Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ

Chương 25



Khi Hạ Hề nhận được điện thoại của Lô Vi, Phó Nam Cẩm còn chưa trở về văn phòng, Hạ Hề tìm giấy ghi chú viết lời nhắn lại sau đó rời khỏi công ty Phó Nam Cẩm.

"Ngô Hệ Lâu" đang là thời gian dùng bữa tối, vô cùng náo nhiệt.

Lô Vi nhìn thấy Hạ Hề, chào đón: "Chị Hề.""

"Sao rồi, tình hình thế nào?" Hạ Hề vừa hỏi vừa đi vào trong văn phòng.

"Thầy Vương nhất định muốn từ chức, em đã khuyên hai giờ rồi, ông ấy không có vẻ muốn thay đổi quyết định."" Từ trước đến nay Lô Vi khá thận trọng, hôm nay đúng là sốt ruột thật rồi.

"Ông ta không nói nguyên nhân sao?" Thầy Vương là đầu bếp chính của nhà hàng, "Ngô Hệ Lâu" có thể có được thanh danh như ngày hôm nay, không thể bỏ qua công lao của thầy Vương.

Nói đến cùng, phong cách hương vị ẩm thực của một nhà hàng có mối liên kết chặt chẽ không thể tách rời với đầu bếp chính, nếu đầu bếp chính rời đi, không nghĩ cũng biết là có ảnh hưởng đến "Ngô Hệ Lâu".

"Không nói, dù có hỏi thế nào cũng không nói nguyên nhân."" Lô Vi lắc đầu.

Nói được vài câu, Hạ Hề đã vào trong văn phòng, thầy Vương đang ngồi trong phòng làm việc chờ Hạ Hề, thấy cô tiến vào có chút lo lắng đứng lên: "Tổng, tổng giám đốc Hạ.""

Hạ Hề thu lại vẻ nghiêm túc, bày ra vẻ tươi cười: "Thầy Vương mau ngồi đi, Lô Vi, rót tách trà cho thầy Vương.""

"Không cần, tổng giám đốc Hạ."" Thầy Vương vội xua tay, "Trà không cần uống, tổng giám đốc Hạ đã đến, tôi cứ nói thẳng vậy, tổng giám đốc Hạ, tôi muốn nghỉ việc.""

Hạ Hề ngồi xuống sau bàn làm việc: "Tôi đã nghe Lô Vi nói rồi, thầy Vương, tôi có thể hỏi nguyên nhân vì sao không?"

"Không có nguyên nhân gì cả, chỉ là... Chỉ là không muốn làm thôi."" Thầy Vương không ngừng chà sát đôi tay, "Tổng giám đốc Hạ, tôi muốn nghỉ từ ngày mai.""

"Ngày mai sao?" Dù thế nào Hạ Hề cũng không ngờ ông ta lại gấp như vậy, "Thầy Vương, ông cảm thấy tiền lương hay đãi ngộ khiến ông không vừa lòng, hay còn vì nguyên nhân khác, ông cứ nói, nếu tôi có thể giải quyết nhất định sẽ tận lực giải quyết cho ông."

"Không phải."" Thầy Vương chau mày, thoạt nhìn vừa lo lắng vừa sốt ruột, "Tổng giám đốc Hạ, cũng không có gì, chỉ là tôi không muốn làm nữa, ngày mai tôi sẽ không đến làm, hi vọng... Sau này cô làm ăn phát đạt.""

"Thầy Vương, tôi không muốn nghe lời chúc của ông, mấy năm nay ông làm ở đây, tổng giám đốc Hạ đã từng để ông chịu thiệt chưa? Ông ra ngoài hỏi thăm nhà hàng người ta, xem thử có đầu bếp chính nhà hàng nào có đãi ngộ giống ông không? Bây giờ ông nói không làm thì không làm, có từng suy nghĩ cho nhà hàng hay không?" Lô Vi thấy thầy Phó không hề dao động, cuối cùng không nhịn được nữa.

"Tôi biết là tôi rất có lỗi với tổng giám đốc Hạ, nhưng mà..." Thầy Phó liên tục thở dài, "Thôi vậy, tổng giám đốc Hạ, cảm ơn cô đã săn sóc tôi mấy năm nay, tiền huỷ hợp đồng tôi sẽ nhanh chóng chuyển cho cô, tôi đi trước.""

Thầy Vương nói xong liền đứng dậy vội rời khỏi văn phòng, Lô Vi đứng phía sau gọi vài tiếng cũng không dừng lại.

"Chị Hề..."

"Thôi."" Hạ Hề khoát tay, "Đúng rồi, Lô Vi, dưới thầy Vương không phải còn hai học trò sao? Hai người họ nói thế nào?"

"Trong đó có một người do thầy Vương tự tay dạy dỗ, anh ta muốn đi theo thầy Vương, còn lại một người không đi, nhưng thời gian anh ta làm với thầy Vương khá ngắn. Hơn nữa, lúc trước người học trò này là do tổng giám đốc Giang giới thiệu cho thầy Vương, có thể ông ta cảm thấy chúng ta muốn tìm người học trộm tay nghề, cho nên cũng không chỉ dạy gì anh ta.""

"Cô báo nhà bếp xong việc không được tan ca, đợi khi kết thúc giờ cơm tối, tôi sẽ họp với họ."" Hạ Hề vẫn bình tĩnh, "Còn nữa, Lô Vi, dán thông báo tuyển dụng đi, nhanh chóng thuê một đầu bếp chính.""

"Chỉ sợ không tìm được người tốt, thầy Vương rất am hiểu ẩm thực Hương Cảng, tìm một đầu bếp Hồng Kông, hơn nữa còn phải thật giỏi ở bên này  thật sự quá khó. Nhà hàng chúng ta nổi tiếng đều nhờ vào những món đặc biệt của thầy Vương làm, xá xíu và phá lấu ai cũng biết làm, nhưng để thật sự làm được hương vị món ăn ngon chính tông, tìm đầu bếp như vậy thật sự rất khó."" Rất nhiều người biết làm xá xíu và phá lấu, nhưng trong đó chỉ có thầy Vương là có thể làm được nước sốt.

"Bây giờ cũng không còn cách nào khác, cô cứ tuyển người trước, ngày mai tôi lại đến nói chuyện với thầy Vương.""

Hạ Hề có trực giác nhất định thầy Vương đã bị người ta lôi kéo đi, nhưng nếu đúng là dùng lương cao để thỏa thuận, cô chịu chi thêm tiền cho thầy Vương, nhất định ông ta sẽ thảo luận với cô. Nhưng tình hình bây giờ, thầy Vương rõ ràng không muốn kể nhiều, là do đối phương ra giá cao hơn hay vẫn còn nguyên nhân sâu xa khác?

Hạ Hề đợi đến hơn mười giờ đêm, sau khi khách vắng mới đến bếp họp.

Họp xong, Hạ Hề lại nói với Lô Vi: "Trong khoảng thời gian này, tạm thời không bán xá xíu, phá lấu cũng vậy, đợi khi bán hết cũng không giữ chân được khách hàng, mấy món nổi tiếng do thầy Vương phụ trách làm cũng không bán nữa.""

"Chị Hề, nếu thế việc làm ăn sẽ tổn thất rất nhiều.""

"Mất danh tiếng, tổn thất còn nhiều hơn, cứ nói đầu bếp trưởng nghỉ phép, đợi khi đầu bếp trở về sẽ bán lại bình thường.""

"Được."" Lô Vi thở dài.

Hạ Hề vỗ vai cô: "Trong thời gian này vất cả cho cô rồi.""

"Sao chị Hề lại nói thế, không vất vả, bây giờ em chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được đầu bếp chính giỏi thôi."

*

Lúc Hạ Hề về đến nhà đã hơn mười hai giờ đêm, trong nhà rất yên tĩnh, chỉ còn lại ánh đèn ở cửa ra vào.

Hạ Hề thay dép lê định đi xem An An, liền nghe được một giọng nói vang lên sau lưng: "Về rồi à?"

Hạ Hề quay đầu, phát hiện bóng đen ngồi trên sofa, không khỏi vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm: "Anh làm tôi sợ muốn chết."

Hạ Hề mở đèn lên, Phó Nam Cẩm ngồi trên ghế sofa nhìn cô: "An An đã ngủ rồi.""

"Ừ."" Hạ Hề đến ghế sofa đơn bên cạnh, thả người xuống, có chút mệt mỏi đỡ trán, "Sao anh còn chưa đi ngủ?"

"Đợi cô."" Vẻ mệt mỏi trên mặt Hạ Hề rất rõ ràng, cau mày, ánh mắt có chút rã rời, cho thấy cô đang có tâm sự, "Sao thế, đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có."" Hạ Hề lắc đầu, ngẩng đầu nhìn anh, "Khuya rồi, mau đi ngủ đi.""

Hạ Hề đứng dậy đi về phía phòng ngủ, Phó Nam Cẩm đưa tay nắm chặt lấy cổ tay cô: "Đợi một chút.""

"Hả?" Hạ Hề nghiêng người, cúi đầu nhìn về phía anh, "Còn việc gì sao?"

"Buổi chiều..." Phó Nam Cẩm dừng một chút, buông tay Hạ Hề ra, "Thôi trễ rồi, đi ngủ đi.""

Hạ Hề đứng ở đó, nhìn anh vài giây, nhịn không được phì cười một tiếng, nhưng ý cười không lên được đáy mắt, thậm chí còn mang theo ý cười châm chọc.

"Tôi còn tưởng anh sẽ nói lý do vì sao buổi chiều anh vào Bối Nhã ôm nhau đấy."

Phó Nam Cẩm nhìn cô, dưới ánh đèn, đôi mắt sâu thẳm của anh giống như bị phủ một lớp ánh sáng mờ ảo, nhưng vẫn sâu hút không thấy đáy, như một lốc xoáy rất lớn, không thể tìm được chỗ leo lên.

"Bối Nhã, Phó Bối Nhã, trùng hợp vậy sao?" Hạ Hề mở miệng trước, "Tôi đã thấy danh sách nhân viên trên bàn làm việc của anh, người họ Phó chắc cũng không quá nhiều, nhưng họ Phó cùng một nhà lại càng không nhiều.""

Phó Nam Cẩm vẫn không trả lời.

Hôm nay Hạ Hề vốn buồn phiền trong lòng, Phó Nam Cẩm nói năng thận trọng lại càng khiến cô phiền chán.

"Kiều Văn Ngộ, Đường Hoa, Bối Nhã, chắc đều là người mà anh biết, Kiều Văn Ngộ tốt xấu gì cũng là một tổng giám đốc, thấy anh như chuột thấy mèo vậy, còn khiến anh ta ngoan ngoãn nhảy Hula. Còn có Đường Hoa, tuổi còn còn trẻ đã đến làm bảo vệ nhà hàng. Hôm đó tôi không cẩn thận nghe anh ta gọi điện thoại, gọi ba cuộc nói ba thứ tiếng, Anh Pháp Hàn. Người như thế lại làm chức bảo vệ có phải là hứng thú nhất thời không?"

"Anh đã khôi phục trí nhớ, lại vẫn giả vờ như không biết bọn họ, tôi có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra."" Việc này từ khi Kiều Văn Ngộ và Phó Bối Nhã đến nhà, Hạ Hề đã có nghi ngờ rồi.

"Anh không muốn giải thích quan hệ giữa anh và Phó Bối Nhã, là vì anh sợ sau khi anh nói cô ấy là người nhà của anh, tôi sẽ tiếp tục chất vấn vì sao anh và người nhà không hoà thuận không nhận nhau? Vì sao không đi tìm người nhà của anh có phải không?"

Hạ Hề cảm thấy vô cùng đau đầu, phiền chán khoát tay: "Tổng giám đốc Giang, không, ngài Phó, thật ra sự tò mò của tôi không lớn như vậy, có vài bí mật tôi cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, dù sao giữa chúng ta cũng chưa đến mức phải thẳng thắn khai báo với đối phương, không phải sao?"

Hạ Hề nói xong liền đi vào phòng ngủ, cầm quần áo đi vào phòng tắm, khi giội nước ấm lên người, cô mới thở dài.

Phó Nam Cẩm ngồi trên ghế sofa hồi lâu không nhúc nhích, đôi mắt khép lại không biết đang suy nghĩ điều gì.

*

Ngày hôm sau Hạ Hề vốn định đi tìm thầy Vương, còn chưa ra khỏi nhà, đã nhận được điện thoại của Lô Vi.

"Cái gì, đối diện có một nhà hàng khai trương?" Động tác mang giày của Hạ Hề dừng lại, "Nhà hàng trà Cảng Ký?"

"Mẹ nó."" Lô Vi nói thầy Vương đã trở thành đầu bếp chính của nhà hàng đối diện này.

"Mẹ, mẹ nói bậy."" An An khoác cặp sách nhỏ sau lưng đứng bên cạnh nhướng mày lên.

Hạ Hề vỗ một cái lên miệng: "Mẹ sai rồi, mẹ vả miệng.""

An An đau lòng rồi, vội kéo tay Hạ Hề xuống, sau đó thổi lên miệng cô: "Không đau, không đau.""

Hạ Hề bị thằng bé chọc cười.

"Anh đưa An An đến trường đi, tôi còn có chút việc, phải đi trước."" Hạ Hề nói với Phó Nam Cẩm.

Đêm qua, Hạ Hề phát ti3t một trận, nhưng buổi sáng dậy lại giống như người không có chuyện gì, lúc nói chuyện với Phó Nam Cẩm vẫn như trước, nhưng từ đêm qua không nói với nhau một chữ.

Hạ Hề vội vàng chạy đến "Ngô Hệ Lâu"", góc đường đối diện "Ngô Hệ Lâu"", có một nhà hàng mới khai trương, trên bảng hiệu đen mạ vàng viết mấy chữ to đùng "Nhà hàng trà Cảng Ký"".

Trước cửa giăng một dải băng nhỏ, xem ra còn đang tổ chức lễ khai trương, đội múa lân ở cửa còn chưa rời đi.

Khoảng thời gian trước chỗ nay vẫn luôn được sửa sang, cửa nhà hàng rất lớn. Lúc đó Lô Vi có nói chuyện này với Hạ Hề, đoán sẽ là cùng một loại nhà hàng, thậm chí còn tìm người điều tra, nhưng cũng không tra ra được tin tức hữu dụng.

Hôm nay trực tiếp khai trương, đã lấy đi đầu bếp chính của Hạ Hề, cũng làm về ẩm thực Hương Cảng.

Sâu xa mà nói, một thành phố có một hai nhà hàng Hồng Kông đã gọi là nhiều, mà trên một con đường lại có đến hai nhà hàng lớn kiểu Hương Cảng, điều này không phải quá trùng hợp sao. 

"Chị Hề, làm sao bây giờ?" Lô Vi cau mày, "Mấy ngày nay có cần tổ chức sự kiện, giảm giá gì đó?"

"Không cần."" Hạ Hề lắc đầu: "Người ta khai trương bán giá ưu đãi, nhất định giá rất thấp, khách hàng thích sự tươi mới, chúng ta lại giảm giá theo, người ta cũng sẽ không đến, không có nghĩa lý gì, huống chi đầu bếp chính đã đi rồi, càng không có ích.""

"Tổng giám đốc Hạ."" Trưởng phòng nhân sự đi đến, có chút sốt ruột, "Có mấy nhân viên phục vụ đều muốn nghỉ việc."

"Nhân viên phục vụ cũng từ chức sao?"

"Đúng vậy, hai nhân viên ở quầy bar cũng muốn xin nghỉ, còn hai trưởng ca cũng xin nghỉ.""

Hạ Hề híp mắt lại, nhà hàng này rõ ràng muốn đạp đổ "Ngô Hệ Lâu"" mà.

Hạ Hề cầm lấy di động gọi cho Chung Huyên: "Alo, Huyên Huyên, có phải cậu có người thân làm trong ngành công an không, điều tra giúp tớ ít chuyện.""

Cô đắc tội với người ta sao? Cho nên họ mới đến phá chuyện của cô.

Hạ Hề nói chuyện điện thoại xong, xoay người liền nhìn thấy Đường Hoa xách bình chữa cháy xông ra ngoài, Hạ Hề hơi sửng sốt vội đuổi theo: "Đường Hoa, anh muốn đi đâu?"

"CMN, dám phá nhà hàng chúng ta, hắn cũng không tự xem mình nặng mấy ký, tôi đi đập chết hắn."" Đường Hoa nổi giận đùng đùng.

Hạ Hề nhanh chóng bước đến trước mặt anh, chặn đường anh lại, thật sự không nhịn được: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

Đường Hoa sửng sốt một chút: "Hai mươi lăm, sao thế?"

"Tôi còn tưởng cậu mười lăm đấy.""

"À."" Đường Hoa gãi đầu, "Chị nói bề ngoài tôi nhìn trẻ tuổi sao? Rất nhiều người nói tôi có mặt búp bê.""

Hạ Hề nhìn thấy thân hình cường tráng của anh ta, khuôn mặt anh tuấn thô kệch, trong lúc nhất thời phức tạp khôn xiết, người có tự tin đúng là chỗ tốt.

Đường Hoa nở nụ cười: "Tôi biết chị nói tôi đừng kích động, không sao cả, hôm nay tôi phải kích động, đập trước rồi nói sau.""

"Anh hai, có phải anh muốn ngồi trong đồn vài ngày không?" Hạ Hề bất đắc dĩ.

"Haizz, cũng không phải chưa từng vào đồn cảnh sát."" Đường Hoa không hề để tâm khoát tay, "Tổng giám đốc Hạ, chị tránh ra, hôm nay tôi nuốt không trôi cục tức này, con bà nó, dám gây sự trước mắt tôi, tôi đập chết hắn..."

Cuối cùng Hạ Hề đã biết vì sao Phó Nam Cẩm trước nay không đổi sắc ngày đó lại nói từ "cút" với Đường Hoa rồi.

Hạ Hề cầm di động: "Tôi gọi điện cho tổng giám đốc Giang đến xem kịch hay.""

Đường Hoa đang bước cũng phải dừng ngay, xoay người đi vào "Ngô Hệ Lâu": "Đợi cô đi rồi tôi sẽ đập.""

Hạ Hề đang tức giận bị anh ta chọc cười, gọi Lô Vi đến dặn cô trông chừng Đường Hoa: "Nếu anh ta có chạy sang đối diện, cô lập tức gọi điện cho Giang Nam đến đây.""

Từ đêm qua Lô Vi chưa hề cười, lúc này nghe thấy lời nói của Hạ Hề, nhịn không được mỉm cười một cái: "Đúng vậy, Đường Hoa vô cùng sợ tổng giám đốc Giang, mỗi lần tổng giám đốc Giang đến, anh ta đều hết sức thành thật, còn ngày thường thì chính là một Bá Vương.""

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.