Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Chương 40



Lâm Tường, một tháng trước thay thế vị trí của dại ca, vốn là em trai cùng mẹ duy nhất, gã mới hai mươi lăm tuổi đã giữ vị trí phó bang chủ.

Nhưng bởi vì khoảng cách giữa Hồng bang và Thanh bang, gã và Quí Luân tuổi bằng nhau, từ nhỏ cũng không ít lần qua lại, sớm đã xem Quí Luân là đối thủ.

Hôm nay vừa vặn đến quán của mình thư giãn, không nghĩ tới lại khiến cho gã gặp phải một thứ.

Sủng vật của Quí Luân.

Lâm Tường cười quỉ dị, nghĩ đến một lát nữa nhìn thấy bộ dạng đã quen từ nhỏ của Quí Luân sẽ lộ ra bộ mặt gì thật khiến gã chờ mong.

Tô Dịch bị vệ sĩ của Lâm Tường mang đến phòng nhỏ trên lầu hai, y say rượu liều mạng vùng vẫy lại la hét, rất khó khống chế, vệ sĩ dùng ánh mắt hướng Lâm Tường xin chỉ thị cho phép dùng vũ lực khống chế.

Lâm Tường ôm người phụ nữ lộ ra bắp đùi ngồi trên ghế salon, tâm tình vô cùng tốt nói: “Đem toàn bộ quần áo của nó lột ra.”

Bốn gã vệ sĩ sửng sốt, nhưng vẫn làm theo lệnh, động tay động chân muốn cởi áo quần Tô Dịch, nhưng mà mới đụng tới thắt lưng của y, y liền chống đối vô cùng kịch liệt.

Tô Dịch trong cơn say mơ hồ, tưởng Quí Luân muốn cởi quần áo mình, lần này uống say lá gan y lớn hẳn ra, dùng hết sức vừa giãy vừ mắng to:

“Cầm thú! Cút ngay! Mi sẽ không có cơ hội đâu!”

Nhưng hai đấm khó địch lại bốn tay, Tô Dịch say lại không có sức, cuối cùng toàn bộ đều bị cởi sạch ném lên giường, lộ ra dấu xanh tím trên người bị Quí Luân cắn tối qua, đầu nhũ sưng đỏ, tiểu huyệt phấn hồng run rẩy khép mở, bộ dáng hư nhược bị ngược đãi thở hổn hển trên giường.

Mấy người vệ sĩ bên cạnh đều là đàn ông có xu hướng giới tính bình thường, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng này của Tô Dịch, dĩ nhiên không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Lâm Tường ngồi trên ghế salon nhướn mắt nói: “Thật sự là lẳng lơn, ngay cả người của ta mà cũng câu dẫn sao.”

Tất cả vệ sĩ vội vàng quay đầu, nhắm mắt không dám nhìn loạn.

Lâm Tường sờ lên bắp đùi người phụ nữ, nói bên tai nàng: “Em đổi quần áo cho y mặc đi.

Người phụ nữ hai mắt mở to, nũng nịu nói yếu ớt: “Nhưng mà Tường, người ta mặc váy nha!”

Lâm Tường xua tay

“Có gì sao, dù sao lát nữa cũng phải cởi ra?”

Người phụ nữ cười hì hì mắng chán ghét, đi vào phòng sát bên cởi cái váy mini màu đen, quấn bằng một cái khăn tắm đi ra, đem bộ váy đưa cho vệ sĩ.

Tô Dịch cao chỉ có một mét bảy, vốn vóc dáng không cao không to, mơ mơ màng màng bị mặc vào một bộ đồ căn bản không thể che được hạ thể, lộ ra hai cánh mông, vừa vặn che được một nửa cúc huyệt, hai hạt nhỏ trước ngực gầy còm bị vải vóc bó sát mà cộm lên, căn bản cái gì cũng che không được, ngược lại so với phụ nữ càng lộ ra vẻ mị thái câu dẫn chết người.

Tô Dịch say mơ hồ, cảm giác có nhiều ánh mắt thật không thoải mái, liều mạng lôi kéo gấu váy muốn che cái gì đó, nhưng y kéo phía trước, phía sau theo đó mà lộ ra càng nhiều, làm cho mọi người xem không nhịn được. Sắc mặt Tô Dịch ửng hồng, mang theo hơi rượu, nhìn thấy một đống quần áo đen trên người, chỉ vào một đám vệ sĩ nói:

“Các người — ực — thật ngốc — hihi.”

Hận không thể biết y nằm ở trên người chân tay duỗi thẳng, sóng mắt như nước, đôi môi đỏ mọng, đôi chân trắng nõn cùng tiểu đệ đệ đã trụi tóc kín kín hở hở, nhìn kiều gì cũng là một bộ câu dẫn người khác.

Quí Luân cùng Trương Siêu hai người lúc đi vào phòng nhỏ trên lầu hai, chính là nhìn thấy Tô Dịch giữa một đống đàn ông vẻ mặt say sưa. Khóe miệng Quí Luân kéo lên một chút, nhưng cái gì cũng chưa nói, tự chủ trương chọn một cái ghế ngồi xuống, Trương Siêu đứng ở phía sau hắn, trong lòng tuyệt vọng lôi con thỏ ra mắng một trăm lần.

Tiếp theo Quí Luân thần sắc tỉnh bơ nhìn quanh phòng một vòng, bật cười.

“Lâm phó bang chủ thật là rảnh rỗi quá nhỉ, đây chính là kinh hỉ cho tôi sao?”

Lâm Tường trước sau vẫn dựa vào ghế salon, coi như là bạn bè đã lâu không gặp: “Quí thiếu gia, đã lâu không gặp ha?”

Quí Luân tay khoác lên ghế: “Nhờ phúc của anh, sau khi bắt được Thiên Ưng, thật sự có thể hưởng phúc rồi.”

Trong mắt Lâm Tường hiện lên một tia bối rối, nhưng lập tức khôi phục lại tỉnh táo như thường:

“Thiên Ưng? Xem ra Tiểu Quí cũng biết rồi? Đúng vậy, chuyện đêm đó là tôi cho Thiên Ưng đi làm, bất quá nếu anh muốn đem chuyện này tới mắng vốn, sợ rằng đã trễ một chút —” Lâm Tường cười hì hì nói: “Bây giờ bảo bối của Tiểu Quí trong tay tôi, hết thảy cũng khó nói ha.”

“Bảo bối?” Quí Luân hình như nghe thấy chuyện gì đó rất nực cười: “Anh cũng không nhìn xem gã là đàn ông đã bao nhiêu tuổi rồi? Người như thế này cho dù là liếm giày tôi cũng không xứng, Lâm phó bang chủ bắt một phế vật đến để uy hiếp tôi sao? Nếu muốn đem Thiên Ưng về, lần sau chịu khó tìm lí do tốt một chút để đàm phán với tôi đi.”

Nói xong Quí Luân đứng lên chuẩn bị bỏ đi.

Lâm Tường búng tay một cái, hai vệ sĩ phía sau lập tức cởi đồ, kéo váy Tô Dịch ra định trực tiếp tiến vào y từ phía sau.

“A!”

Tô Dịch bị đè xuống thống khổ kêu ô ô.

“Tiểu Quí —” Lâm Tường dài giọng nói: “Không bằng đợi màn xuân cung đồ này kết thúc rồi hãy đi?”

Ngón tay Quí Luân siết chặt, mặt mỉm cười quay đầu lại, nhìn thấy Tô Dịch trên giường bị xâm hại, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không ngồi xuống: “Nói đi! Lâm phó bang chủ muốn cái gì?”

Lâm Tường biết mình thành công rồi, dựa vào tin tức của Thiên Ưng, đêm đó Quí Luân không để ý đến mình có khả năng trúng đạn, ngược lại dùng thân thể che lên một người đàn ông chuyên hầu hạ trên giường gọi là Tô Dịch, đối với một người ở địa vị cao mà nói, là chuyện rất rất rất không thể tưởng tượng nổi.

Gã đang đánh cuộc, Quí Luân lúc mới vào nhìn thấy Tô Dịch cũng không có đi ngay, ngược lại chu toàn một phen thể hiện Tô Dịch không hề quan trọng với hắn rồi mới bỏ đi, gã liền biết mình bắt đúng người.

Lâm Tường cười đến sáng lạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.