Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Chương 49



Tiếp theo Tô Dịch quay đầu nói với Lâm Lâm: “Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ cứu cô ra.”

Đương nhiên, đầu óc Lâm Lâm nhìn tờ khế ước kia cũng trống rỗng, cái gì cũng không tiếp thu được.

Lúc đầu trong phòng làm việc thì có nghe nói, Tô Dịch vốn là một người tốt, rất thành thật, chỉ bất quá y lớn lên nhỏ con, gặp trở ngại trong giao tiếp, cho tới bây giờ cũng chưa có bạn gái.

Lâm Lâm kì thật đối với Tô Dịch không có ấn tượng gì, chỉ bất quá lúc trước có nói một chút chuyện với y, liền nhìn thấy lão nam nhân đã ba mươi tuổi này mặt đỏ lên như quả táo, trước mặt cô không dám ngẩng đầu lên liều mạng nhìn xung quanh, đúng là một kẻ đơn thuần, rất dễ bị khống chế.

Nhưng mà ngay lúc Tô Dịch xé bỏ tờ khế ước, cô ta chịu khó ăn mướp đắng, bao nhiêu gia giáo tốt đẹp mém nữa bị thay bằng những lời thô tục.

Lâm Lâm còn chưa kịp mắng ra khỏi miệng, liền nghe thấy có tiếng người vỗ tay, một cái, hai cái — vỗ tay thật chậm rãi, rất là châm chọc.

“Thật có cốt khí, thật sự là thà chết không thôi.”

Mọi người nhìn ra cửa, Quí Luân dựa vào cánh cửa, mặt mỉm cười, không biết đã đứng ở đó từ bao giờ, bất quá rõ ràng là đã nghe toàn bộ câu chuyện.

Trương Siêu nhìn thấy Quí Luân, lập tức nghĩ tới thịt thỏ hầm lên rồi giờ tới ăn, gã tùy tiện cầm theo cái nô lệ khế ước này vốn là mang theo tâm trạng nửa chọc ghẹo, lại để cho Quí Luân cùng nhau nhìn bộ dáng khuất phục của Tô Dịch, không nghĩ đến cái “cốt khí” của Tô Dịch ở đâu bay loạn làm cho mọi chuyện lộn xộn hết cả.

Gã nhìn Lâm Lâm một chút, lại nhìn Tô Dịch, nghe nói giống đực trước mặt giống cái đều bộc lộ không ít khả năng, lời này quả nhiên không sai, mà ngay cả con thỏ cũng không ngoại lệ.

Thái độ Tô Dịch lúc đầu vốn rất cường ngạnh, vừa nhìn thấy Quí Luân thì teo lại không còn một mống, giống như chuột nhìn thấy mèo, bản tính trời sinh tự nhiên sợ hãi không thể tự chủ.

Quí Luân tiến về phía trước một bước, Tô Dịch liền giật lùi ra sau một bước Quí Luân đi về hướng Tô Dịch, Tô Dịch lập tức lui lại ra sau, mà phía sau lại chính là Trương Siêu, lui đến mức không còn đường lui nữa thì mới nói với Quí Luân:

“Đúng vậy, là đàn ông thì liền quyết đấu với tôi đi! Đừng dùng Lâm Lâm uy hiếp tôi!”

Người nào hiểu được Quí Luân không có xử lí y, ngược lại lướt qua Tô Dịch nắm lấy cổ tay trắng nhợt của Lâm Lâm nói:

“Cô Lâm đến chơi căn nhà rách này, thật sự là cảm thấy vinh dự sâu sắc.”

Quí Luân đang mỉm cười, nhưng đáy mắt thì lạnh băng.

Lâm Lâm kích động đứng lên, hai mắt sáng lòe lòe, một giây kể từ lúc Quí Luân bước vào cửa, trong ánh mắt cùng sắc mặt của cô ta không chứa bất luận kẻ nào.

Cô ta chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào tuấn mĩ như thế, khí chất vương giả trời sinh, cao quí như trong tranh bước ra, như là thiên sứ muốn tung cánh lên trời, mạt tà khí trong khi mỉm cười làm cho người ta nhìn không rời mắt.

Cô ta xuôi theo để Quí Luân hôn tay, hình ảnh hai người cùng một chỗ, giống như vương tử và công chúa, hoàn mĩ không tì vết.

“Anh Quí…” Lâm Lâm thẹn thùng cúi đầu, vừa vặn giao mắt cùng Quí Luân, trái lại cũng không có tách ra: “Anh Quí… Anh tôi thường nhắc đến chuyện của anh…”

“Ô? Không biết bọn họ nói như thế nào?”

Lâm Lâm nghĩ đến mấy ông anh thường đều là nghiến răng nghiến lợi nói “Tao muốn giết cái thằng hỗn trướng Quí Luân”, “Thằng Quí Luân là đồ tiểu nhân hèn hạ.”

Bất quá đối mặt với người trong lòng thì không thể nói như vậy.

“Các anh đối với anh Quí lúc nào cũng tán thưởng, bất quá hôm nay tôi mới biết thế nào là trăm nghe không bằng một thấy…”

Quí Luân dùng móng chân nghĩ cũng biết hai gã ở Thanh bang hận hắn thấu xương, sao có thể nói ra mấy lời buồn nôn này, trên mặt mỉm cười, ngay cả nói cho có lệ cũng chẳng thèm nói chi cho thừa thãi.

Tô Dịch bên cạnh nhìn hai người hòa hợp, có một điểm không hiểu được tại sao lại như vậy, Lâm Lâm mới vừa rồi không phải rất gấp gáp phải đi sao? Sao bây giờ lại nhìn Quí Luân không rời mắt, mặt đều dính hết lên người hắn, nhưng — hắn rõ ràng chính là vương tử bảo vệ công chúa sao!

Trương Siêu ở sau lưng lạnh lạnh nói:

“Ài da! Xem ra Tiểu Quí sẽ xuống tay với Lâm Lâm rồi đây!”

Tô Dịch vừa hay lại thấy cầm thú định vươn móng sói!? Kích động muốn đi lên tách hai người ra, nhưng mà một chân y bị thương, chỉ có thể lết từng bước từng bước chạy tới la lên: “Lâm Lâm cô buông ra mau — a!”

Tô Dịch chạy tới nhanh quá, vấp vào chăn bông té sấp về phía trước, vì giữ thăng bằng không tốt cùng với chân hôm qua vừa mới bị rạch ra, lập tức cơn đau dâng thẳng lên não, thân thể lệch qua một bên, nếu như chỉ té ngã thì cũng không có vấn đề gì, nhưng Trương Siêu phía sau đột nhiên lại xô y một cái, Tô Dịch nhào về phía trước, kinh hoảng ôm chặt lấy lưng người trước mặt.

Quí Luân quay đầu, mà chuyện tốt của Lâm Lâm bị chen ngang, nhìn y không kiên nhẫn.

Trương Siêu lúc này mới lớn tiếng nói:

“Tô Dịch, không cần ghen tị, thiếu gia sẽ không cần mi.”

Tô Dịch nghe xong kinh hoàng, y quay đầu muốn mắng Trương Siêu, nhưng chân đau đớn lại thêm khẩn trương quá mức, dĩ nhiên lắp bắp: “Ông, ông đang nói cái gì, cái gì?”

Trương Siêu đi tới bên cạnh Tô Dịch, lắc đầu thở dài nói với Lâm Lâm:

“Kì thật Tô Dịch thích thiếu gia đã rất lâu.”

“Cái gì?”

Lâm Lâm ngoác rộng miệng.

Tô Dịch yết hầu như bị nghẹn trứng gà

Mặt Quí Luân không chút thay đổi, nhưng trống ngực dĩ nhiên cũng đập loạn, nụ cười có lệ cũng chẳng thấy đâu nữa.

Trương Siêu lột cái chăn bông trên người Tô Dịch ra:

“Nếu không cô xem Tô Dịch vì cái gì lại quấn mền chạy lung tung khắp nơi, chính là vì muốn câu dẫn thiếu gia đó!”

Tô Dịch vội vàng chộp lấy chăn còn muốn biện minh cho mình, mắng to: “Ông đừng ngậm máu phun người!”

“Tôi ngậm máu phun người? Tô Dịch anh dám làm thì dám nhận đi, nói gì đi chứ!” Kế hoạch của Trương Siêu bị phá đám điên tiết hết cả lên, rất nhiều ánh mắt ở đây nếu mà mi dám chống đối ta đây sẵn sàng lột sạch cái chăn của mi ra!

Tô Dịch sao có thể để cho Lâm Lâm nhìn thấy bộ dáng của mình, càng không mặt dày tới mức nó mình bị mạnh mẽ abc, tay tóm chặt lưng Quí Luân thà chết không chịu thả ra, thoạt nhìn như là muốn chiếm lấy Quí Luân, nguyên một bộ dáng kẻ trộm đang chột dạ.

Lâm Lâm cho dù là bị tiếng sét ái tình đánh cho bờm đầu nhưng não thì chưa, không phải không có hoài nghi, hơn nữa Tô Dịch làm cho người ta có cảm giác là người da mặt mỏng rất thành thật, không thể làm đến mức này, cô ta hỏi:

“Chuyện đó… Anh Tô trước đó vì sao lại tức giận mắng anh Quí?”

Tô Dịch kinh hỉ nhìn Lâm Lâm, cuối cùng cũng có người nói câu có lí trí rồi!

Nhưng Trương Siêu cười to, mặt không đổi sắc trả lời:

“Tô Dịch tối hôm qua câu dẫn thiếu gia nhà ta không được, bị đạp xuống giường, thẹn quá hóa giận đó mà!”

Lâm Lâm không thể tin được nhìn Tô Dịch, không nghĩ đến người này bề ngoài thành thật mà lại *** đãng đến như thế! Nhìn ánh mắt y cũng có vài phần không cam tâm.

Ngay cả mới rồi luôn miệng nói muốn cứu cô cũng không biết là có phải để an tâm không nữa, nhớ tới liền thấy rùng hết cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.