Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 127: Chương 127





8 giờ tối tan học, về đến nhà Lâm Kiến Lộc đã sắp 9 giờ, giờ này ăn thịt bò khó tiêu hóa.
Nhưng dù sao bây giờ Diêm Hàn cũng là học sinh, trẻ tuổi, trao đổi chất nhanh, thể lực trí lực tiêu hao nhiều, nhờ mấy đặc điểm đó ăn cái gì cũng được cả.
Vậy nên dù không đồng ý, sáng sớm Lâm Kiến Lộc vẫn nói dì Điền biết tối nay Diêm Hàn sẽ về ở, cái khác không cần hắn phân phó, hai dì tự biết Diêm Hàn thích ăn cái gì, nên chuẩn bị gì cho cậu.
Lúc ở trường không cần biết là đến nhà ăn hay nhờ người khác lấy cơm giúp, vì không để người ta nghi ngờ, Diêm Hàn không dám ăn nhiều.
Đồ ăn vặt như sô cô la thật ra cũng không thích ăn lắm, thế nhưng mấy thứ này đối với đại ca mà nói hoàn toàn là nguồn cung cấp năng lượng, còn món cậu thật sự muốn ăn, thích ăn, thì là...
Thịt!
Là cái loại thịt mà cắn một miếng là phải nhai mười lần, một ngụm nước sốt thơm ngon đậm vị vương mãi trong miệng, có thể lấp kín cái miệng ấy!
Huống chi thịt bò hầm Tây Ban Nha dì Điền làm ngon hết sẩy, không cần biết là hương vị hay độ tươi mới đều vô cùng hoàn mỹ, mỗi lần Diêm Hàn đều có thể ăn cả một tô to!
Ở trường không dám ăn nhiều, nhưng ở nhà họ Lâm, trước mặt anh Đại Lâm với hai dì thì không cần kiêng kị nhiều như vậy.
Sau khi ăn uống no say Diêm Hàn bị Lâm Kiến Lộc mang ra ngoài tản bộ, lúc này đã qua 10 giờ tối, sau một ngày học tập cường độ cao, lại ăn quá nhiều thứ, Diêm Hàn đã cảm thấy có hơi buồn ngủ.
Nhưng đi bộ trong sân nhà họ Lâm, bên cạnh còn có người cậu thích, lại còn thích cậu, gió đêm hơi lạnh phát ngang qua hai người, còn mang theo mùi hoa nhàn nhạt cùng mùi đất, làm Diêm Hàn không khỏi cảm thấy cuộc đời thiệt là xinh đẹp.
...!Nếu mình không buồn ngủ, thì càng đẹp.
Diêm Hàn ngáp một cái, hai mắt ươn ướt mơ màng nhìn Lâm Kiến Lộc "Anh Đại Lâm, bình thường cậu không thấy buồn ngủ hả?"
Nói đến đây, hình như cậu chưa thấy Lâm Kiến Lộc ngáp bao giờ.
Mà cũng rất ít khi thấy anh Đại Lâm ngủ trưa hay ngủ quên trong giờ học.
Tuy rằng trông cũng không có bao nhiêu sức sống, nhưng Lâm Kiến Lộc lúc nào cùng nghiêm túc, chỉ kém tử khí khắp nơi một bước thôi, nhưng có vẻ hắn chưa bao giờ lộ vẻ mệt mỏi.
Lâm Kiến Lộc nói "Cũng sẽ có lúc buồn ngủ."
"Ồ."
"Lúc cảm thấy mệt tôi đều tưởng tượng mình đang ngâm suối nước nóng, sau đó ngủ một giấc ngắn."
"..."

Diêm Hàn "Này...!Có hiệu quả thật hả?"
"Bình thường đều sẽ có tác dụng giảm bớt mệt mỏi.

Hay cậu thử xem sao?"
"Không." Diêm Hàn ngượng ngùng mà nói "Tôi không thử đâu."
Đùa à, cái đầu của anh Đại Lâm có đủ chức năng, hắn có thể chặn mọi âm thanh cùng cảm quan xung quanh mình bằng cách dồn sự chú ý vào một điểm, Quan Công cạo xương trị độc còn phải uống chút rượu*, hắn còn chẳng cần, không phải chỉ là tưởng tượng mình đang mát xa toàn thân thôi hay sao, chắc còn chưa phải chuyện gì khó.

(Edit: *Quan Công cạo xương trị độc là điển tích của Trung Quốc, ông trúng độc phải cạo xương để trị, cạo xương vô cùng đau đớn nhưng ông vẫn vừa đánh cờ vừa uống rượu, khiến bao người nể phục.)
Có được kỹ năng tập trung chuyên sâu, tuy Diêm Hàn không làm được như Lâm Kiến Lộc, nhưng đối với đại não cường đại mà lại thần kỳ của hắn cậu lại tin tưởng không chút nghi ngờ, vậy nên không trông mong mình có thể sử dụng được chiêu này.
Không ngờ Lâm Kiến Lộc lại nói "Ý tôi là bây giờ chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi."
Diêm Hàn "!!!"
"Trễ thế này đi đâu mà ngâm?"
"Đi theo tôi."
Lâm Kiến Lộc nói rồi kéo cổ tay của Diêm Hàn, chuyển hướng, đi về phía cổng vườn hoa.
Diêm Hàn "..."
Chuyện suối nước nóng tạm thời bị cậu ném ra sau đầu, dù sao cảm giác trên cổ tay hãy còn nhắc nhở anh Đại Lâm đang nắm...
Sao phải nắm cổ tay mà không trực tiếp nắm tay luôn nhỉ?!
Ở trường học để không dạy hư các bạn học nên không thể nắm, nhưng bây giờ về nhà rồi, nắm một chút không phải rất bình thường hay sao?
Nói nữa, cũng đâu phải lần đầu nắm tay đâu.
Lúc cần người ta giảm bớt chướng ngại tâm lý cho thì nắm chặt lắm kia mà.

Sao giờ chỉ nắm cổ tay thôi vậy.
"Khụ khụ." Nghĩ lại cảm thấy vậy là không được, chuyện này đại ca lại không thể nín trong lòng, vì thế dứt khoát ho khan hai tiếng, cố ý hỏi Lâm Kiến Lộc "Ừm thì, tụi mình đụng chạm cậu thật sự không thấy khó chịu sao?"
"Ừ."
Tuy rằng không hiểu vì sao cậu lại hỏi như vậy, nhưng Lâm Kiến Lộc vẫn không chút nghĩ ngợi, rất khẳng định mà trả lời.
"Vậy..." Diêm Hàn tiếp tục câu chuyện, không tự giác mà liếm môi "Thật sự chạm bao lâu cũng không khó chịu đúng không?"
Cậu vừa hỏi, vừa xoay xoay cổ tay, thoải mái mà rút ra khỏi bàn tay của Lâm Kiến Lộc, sau đó kéo cánh tay của hắn xuống một chút, nhét tay của mình vào lòng bàn tay hơi thả lòng của Lâm Kiến Lộc.
Ngón tay thon dài thoáng dừng, ngay sau đó liền chặt chẽ nắm lấy bàn tay cậu.
Cảnh đêm không sáng sủa lắm, Lâm Kiến Lộc quay đầu nhìn cậu, nghiêm túc mà nói "Rốt cuộc có thể chạm được bao lâu thì còn phải thí nghiệm thực tế nữa."
Nói rồi, môi mỏng của hắn hơi cong lên, lộ ra nụ cười không hay xuất hiện.
Diêm Hàn "Ồ."
Tùy tiện lên tiếng, đại ca bị gương mặt tươi cười của anh Đại Lâm chói mù mắt chó, vội dời tầm mắt.
Cậu cảm thấy cái thứ yêu đương này rất giống học tập, cơ sở là cực kỳ quan trọng.
Mà cơ sở là cơ sở gì, cũng không thể để sau này chỉ chạm tay cũng choáng váng chứ!
Thế nhưng lần đầu tiên đại ca chủ động nắm tay người khác.
May mà giờ là buổi tối, vì theo đuổi phong cách ý cảnh mông lung, nên đèn trong vườn không sáng lắm, cậu rất chắc chắn Lâm Kiến Lộc không nhìn thấy gò má của cậu.
Nếu không...
Nắm tay cũng có thể đỏ mặt, thì mất mặt lắm.
Anh Diêm cảm thấy mình không chấp nhận được nỗi nhục này.
Nhưng mà, dù sao sau này không chỉ dừng ở nắm thôi đâu.

Diêm Hàn lại nghĩ, đều là công lao của ông đấy.
Nắm tay đi ra khỏi vườn, Lâm Kiến Lộc trực tiếp kéo cậu lên một chiếc xe golf.
"Sở dĩ lúc trước nhà họ Lâm chọn đặt nhà chính ở đây, là vì phía Tây Bắc có một suối nước nóng tự nhiên." Lâm Kiến Lộc giải thích.
Diêm Hàn "..."
Được rồi, đến nhà họ Lâm cũng không biết bao nhiêu lần, mà chỗ này cậu còn chưa đi hết, vậy nên Lâm Kiến Lộc cho cậu chơi thêm cái gì nữa cậu cũng không ngạc nhiên.
Cũng không thể trách cậu không biết ở đây có suối nước nóng được, ngồi trên xe golf phải gần mười phút mới đến nơi, suối nước nóng nhà họ Lâm được xây trong viện, ngoại hình giống như biệt thự nhỏ, nếu không biết thì còn tưởng đây không phải một phần của nhà họ Lâm.
Không giống với viện chính, suối nước nóng này được trang trí theo phong cách thuần cổ phương Đông, vào trong sẽ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, ập vào trước mắt là một cây cầu, đối diện với cửa vào, là một toàn nhà hai tầng không cao lắm, đình đài lầu các, tường cột chạm trổ đều xứng với màu sơn tươi thắm, tràn ngập cảm giác thời đại lại không hề cũ kỹ.
Đi qua cây cầu gỗ, đẩy rèm trúc sang một bên cửa, bên trong trang hoàng bài trí đầy đủ mọi thứ, đều là phong cách cổ xưa.
Nơi này thiết kế thật sự rất kỳ diệu, kết hợp khoa học kỹ thuật hiện đại với phong cách cổ đại, đã có ý các, hơn nửa đêm tới đây cũng không làm người ta cảm thấy âm trầm.
—— Đèn xung quanh rất sáng, tuy rằng không biết làm bằng cách nào.
Ví dụ như mấy cái đèn lồng treo trước nhà giờ phút này đang tận tình tản ra ánh sáng, sắc vàng cam nhu hoàn không chói mắt cũng không quá tối chiếu xuống, khiến cả tòa nhà sáng bừng.
Diêm Hàn chưa từng tiếp xúc với kiến trúc phong cách cổ xưa như vậy, không sợ mất mặt mà nói, lúc vừa tới đây thứ đầu tiên cậu nghĩ đến chính là truyện ma thời xưa.
Nhưng có đèn chiếu sáng thì khác hẳn.
Cậu còn cố ý ngẩng đầu nhìn nhìn mấy cái đèn lồng kia, tò mò không biết vì sao chúng nó sáng như vậy, còn có màu ấm...
Lâm Kiến Lộc rất trung thực mà giải thích cho cậu "Đó là đèn led, chỉ là làm thành hình lồng đèn thôi."
Diêm Hàn "..."
Được rồi, cậu phải nghĩ ra chứ nhỉ!
Một được bị Lâm Kiến Lộc dắt tay đi đến lầu hai tòa nhà, bên trong tòa nhà không có lớn như trong tưởng tượng, lầu một có một đại sảnh với một phòng khách, chỉ có một vách ngăn, đồ đạc cùng cách bài trí bên trong chỉ cần nhìn thoáng là thấy.
Lầu hai theo Lâm Kiến Lộc nói thì có hai phòng cho khách, trong phòng cho khách có đầy đủ các đồ dùng hiện đại, có đôi khi sẽ lấy ra để cho khách dùng.
Thế nhưng năm nay ông của Lâm Kiến Lộc bệnh nặng xuất ngoại dưỡng thân, anh cả Lâm, người phụ trách một phần công việc làm ăn của gia đình cũng không thường về nhà, thật ra cũng ít khi có người đến thăm, nơi này chỉ để đó chứ không dùng.
Chỉ là mỗi cuối tuần vẫn có người tới dọn dẹp, còn có người dọn bể bơi chuyện nghiệp tới dọn suối nước nóng, cho nên nơi này không dính một hạt bụi, sạch sẽ đến mức có thể dùng ngay.
"Phòng khách trên lầu hẳn có quần áo để ngâm nước nóng, chờ một lát tôi gọi điện nhờ người đem quần áo để thay đến, chúng ta đi thay đồ trước?" Lâm Kiến Lộc nói.
Diêm Hàn "...!À, ừm."
Tha cho cậu, tư duy của cậu còn đang dừng ở chỗ anh Đại Lâm thỉnh thoảng nhắc tới chuyện trong nhà, chưa về kịp.

Về chuyện người nhà của Lâm Kiến Lộc, cậu cũng chỉ mới nghe hắn đề cập đến anh trai cùng ông nội, nhưng lại chưa từng nghe hắn nhắc tới ba mẹ.
Có thể từ nhỏ đã không được cha mẹ yêu thương, phương diện này Diêm Hàn khá nhạy cảm.
Đặc biệt là anh Đại Lâm khi còn nhỏ vì không có người ở bên cạnh dạy dỗ tình cảm, cho nên mới hình thành tính cách phong bế như vậy...
Này lại càng làm cho người ta tò mò, lại không phải kiểu nhân vật chính từ nhỏ sống trong núi, bị bầy sói hay bầy khỉ gì đó nuôi hay thấy trong mấy phim điện ảnh, rốt cuộc anh Đại Lâm phải sống trong gia đình như thế nào mới thành ra như vầy...
Ngoài tò mò, đương nhiên nhiều hơn chính là đau lòng.
Bởi vì đau lòng, cho nên cậu chỉ hỏi một câu, một câu thăm hỏi tỉ mỉ cũng không dám nói, có vài chuyện không phải dễ dàng nói ra như vậy.
Diêm Hàn đau lòng cho anh Đại Lâm, thế cho nên chờ đến khi cậu chậm chạp phản ứng đối phương vừa mới nói cái gì...!Bùm một cái, mặt cậu lại muốn đỏ lên.
Lâm Kiến Lộc nói chúng ta đi thay quần áo trước.
Chúng ta...!Chúng ta...
Cúi đồng nhìn hai bàn tay dính với nhau, lúc đầu bọn họ còn giữ tư thế hai lòng bàn tay dán lấy nhau, thế mà bây giờ biến thành mười ngón tay đan xen rồi.
Đúng rồi, ban nãy cậu ngồi trên xe golf cậu còn khoe khoang mà lái xe một lát, không biết hai bàn tay tách ra từ khi nào.
Rồi khi nào lại nắm lại...!Diêm Hàn chỉ lo xem kiến trúc ở đây, cụ thể cũng không có chú ý.
Bây giờ hai bàn tay đang đan vào nhau kia trông có vẻ không có ý chia lìa...
Trên lầu có hai phòng cho khách.
Nhưng Lâm Kiến Lộc nói muốn cùng thay quần áo...
Đột nhiên hít sâu một hơi, lúc trước chưa bị lộ đối phương khẳng định sẽ không đưa ra yêu cầu như thế, sau đó cậu lại giải phóng bản thân trước mặt Lâm Kiến Lộc, cho dù biết hai người đều là nam, nhưng Lâm Kiến Lộc vẫn là Lâm Kiến Lộc cực có lễ độ kia, gặp với đồng tính cũng sẽ xếp cho người ta một phòng thay đồ riêng.
Nhưng bây giờ Lâm Kiến Lộc là bạn trai cậu...
Có một số việc không thể tưởng tượng.
Vừa tưởng tượng mặt đại ca lại nóng muốn hoảng, nếu soi gương chắc phải đỏ tới tận mang tai rồi.
Nhưng tốt xấu gì cũng được người ta kêu một tiếng anh Diêm, những lúc thế này sao có thể sợ hãi.
Cường độ hô hấp còn chưa hồi phục, Diêm Hàn lại hít một hơi thật sâu, rồi sau đó làm bộ bình tĩnh mà nói "Vậy đi thôi."
Nói xong, cậu dùng chút lực, chủ động kéo Lâm Kiến Lộc một cái..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.