Quí Luân dùng sức bấu vào eo Tô Dịch, ai kia “Ô” một tiếng hé miệng ra, đầu lưỡi Quí Luân liền trườn vào, bắt đầu không kiêng nể mà cướp đoạt hết không khí bên trong, thậm chí vươn đầu lưỡi sâu vào cổ họng y.
Ngay từ đầu Tô Dịch chỉ có thể ngửa đầu ra, tiếp theo bởi vì không có không khí mà liều mạng đẩy vai Quí Luân, cuối cùng trước mắt ánh sáng chợt xẹt qua xẹt lại, hụt hơi ngã vào lòng hắn, đối phương thế nhưng vẫn mãi miết hôn sâu.
Mọi người ai cũng choáng váng mặt mày, mấy chục người đứng trơ ra bất động, xe cộ qua lại trên đường cũng không nhịn được mà dừng lại kéo cửa kính thò ra xem, làm cho giao thông bị ách tắt kẹt cứng, ở phía sau bấm còi điên cuồng, tiếng chửi rủa không ngừng.
Quí Luân ôm lấy Tô Dịch, rút súng trong ngực ra, thậm chí chẳng thèm quay đầu liền đưa súng ra sau bắn liền ba phát, chỉ nghe vang lên âm thanh “pằng pằng pằng” điên cuồng, tiếp theo toàn trường im lặng như tờ, tất cả mọi người lập tức trốn vào trong xe, giả bộ làm như cái gì cũng chưa hề nhìn thấy.
Hắn dùng hai tay tiếp tục ôm eo Tô Dịch, không cho người đang “ô ô” có cơ hội né ra.
Người trong xe Quí Luân ta nhìn mi, mi nhìn ta, không biết phải cất ánh mắt đi đâu, bất quá cái này cũng không tới nỗi như ở bên ngoài, dù sao cũng là người một nhà, cũng không đến nỗi kinh ngạc như Lí Kiều và thư kí của gã, đáng lẽ tên sát thủ phải ăn một viên kẹo chì cho nát gáo, bây giờ lại cả người yếu ớt nằm trong lòng thiếu chủ Hồng bang, trên đường cao tốc diễn một màn hôn môi nồng nhiệt.
Từ chuyện sống chết nháy mắt chuyển thành kịch diễm tình, chuyển biến này không tránh khỏi quá lớn đi, hơn nữa vừa nghĩ đến lúc nãy mắng Quí Luân cái gì cũng để cho Tô Dịch nghe hết rồi, Lí Kiều cảm giác được bản thân không chịu nổi, điên cuồng lau mồ hôi lạnh.
Phòng chừng tin tức “giao thông ách tắt” này rất nhanh sẽ trở thành tiêu điểm trên các báo, bất quá đợi khi bọn họ biết Quí Luân là ai, tám phần sẽ bị yêu cầu cắt bỏ, bởi vì Hồng bang nắm quyền khống chế hơn một nữa tin tức truyền thông.
Chưa người nào dám tiến lên ngăn cản, cuối cùng khi bàn tay Quí Luân đi vào bên trong tấm áo rộng thùng thình của Tô Dịch bắt đầu vuốt ve, nhẹ nhàng xoa nắn lên đầu nhũ của y một chút liền động tình, Tô Dịch sợ đến nghiến chặt răng, cắn trúng đầu lưỡi Quí Luân mới có thể kết thúc được nụ hôn kéo dài hơn năm phút này.
Tô Dịch cuối cùng cũng có cơ hội hít thở, nhưng Quí Luân không cho y bao nhiêu thời gian, đem y khiêng lên vai, đi tới chiếc xe ở giữa mở cửa đi vào trong.
“Ui da, u đầu rồi!”
Đầu Tô Dịch bị đụng vào thành ghế, quay đầu lại định oán giận vài câu, liền nhìn thấy Quí Luân đứng bên ngoài ánh mắt sâu hoắm, cơ hồ muốn đem y ra lột da sống, trong lòng kêu to cứu mạng! Thân thể liều mạng lui ra sau, định tung cửa xe phía bên kia.
“Trương Siêu, chạy xe!” Quí Luân sau khi ngồi vào trong xe, đem Tô Dịch kéo lại, đem cả người trùm lấy y.
Tô Dịch bị ngăn cản không thể động đậy, mặt y còn bị hai tay Quí Luân cố định lại, trợn to mắt hoảng sợ nhìn người phía trên hình như đang nổi giận.
Y nghe được Quí Luân nói:
“Năm ngày và mười hai tiếng…”
“Gì?” Miệng Tô Dịch bị bóp mạnh, thiếu chút nữa thì tự cắn lưỡi mình luôn.
“Em có nghĩ đến tôi không?”
“Hả?”
“Có hay không?”
Tô Dịch trộm liếc Trương Siêu đang ngồi ở ghế trước, gã liều mạng gật đầu với y, dùng khẩu hình nói “có” với y, nhưng mà thấy Tô Dịch không có phản ứng, Trương Siêu làm động tác dập đầu với y, Tô Dịch mới cố mà nói:
“…Có.”
Quí Luân cười hài lòng, cười đến ánh mặt trời cũng buồn bã thất sắc, cười đến Tô Dịch cũng nhìn hắn mà ngẩn ngơ hết cả người, hắn buông mặt Tô Dịch ra, nằm lên ngực y, uể oải nhắm mắt lại nói:
“Em vừa già lại còn xấu, vừa ngốc lại chẳng có can đảm, chẳng đúng tí nào, thật chẳng thể hiểu loại người chẳng đáng giá như em lại vì sao làm cho người khác nhớ nhung chứ.” Tô Dịch ý thức được hắn nói cái gì, tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, nghĩ muốn đánh hắn một đấm, nhưng tay còn chưa chuyển động thì nghe Quí Luân tiếp tục nói:
“Nhưng mà không gặp em liền ngủ không thấy ngon, nghĩ đến em nếu biến mất giống như người phụ nữ kia không bao giờ có thể gặp lại nữa, trong đầu liền trống rỗng, không biết sao lại như vậy…”
Tay Tô Dịch đơ lại trong không trung, cũng chẳng thể làm con cóc nghiến răng được nữa, vẻ mặt bình thường trở lại.
“Người phụ nữ kia từng nói, lúc nào trong đầu cũng chỉ tràn đầy hình ảnh của một người nào đó, chính là lúc thích người ta… Lão nam nhân… Lúc nào tôi nghĩ về em thì không thể ngủ được, em là người tôi thích sao?”
Giống như là thì thầm tự nói lại một lần nữa:
“Là em sao?”
Tô Dịch bị lời bộc bạch của người này làm cho mất hồn, qua vài phút đồng hồ mới nghĩ đến phải trả lời, chỉ thấy tiếng ngáy nhẹ của Quí Luân vang lên, an tỉnh ngủ trên ngực y.