Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Chương 23



Cái ho khan kia là của Trương Siêu, Quí Luân sau khi nghe Trương Siêu báo cáo tin tức, tâm tình phi thường tốt, cả ngày tươi cười. Thậm chí xử lí xong hết chuyện trong bang, Quí Luân đột nhiên muốn đến them con thỏ con bi thảm tới mức nào, kết quả tới phòng trọ, mới phát hiện ra Tô Dịch không có ở đấy!

Quí Luân quả nhiên không có tức giận, lại còn kiên nhẫn đợi Tô Dịch ở dưới lầu, chính là muốn chờ y trở về thì hù cho y sợ chết khiếp chơi.

Ai mà biết được Tô Dịch về nhà bằng cửa sau, lại còn dẫn theo một người đàn ông, cảm giác giống như là muốn giải tỏa tâm sự.

Bọn họ từ lúc sờ lên cổ Tô Dịch đều đã đứng ở bên ngoài, Quí Luân từ đầu tới đuôi cũng không để mắt nhìn, nhưng mà khí lạnh lan ra xung quanh hắn cũng có thể khiến cho người khác đóng băng.

Trương Siêu cùng tất cả vệ sĩ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Mãi cho đến khi Tô Dịch kéo theo gã đàn ông kia té xuống, mặc kệ nguyên nhân là cái gì, từ góc nhìn của bọn họ chính là Tô Dịch vội vã xé quần áo của đối phương, rồi khi ngã xuống còn cất lên tiếng kêu rên rỉ. Trương Siêu xem tới đây, trong lòng gào to bi thảm rồi! Vì hạnh phúc của mọi người, liền khụ hai tiếng, hi vọng lão thỏ con này nhanh nhanh quì xuống dập đầu tuột quần, mặc kệ sử dụng thủ đoạn gì dù sao chỉ cần làm cho Quí Luân hài lòng là được rồi.

Quí Luân chưa từng bao giờ chờ người nào, kết quả hóa ra lại làm cho hắn nhìn thấy một màn này, hắn cảm giác gân trán mình cũng muốn nổ tung rồi.

“Mi, bọn mi…”

Nhìn thấy thật nhiều người đứng trước cửa phòng mình, thân thể Tô Dịch cứng ngắc, qua vài giây đột nhiên dùng sức một cước đạp Trần Lập lăn ra, sau khi hết nhìn đông đến nhìn tây xung quanh nhà một vòng, cầm lấy khăn trải giường mới làm cho y hụt chân, chạy đến cột vào trên lan can ngoài cửa sổ, chuẩn bị học theo mấy diễn viên nam trong phim hành động định bò xuống dưới tẩu thoát.

Nơi này là lầu ba, khăn thì ngắn, độ nguy hiểm mặc dù cao, nhưng Tô Dịch hiểu được nếu mình không nhanh nhanh rời xa Quí Luân thì nhất định chết sẽ càng khó nhìn hơn.

Một đám người nhìn thấy Tô Dịch làm việc này, cũng không hiểu được y muốn chạy trốn, nhưng mà đột nhiên “pằng pằng” hai tiếng nổ, lan can Tô Dịch dùng để cột khăn vào bị gãy làm đôi, đoạn lan can dính với khăn trải giường trực tiếp rớt thẳng xuống đất.

Quí Luân cười lạnh một tiếng, tốc độ móc súng ra nhanh đến mức không có người nào nhìn thấy.

Đồ duy nhất để chạy trốn đã rơi xuống dưới, Tô Dịch sợ hãi lạnh hết sống lưng, ngay cả đầu cũng không quay lại, nghe tiếng chân Quí Luân bước về phía y càng lúc càng gần.

Y cũng không chịu được áp lực đáng sợ này, nhào ra ngoài cửa sổ gào to: “Cứu mạng a! Giết người! Nhanh gọi cảnh sát!”

Tô Dịch nhìn thấy đèn ở các phòng xung quanh như gặp được ám hiệu, đồng loạt tắt bụp, cùng tiếng cửa sổ sập lại.

Y đã quên mất cái gọi là nhân tình ấm lạnh rồi, lúc gặp phải nguy hiểm thì đồng loạt quay lưng, nếu biết không ai cứu, Tô Dịch muốn nhảy ra ngoài cửa sổ.

Bị gạt qua một bên, Trần Lập sau khi bị Tô Dịch đạp té đang ngồi trên sàn nhà, còn không biết chuyện gì phát sinh, chỉ nghe thấy tiếng súng thật lớn, hắn run rẩy nhìn Quí Luân: “Cậu, cậu làm sao lại có súng, đây là phạm pháp mà…”

Quí Luân dừng bước, đột nhiên đổi hướng đến trước mặt Trần Lập, giao súng cho Trương Siêu ở sau.

Hắn chỉ tay, nói với Trần La65o:

“Đối phó với mi, không cần súng, đứng lên cho ta.”

Trần Lập sống cũng gần nửa đời, cũng chưa từng dây dưa với xã hội đen, bây giờ nhìn thấy thiếu niên tuổi vẫn còn trẻ này không tự chủ được mà sợ hãi.

Trên mặt không lộ ra bất kì biểu hiện gì, nhưng tâm tình Quí Luân phi thường ác liệt, hơn nữa nhìn thấy gian phu của con thỏ con. Hắn đợi Trần Lập ba giây, khi kẻ kia run rẩy chân muốn đứng lên liền đá thẳng vào cổ họng hắn!

Nếu không nhờ dây thần kinh vận động của Trần Lập hoạt động tốt giật về sau, sợ một đá này hắn lập tức khỏi cần thở nữa.

Nhưng Quí Luân làm sao có thể để cho hắn tránh thoát, đùi phải đè xuống đập thẳng vào xương ức Trần Lập, làm cho hắn vừa mới đứng lên lại gục xuống.

Trần Lập nghe thấy xương trong người mình phát ra một tiếng “Rắc”, thống khổ ôm ngực quì trên mặt đất.

“Đứng lên.” Quí Luân lạnh lùng nói.

Trần Lập không rõ thiếu niên này thân thủ tại sao lại linh hoạt như vậy? Chân hắn đã đá ra ngoài không trung lại vẫn có thể thay đổi vị trí, làm cho xương ngực của mình cũng xào xáo.

Hắn lập tức tỉnh táo lại, chuẩn bị đánh vào ngay chỗ trái tim.

Trần Lập một lần nữa đứng lên, bày ra tư têế phòng ngự, nhìn thấn chân trái Quí Luân tấn công về phía hạ thân của mình, Trần Lập lắc người, kết quả Quí Luân lại đưa ra động tác giả, phía sau thắt lưng bị giáng một cú quì sụp xuống đất.

Sao, sao lại có thể như vậy?

Trần Lập té trên mặt đất đau đến nghĩ mãi không thông.

Lần thứ ba, lần thứ tư… Mỗi một lần Trần Lập ngã xuống Quí Luân đều nói: “Đứng lên.” Ch đến khi Trần Lập bị đá đến xuất huyết bao tử, khóe miệng chảy máu, té trên mặt đất không gượng dậy được nữa mới thôi.

Cái này căn bản là đánh giết một chiều.

Trần Lập hoàn toàn không hiểu được Quí Luân tại sao lại tung cước như vậy, hắn chỉ biết là Quí Luân chuyên tấn công những nơi trọng yếu trên cơ thể người, làm cho hắn ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, chỉ có thể té trên mặt đất liều mạng ho khan, cảm giác sắp tàn phế tới nơi.

Đột Nhiên Quí Luân đá thân thể Trần Lập ngã lăn, dùng giày đạp lên đầu gối hắn, Trần Lập đau đến kêu thành tiếng, Quí Luân cơ hồ muốn đem nơi đó của hắn đạp cho gãy nát.

“A a!”

“Đừng, đừng đạp nữa…” Tô Dịch nghe được đội trưởng luôn luôn kiên cường kêu to, sợ hãi bịt lỗ tai nói, Quí Luân quay đầu nhìn y một cái, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến cho Tô Dịch hận không thể đập nát tiếng vừa phát ra khỏi miệng mình, thật hi vọng mình chỉ là một con chó con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.