Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 142: Chương 142





Tuy rằng anh Đại Lâm nói có cách, nhưng ngẫm lại vẫn rất là phiền phức, Diêm Hàn đã hơi muốn rút lui, không đi nữa.
Cuối cùng vẫn là Lâm Kiến Lộc khuyên cậu đi.
Lần này cậu muốn có một thời học sinh thật hoàn chỉnh, trước kia Diêm Hàn nửa đường bỏ học, lúc còn đi học cũng phải tự lo học phí sinh hoạt phí, quỹ đạo cuộc đời vốn không giống với những người khác.
Bây giờ vất vả lắm mới được làm lại một lần, cậu lại như con ngoan trò giỏi cả ngày an phận vùi đầu trong sách vở, nhưng Lâm Kiến Lộc lại không mong sau này cậu muốn nhớ lại thời học sinh của mình, lại không nhớ được gì ngoài chuyện học.
Nguyên nhân thứ nhất là sắp tới sinh nhật của Diêm Hàn, vừa hay là ngày cuối cùng của Trại Đông, Lâm Kiến Lộc nói sẽ cho cho cậu một món quà, đến lúc đó thì có thể tặng.
Sinh nhật của Diêm Hàn trùng với nguyên chủ, thế nhưng nhiều năm rồi cậu không mừng sinh nhật, trong lòng đại ca căn bản không có khái niệm này, cho nên cũng không chú ý sinh nhật mình sắp tới.
Cậu cũng không để bụng, nhưng có người vẫn luôn rất để bụng.
Từ lần đầu tiên hỏi thăm sinh nhật của cậu, Lâm Kiến Lộc vẫn luôn đặt chuyện này trong lòng.
Nghe nói món quà sinh nhật này cũng đã chuẩn bị hồi lâu...
Tuy rằng chưa từng xem sinh nhật của mình là chuyện lớn gì, nhưng lấy tài lực nhân lực của anh Đại Lâm, món quà mà phải mất của hắn nửa năm để chuẩn bị...!Nói thật Diêm Hàn vẫn rất chờ mong.
Cũng rất cảm động.
Thịnh tình không thể chối từ, Lâm Kiến Lộc nói món quà kia tốt nhất là nên tặng cho cậu lúc có mặt những bạn học khác, mới đạt đến hiệu quả tốt nhất, Diêm Hàn cũng không tiện từ chối tiếp, dứt khoát xuất phát cùng mọi người, tham gia Trại Đông.
Nội dung của Trại Đông phong phú hơn tưởng tượng nhiều.
Dù sao cũng đã từng tham gia tảo mộ tập thể một lần, bị đủ loại nội dung chụp hình làm phiền, Diêm Hàn còn tưởng rằng hoạt động lần này cũng lấy chụp hình làm chính.
Không ngờ chủ đề còn phong phú chán.
Ngày đầu tiên mọi người ngồi xe buýt ra khỏi thành phố, tới một sơn trang chuyên cho các trường học hoặc công ty thuê để tổ chức dã ngoại.
Nhìn chung sơn trang thiết kế theo kiểu quân đội, tới đây cũng phải quản lý theo kiểu quân sự hóa, nghe nói còn mời cả huấn luyện viên chuyên nghiệp để dạy bọn họ.
Chuyện đầu tiên các giáo viên cho bọn họ làm là chia phòng, quả nhiên là giường chung hai tầng trong truyền thuyết, nữ sinh cả lớp ở cùng một phòng.
Thế nhưng Lâm Kiến Lộc nói có cách là nhất định sẽ có cách, lúc để hành lý của mình lên cái giường kia, tuy mặt đại ca lạnh tanh, nhưng cũng không đến mức sống không còn gì luyến tiếc.
May mắn cất hành lý xong mọi người đều phải đến nhà ăn ăn trưa, cơm trưa xong là bắt đầu tập huấn, không có thời gian cho cậu ngốc trong ký túc xá nữ.
Cũng là tới đây rồi đám học sinh bọn họ mới biết "chơi không vui" trong miệng các đàn anh đàn chị có nghĩa là gì.

Trại Đông quân sự hóa, cả chuyến đi đều phải bắt chước sinh hoạt mùa đông của các sĩ quan, ngày đầu tiên đến đây đã phải ra bên ngoài huấn luyện thể năng, nội dung đơn giản nhưng không thoải mái, không đứng nghiêm thì là đi đều.
Tháng một trời đã rất lạnh, tuy rằng mỗi người có một bộ trang phục huấn luyện, không cần mang đồng phục, nhưng cũng chẳng chắn được bao nhiêu gió...
Thật sự là rất huấn luyện ý chí.
Cứ như vậy qua giờ cơm tối cũng không được nghỉ ngơi, đúng 6 giờ rưỡi tối học khóa huấn luyện sinh tồn trong nhà ăn, một đám học sinh ngồi cùng nhau nghe huấn luyện viên giảng các loại kỹ xảo sinh tồn dã ngoại, còn phải ghi bút ký, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi lên hỏi...
Đám học sinh vốn xoa tay hầm hè ý chí sục sôi bị chương trình học kéo dài suốt một buổi chiều lăn cho thành cà tím, kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay, chỉ có thể chết lặng.
Nhưng thật ra Diêm Hàn học kỳ này được chúng bạn học xưng là "học thần" lại có sức sống hơn hẳn.
Không cần biết là buổi chiều huấn luyện quân sự hay buổi tối học lý thuyết, Diêm Hàn đều rất có tinh thần, cực kỳ năng động.
Có lẽ đối với các bạn học khác mà nói Trại Đông chính là trả tiền chịu tội, nhưng với Diêm Hàn, cái này bị xem như hoạt động thả lỏng thể xác và tinh thần.
Đầu tiên tinh thần cùng cơ thể của cậu sẽ không cảm thấy mệt mỏi, tiếp theo nếu nói buồn tẻ nhàm chán, đối với đại ca có cái gì chán hơn Ngoại Ngữ Lý Hóa Sinh à?
Lúc mọi người buồn ngủ đến mơ mơ màng màng hoặc là trốn đằng sau trộm chơi điện thoại, cậu chỉ nghe những lý thuyết kỹ xảo sinh tồn đó thôi cũng cảm thấy thật vui.
9 giờ tối, tiết lý thuyết chính thức kết thúc, theo sắp xếp của trường thì buổi sáng ngày mai còn phải rời giường, cho nên giờ tắt đèn đêm đầu tiên là 10 giờ tối.
Nhưng mà sau khi tan học đám học trò chán nản sầu bi đều tươi tắn hẳn lên, số đông người dừng chân trong siêu thị dưới lầu, lấy mì gói làm bữa khuya, còn có người mở sòng bài ở trong đó, chơi Poker.
Tuy rằng giờ huấn luyện với giờ học được quản lý nghiêm khắc, nhưng lúc này không ai quản họ cả.
Ông chủ siêu thị hiển nhiên không phải ngày đầu buôn bán ở đây, ông còn ước gì có học sinh đến mua đồ, sớm chuẩn bị sẵn hết cho bọn họ, mà đối với đám học sinh áp lực một ngày trời mà nói, khoảng thời gian thả lỏng hiếm có này đã đủ quý giá rồi.
Diêm Hàn cũng không có về ký túc xá, chỗ kia từ khi cậu cất hành lý xong thì không bước vào lấy nửa bước.
Lâm Kiến Lộc nói đã có cách, bảo cậu tìm một chỗ ngồi chờ trước, cậu dứt khoát tới siêu thị ngồi, vừa đánh bài Poker vừa nghe các bạn học khác tụm lại nói chuyện phiếm.
Mà hỏi trong sòng bài ai là người tích cực nhất, thì chắc chắn phải kể tới đám Ôn Giác Vinh cùng lớp trưởng cũ.
Đám Ôn Giác Vinh đã sớm tới siêu thị tìm vị trí tuyệt hảo, Diêm Hàn không ngờ cái đám này, vừa vào siêu thị đã bị người của Nhan bang bao vây, đuổi tới sòng bài.
Gần đây Ôn Giác Vinh vui muốn nở hoa, Diêm Hàn thấy có rất nhiều bạn học lớp mười bốn cũ đều ở đây, nên cũng thấy hứng thú, còn giống như trước chạy tới hi hi ha ha.
Tuy cũng nửa năm không tiếp xúc với trò Poker này, nhưng dù sao kinh nghiệm cũng còn đó, Diêm Hàn đánh bài Poker với đám bạn học vẫn rất đã tay.

Trong sòng bài kị nhất là làm đối thủ nhìn thấy biểu tình của mình sau khi xem bài, đối với cái này, từ trước đến nay đại ca đều có phương pháp riêng.

Gần đây tóc của cậu lại mọc dài, tóc mái ngang mi phối hợp với vẻ mặt bình tĩnh, trông vẫn cao thâm khó đoán như cũ, tràn trề cảm giác thần bí khiến người ta nhịn không được mà tìm tòi nghiên cứu.
Cũng vì như thế mà thu hút không ít bạn học tới xem.
Rất nhiều người nghe nói cậu đánh Poker trong siêu thị bên này, đều nhốn nháo chạy tới hóng.
Mùa đồng vốn đã lạnh, đi ra ngoài tản bộ này nọ rất thiếu thực tế, vẫn nên bu lại một đám ăn mì gói uống nước ấm với nhau, ấm áp như vậy mới thấy vui.
Mà nghe nói giáo hoa lớp mình chơi bài, các bạn học lớp mười cũng có người cố ý tới xem.
Nửa học kỳ này, ấn tượng của bọn họ với Diêm Hàn từ "Giáo hoa khuynh quốc khuynh thành cực kỳ thần bí" biến thành "Học thần cả ngày vùi đầu học cực kỳ to gan", bây giờ tự nhiên thấy học thần ngồi xếp bằng trên ghế, hoàn toàn không bận tâm hình tượng, cười ha hả với mọi người chơi bài, không khỏi có cảm giác hơi thiếu thực tế.
Nhưng thật ra trong lúc vô ý nghe bọn họ nghị luận, các bạn học lớp mười bốn cũ nhịn không được nói với họ "Ai nói anh Nhan không hoạt bát? Các cậu chưa thấy anh Nhan chơi bóng, hay là chưa thấy anh Nhan đánh lộn với người ta á?"
Nói nói, còn nhịn không được thay vẻ mặt cùng chung vinh dự "Các cậu không hiểu gì, nhưng bọn này lại rất hiểu".
Các bạn học lớp mười "..."
Vốn lúc mới chia lớp bọn họ cũng có nghe nói tin đồn về giáo hoa, nhưng không thể trách bây giờ bọn họ quên được, thật sự qua một học kỳ nhìn thấy giáo hoa siêng năng khổ học, đừng nói không thể liên hệ cậu ấy với chuyện trước kia cậu ấy từng làm, mà dù chỉ tưởng tượng lại một chút cũng cảm thấy...!Không thể tin được!
Đón ánh mắt đắc chí của các bạn học lớp mười bốn cũ, các đồng chí lớp mười không phục.
"Có gì hơn người đâu chứ, giáo hoa còn chỉ bài bọn này cả ngày đây này!"
"Đúng đúng, kiểm tra cuối kỳ lần này bọn mình còn thức đêm với giáo hoa nữa đấy, chắc chắn giáo hoa chỉ bài cho bọn mình nhiều hơn các cậu!"
Vốn dĩ chuyện này chẳng có gì để đua với nhay cả, nhưng lạ ở chỗ lúc đầu ngữ khí của các bạn học lớp mười bốn cũ quá mức không xem bản thân mình là người ngoài, cái này làm cho bạn học cùng lớp đương nhiệm của giáo hoa cảm thấy khó chịu.
Vì thế bắt đầu rồi, trận đấu tranh xem ai hiểu giáo hoa hơn, ai thân với giáo hoa hơn dần dần nổ súng.
Đối với tình huống không biết sao lại đấu võ mồm này Diêm Hàn cũng rất bất đắc dĩ, cậu muốn nói không cần biết ở đâu cậu cũng chỉ là cậu, chưa từng thay đổi...
Nhưng xem hai bên cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi, lúc này chuyện quan trọng hơn là đánh bài, cậu không được phân tâm.
Ký túc xá 10 giờ tắt đèn, nhưng sẽ không có giáo viên đến kiểm tra, siêu thị nhỏ cũng không đóng cửa, mọi người bèn làm lơ quy định này, lố giờ cũng không thèm để ý, đóng địa bàn hoạt động ở siêu thị.
Nếu không phải hôm sau còn phải dậy sớm huấn luyện, bọn họ còn không muốn giải tán.
Sau đó là lớp trưởng cũ đề nghị hôm nay dừng ở đây đã, ngày mai lại chơi tiếp, mà lúc này đã 11 giờ rưỡi.

Lúc chơi thời gian trôi qua thật nhanh.
Các bạn học dần dần tản đi, Diêm Hàn nhìn điện thoại của mình, Lâm Kiến Lộc chưa nhắn tin cho cậu.
Cậu lắc lư lắc lư đi ra khỏi siêu thị, thế mà phát hiện bóng người đĩnh bạc của anh Đại Lâm xuất hiện không xa cửa lắm...
Diêm Hàn chạy ba bước thành hai sang bên đó, nếu không phải xung quanh còn người, cậu còn muốn nhảy thẳng lên người Lâm Kiến Lộc!
"Anh Đại Lâm đứng ở đây bao lâu rồi, sao không đi vào?" Diêm Hàn hỏi.
Trên hành lang có gió, không ấm áp bằng trong siêu thị, cũng không biết là Lâm Kiến Lộc quay lại từ bao giờ, hẳn là thấy cậu bên trong đang chơi vui nên không muốn quấy rầy, đứng ngoài cửa đợi, bèn có chút đau lòng.
Diêm Hàn lại nhịn không được nói "Cậu đi vào kêu tôi thì không phải đứng ngoài này đợi rồi."
Lâm Kiến Lộc nhẹ nhàng nâng khóe môi, mỉm cười với cậu "Không sao, tôi vừa về không bao lâu.

Thấy cậu đang chơi vui nên không muốn vào quấy rầy thôi."
"À đúng rồi, hình như cậu không thích chơi bài nhỉ." Diêm Hàn bừng tỉnh "Vậy lần sau tôi sẽ chú ý, không chơi muộn như vậy nữa."
"Không sao thật mà." Lâm Kiến Lộc hai mắt dịu dàng, chờ người xung quanh đi gần hết, trong góc không ai thấy, hắn nhẹ nhàng kéo tay Diêm Hàn, nói "Đi với tôi."
Trước khi Diêm Hàn đi ra, đám Ôn Giác Vinh phát hiện Lâm Kiến Lộc đứng ở cửa còn xông tới, nói chuyện vài câu với anh Đại Lâm.
Thế nhưng thấy Diêm Hàn ra rồi, mọi người trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, cũng không ai ở lại hóng hớt, lúc này trên hành lang đã không còn người nào.
Đẩy cửa kính ký túc xá, Diêm Hàn bị Lâm Kiến Lộc dắt đi trong gió đêm lành lạnh.
Hiếm khi thân mật trước mặt người khác, lúc ở trường hai người hành động sao cho thích đáng đã mệt muốn chết, lúc này lại ngang nhiên nắm tay trong lúc các bạn học ngủ, đại ca thế mà có hồi hộp như ăn vụng trái cấm.
...! Má ơi, nói thế nào đại ca cũng coi như là trải đời, dù không đến mức ngấm ngầm lật thuyền, nhưng mà không ngờ lại hồi hộp vì mấy chuyện này!
Nhưng sự thật là cậu cũng cảm thấy có chút kích thích, tim đập bùm bụp.
Không phải sợ bị ai đột nhiên nhìn ra cửa sổ phát hiện, mà là cậu với Lâm Kiến Lộc dắt tay nhau dưới mí mắt của mọi người...
Chỉ cần hơi nghĩ đến "mình đang nắm tay" Diêm Hàn đều sẽ kích động đến mức nóng cả máu, cũng không biết là vì cái gì, chỉ là cảm thấy quá kích thích.
Vòng đến sau lưng ký túc xá, nơi này Diêm Hàn cũng có quan sát, sau ký túc xá là một bức tường cao cao, bên ngoài có lẽ là rừng.
Tường này quá cao, cậu cũng chỉ nhìn thấy một góc bên ngoài ký túc xá mà thôi.
Mà bây giờ bọn họ đang đứng trước bức tường này, Lâm Kiến Lộc hỏi cậu "Cậu có thể nhảy qua đây không?"
"...!Còn phải hỏi?" Diêm Hàn trả lời, rồi lại trợn tròn mắt nhìn Lâm Kiến Lộc, khiếp sợ anh Đại Lâm thế mà bảo cậu trèo tường.
"Ừ, vậy nhảy ra đi, chúng ta gặp nhau ngoài tường." Lâm Kiến Lộc nghiêm trang mà nói.

Không giống nói giỡn chút nào.
"..."
Vì thế Diêm Hàn cũng chỉ há miệng thành chữ O, sau đó đến chân tường nhảy lên, nhẹ nhàng đáp trên đầu tường.
Rồi lại nhảy xuống dưới, vững vàng chạm đất, thậm chí không phát ra chút âm thanh.
Bên ngoài tường, Lâm Kiến Lộc đang yên ắng đứng đó chờ.
Sau khi mở khóa trọng thứ hai thân nhẹ như lông hồng, quả thật Diêm Hàn còn trâu bò hơn xưa.
Trước kia cậu vượt tường còn phải dùng sức bật với lực tay, bây giờ nhảy nhẹ là được rồi.
Nhưng không cần biết nhẹ nhàng bao nhiêu cũng không nhanh bằng dịch chuyển tức thời của Lâm Kiến Lộc, muốn trải nghiệm cảm giác này cậu còn phải chờ đến trọng cuối cùng phi thiên độn địa mới được.
Diêm Hàn lại chạy tới, lần này không có ai, cậu dứt khoát nhào vào trong lòng Lâm Kiến Lộc, dựng ngón cái với hắn "Nhanh quá ha, anh Đại Lâm giỏi nhất!"
Lâm Kiến Lộc đón được cậu, lại nở nụ cười, nói "Thật ra tôi cũng muốn trèo tường như cậu, đáng tiếc là làm không được, không linh hoạt bằng cậu."
Diêm Hàn bị hắn ghẹo muốn nở hoa, lại không dám cười to, chỉ có thể đè giọng cười hì hì "Như nhau như nhau, đa tạ đã công nhận."
"Đi thôi." Lâm Kiến Lộc lại nắm tay cậu, lần này trực tiếp nhét hai tay vào túi áo khoác của hắn.
"Đi đâu vậy?"
Diêm Hàn vừa mới hỏi xong, đi qua hai bước, liền phát hiện bọn họ đang ở trong một mảnh rừng nhỏ.
......
Đêm khuya tĩnh lặng, cô nam quả nam, rừng cây...
Nhớ ra mình sắp đến sinh nhật, theo chứng minh nhân dân ở thế giới này thì đã thành niên, chẳng lẽ anh Đại Lâm muốn...
Máu nóng mênh mông dứt khoát sôi trào, toàn thân Diêm Hàn nóng phừng phừng!
Thế nhưng đi thêm hai bước, chuyển qua một ngã, liền thấy một chiếc xe lớn yên ắng đậu ở đó.
Thân xe màu đen, trông giống xe buýt, nhưng chỉ nhìn mặt kim loại ẩn sáng dưới ánh trăng là biết đây khẳng định không phải chiếc xe bình thường, cộng thêm cửa sổ trông rất nghệ thuật, rất ngầu lòi...
"Vậy đây là...!Xe nhà?!"
"Ừ, hai ngày này cậu ở tạm trên xe đi."
Tác giả có lời muốn nói:
...!Nhắc lại một chút, lần đầu tiên anh Lâm hỏi sinh nhật anh Diêm là ở chương 105 _(:3∠)_.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.