khẽ cười một tiếng.
"Mẹ, thực xin lỗi." An An bình thường là đứa trẻ cực kỳ thích sạch sẽ, làm rớt nước mũi lên mặt của mẹ, bản thân cũng vô cùng tự trách.
"Không sao, không trách An An." Mẹ Hạ mang theo Hạ Hề đang treo trên người mình vào toilet rửa mặt, "Ai bảo con vừa rồi hù dọa An An, đáng đời."
"Mẹ, con giúp mẹ lau." An An đuổi theo phía sau.
Hạ Hề khóc không ra nước mắt, chỉ có thể mặc niệm đây là con của cô, con của cô, đứa con cô hoài thai mười tháng sinh ra.
Thấy mấy mẹ con đi vào toilet, ba Hạ mới nhìn về phía Phó Nam Cẩm, nghiêm mặt nói: "Tiểu Nam à, An An tầm tuổi này chính là thời điểm mẫn cảm của đứa trẻ, người lớn mỗi lời nói hành động đều sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với thằng bé, ba biết con và Hề Hề đều không có kinh nghiệm, nhưng mà An An dù sao cũng là con ruột của con và Hề Hề."
Ba Hạ nói, từ trong túi xách của mẹ Hạ móc ra một túi văn kiện đưa cho hắn: "Con nhìn xem cái này."
Phó Nam Cẩm nhận lấy túi, nghi ngờ nhìn thoáng qua ba Hạ, ba Hạ tỏ ý bảo hắn mở túi ra, bên trong là hai phần chứng minh quan hệ huyết thống, một phần là của An An và hắn, một phần khác là của An An và Hạ Hề.
"Ngài đây là?" Phó Nam Cẩm không nghĩ tới ba Hạ sẽ đi làm chứng minh huyết thống, có chút kinh ngạc
"Ta sợ con và Hề Hề không tin, Tiểu Nam..." Ba Hạ có chút do dự.
"Ngài muốn nói cái gì, cứ nói đừng ngại, nếu là chuyện của con và Hạ Hề, con đây vẫn là câu nói kia, cho dù mất trí nhớ hay không, là chuyện con đã làm con sẽ chịu trách nhiệm."
Tâm tình ba Hạ vô cùng phức tạp, có rất nhiều lời muốn nói rồi lại không biết bắt đầu từ đâu, trầm mặc một hồi mới nói: "Hề Hề mất trí nhớ, hiện tại vẫn còn ở tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học, ta và mẹ nó vẫn luôn bảo hộ nó thật tốt, rất nhiều thời điểm nó có chút tâm tính trẻ con, con cố gắng thông cảm cho nó."
"Con biết." Phó Nam Cẩm gật đầu, "Con và Hạ Hề đều là lần đầu tiên làm cha mẹ, khả năng có nhiều chỗ làm không tốt, nhưng mà chúng con sẽ cố gắng hết sức, ngài hãy yên tâm."
"Hạ Hề cô ấy..." Phó Nam Cẩm dừng một chút, "Có một số việc cô ấy chẳng qua ngoài miệng nói như vậy, nhưng chuyện nên làm vì An An cô ấy đều rất để bụng."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Ba Hạ nghe thấy Phó Nam Cẩm có thể vì Hạ Hề nói chuyện, trong lòng được an ủi.
"Ông ngoại, ông ngoại..." An An từ toilet chạy tới, "Ông ngoại, ngày Quốc tế Thiếu nhi ông và bà ngoại có thể đến nhà trẻ xem cháu và ba mẹ biểu diễn tiết mục không?"
"Ngày Quốc tế Thiếu nhi?"
"Đúng vậy, cô giáo nói phụ huynh và học sinh phải cùng nhau biểu diễn tiết mục, vừa rồi ba mẹ đã đáp ứng cháu cùng nhau biểu diễn rồi."
Phó Nam Cẩm: "......"
"Vậy sao?" Hạ ba ba đặc biệt cảm thấy hứng thú, "Các con muốn biểu diễn tiết mục gì nào?"
"Đúng vậy, An An, nói cho bà ngoại nghe, cháu muốn biểu diễn tiết mục gì?"
Hạ Hề đi theo phía sau mẹ Hạ từ toilet ra nghe vậy phút chốc nhìn về phía Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm hơi đè cái trán, hắn và Hạ Hề vì chuyện này náo loạn nửa ngày, cuối cùng người thắng lớn nhất vẫn là An An.
"Ba, chúng ta biểu diễn tiết mục gì vậy?" An An ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn Phó Nam Cẩm, mày nhỏ nhăn nhăn, thoạt nhìn đặc biệt khó xử.
"An An..."
Phó Nam Cẩm còn chưa nói xong, đã bị ba Hạ đánh gãy: "Đúng rồi, An An, năm ngoái ông ngoại đi Hawaii chơi, mang về mấy cái váy cỏ, cháu và ba mẹ cùng nhau nhảy điệu múa Hula (*) đi?"
(*) Điệu múa Hula: một điệu nhảy tập trung vào chuyển động của tay, chân và thắt lưng, là hoạt động tiêu biểu nhất ở Hawaii.
"Ông ngoại, điệu múa Hula là cái gì vậy?" An An vẻ mặt hưng phấn.
"Chính là, cháu cùng ba mẹ mỗi người mặc một chiếc váy, sau đó..." Ba Hạ đứng dậy ở trên đệm lót của phòng khách, đôi tay chống nạnh, bắt đầu vặn mông, "Cứ vặn như vậy, vặn như vậy..."
"Được ạ, được ạ." An An vui vẻ vỗ tay, "Vậy nhảy điệu múa Hula đi, nhảy điệu múa Hula đi..."
"Ba, mẹ, ngày Quốc tế Thiếu nhi, chúng ta nhảy điệu múa Hula đi?" An An một tay lôi kéo Hạ Hề, một tay lôi kéo Phó Nam Cẩm, đặc biệt chờ mong nhìn hai người bọn họ.
Phó Nam Cẩm: "......"
Hạ Hề: "......"