Diêm Hàn mặt lạnh tanh, cực kỳ hờ hững mà nói "Tự đi mà nấu.
"
"! Thằng kia, mày nói cái gì?!"
Bị ánh mắt của Diêm Hàn dọa sợ, lúc đầu ông cha tồi kia còn có chút ngẩn ngơ lùi bước.
Nhưng rất nhanh ông ta đã phản ứng lại, ưỡng bụng đi về phía Diêm Hàn "Sáng sớm mày ngán thở hay thế nào? Dám khoe khoang với bố mày phải không?"
Ông ta đi qua, bước chân hung mãnh vững vàng, trông lại càng hung tợn.
Lời nói quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc.
Diêm Hàn không biết rốt cuộc mình trở về thời điểm nào, nhưng xem ông ta bây giờ còn dám hù dọa cậu, quát tháo cậu, có thể đoán đại khái đây hẳn là lúc cậu vừa lên năm nhất cao trung.
Khi đó bà nội vừa mới qua đời, không còn ai bảo vệ cậu, khuynh hướng bạo lực của người đàn ông cũng càng ngày càng không kiêng nể gì.
Lúc trước một ngày ba bữa đều là bà nội chuẩn bị, sau đó bà nội mất, việc này liền rơi trúng đầu Diêm Hàn.
Ngoài nấu xơm giặc quần áo, tất cả các công việc trong nhà đều là nhiệm vụ của cậu, vốn không có gì, thân là một phần tử trong gia đình cậu nên làm thế.
Nhưng một khi làm không tốt sẽ phải nhận một trận tay đấm chân đá, còn không thì là điên cuồng nhục mạ, ai trông vào cũng thấy đây là xem cậu như nô lệ, chứ không phải người nhà.
Thế nhưng Diêm Hàn cũng không phải kiểu cam tâm tình nguyện để ông ta đánh chửi.
Tính tình cậu cục, không thích bị quản giáo, lại không ưa chịu thiệt, từ nhỏ đến lớn mỗi lần ông ta đánh cậu cậu đều sẽ đánh trả, chẳng qua mặc cậu có bao nhiêu lợi hại, sức của con nít không thể nào sánh bằng người lớn, cho nên mỗi lần đánh trả đều sẽ nhận hậu quả càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng chuyện này nói cũng kỳ, không có ai dạy cho cậu là phải phản kháng, nhưng Diêm Hàn không tin số mệnh.
Ông ta càng đánh cậu càng phải phản kháng.
Cậu sợ người đàn ông này, nhưng từ khi còn nhỏ Diêm Hàn đã bắt đầu không cho phép trong từ điển của mình xuất hiện chữ "sợ", cậu càng sợ lại càng phản kháng, đây là một loại tâm lý rất quái dị, như thể chỉ cần cậu ngừng phản kháng là sẽ bị người đàn ông này đánh cho chết đánh cho tàn phế!
Cho nên cậu không cho phép mình từ bỏ.
Hơn nữa cậu chưa bao giờ giở trò sau lưng, ông ta đánh cậu một chút cậu cứ phải đánh lại ngay chính diện, bị ông ta đè xuống đánh còn có thể đánh lộn với ông ta, cuối cùng biến thành cậu đè ông ta xuống, đối phương cũng không dám tức giận lung tung trước mặt cậu nữa, mỗi lần nhìn thấy cậu đều sợ đầu sợ đuôi không dám nhiều lời, Diêm Hàn dùng suốt hai năm mới làm được điều đó.
Đương nhiên, vì muốn thoát khỏi cái gia đình này, cậu còn cố gắng rất nhiều chuyện.
Ông ta nhìn như vậy thôi, thật ra cũng là kỹ sư điện khí.
Huyện nhỏ không được mấy người có bằng cấp cao, kỹ sư như thế này lại càng ít, ban đầu ông ta cũng là một người đàng hoàng, thanh niên tài tuấn trẻ trung đầy hứa hẹn nhất vùng này.
Thẳng đến khi gặp một vài sơ xảy trong công việc, ông ta bị đơn vị cách chức mới thôi.
Năm ấy ông ta bị đơn vị chính quy đuổi việc cũng là chuyện lớn, không phải vấn đề có thể đến chỗ nào đi làm nữa hay không, mà là mất mặt, quá mất mặt, đã từng huy hoàng bao nhiêu, bây giờ ở chính quê nhà của mình lại càng không dám ngẩng đầu.
Thói quen say rượu cũng từ đó mà xuất hiện, tật xấu đánh người cũng thế.
Ông ta từ đầu đến cuối đều không gượng dậy nổi, tính tình càng ngày càng tệ, người càng ngày càng sa sút, thậm chí tư tưởng cũng vặn vẹo.
Ông ta cảm thấy học hành cũng vô dụng, dù sao cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục như ông ta, cho nên từ khi còn nhỏ ông ta đã bắt đầu cho Diêm Hàn suy nghĩ học hành chỉ là thứ vô dụng.
Không chỉ đơn giản là cài cắm suy nghĩ đó, ông ta còn không muốn cho Diêm Hàn tiền học phí, mỗi lần trường học nói phải đóng tiền, ông ta lại táo bạo đánh đập mắng chửi.
Trong trí nhớ của Diêm Hàn, từ lúc học sơ trung, học phí của cậu đều là bà nội tiết kiệm từng chút từng chút một, hoặc là moi từ chỗ ông cha tồi tệ kia.
Dù Diêm Hàn có ý, lúc còn nhỏ tuổi cũng không hiểu những thứ đó là vì cái gì, cũng không để bụng chuyện học tập, thậm chí cậu không chỉ một lần mà nghĩ, nếu có thể khiến cha cậu không đánh không mắng, khiến bà nội không cần phải lén lau nước mắt, cậu tình nguyện không đi học.
Sau đó miễn cưỡng lên cao trung, bà nội lại bệnh nặng quấn thân, phát hiện ra muốn cứu trị đã chậm, qua đời.
Nhưng lúc ấy vì tranh thủ thêm một chút, vì đổi mạng của bà nội trong tay Tử Thần thêm vài ngày, Diêm Hàn một thân một mình làm ba công việc, cái gì cũng làm, từ sớm đến tối muộn.
Học hành hoàn toàn bỏ phế, cũng lúc ấy cậu tiếp xúc với vài người trong xã hội, khiến tâm hồn Diêm Hàn trở nên tàn nhẫn, hành động cũng tàn nhẫn.
Sau đó cậu nhờ giỏi đánh nhau mà nổi tiếng xung quanh trường, lại sau đó ông cha kia bị xử lý vài lần biết cậu đã trò giỏi hơn thầy, hoàn toàn thành thật.
Chẳng qua khi đó Diêm Hàn đã bị đuổi học, ra xã hội kiếm ăn, cuối cùng có thể tự lực cánh sinh cậu cũng không về liếc mắt nhìn ông ta lấy một cái, sau này ông ta ra làm sao cậu cũng không biết.
Xuyên đến một thế giới khác, Diêm Hàn còn tưởng đủ mọi ân oán ở thế giới này cứ như vậy là chấm dứt.
Cậu dừng lại ở thế giới kia, không có chút hoài niệm gì với nơi này.
Lại không ngờ bây giờ trở lại, thế mà còn phải đối mặt với ông ta.
Chuyện cũ năm xưa lướt trong đầu, mắt thấy người đàn ông tới gần, đầy đầu Diêm Hàn đều là những ngày tháng người này ngược đãi cậu, lạnh nhạt bà nội cậu.
Ông nội cậu mất sớm, bà nội không có tiền hưu, nói cái gì làm cái gì cũng phải xem sắc mặt con trai mình.
Ông ta cũng không phải không hiếu thuận, nhưng cũng không hiếu thuận được bao nhiêu.
Ông ta sẽ không lấy mẹ mình ra để xả giận, nhưng lúc bà cụ bảo vệ Diêm Hàn cũng sẽ chửi ầm lên với cụ.
Hoặc là mỗi lần trường Diêm Hàn đòi tiền, bà cụ ra mặt đòi con trai, những lúc thế này trong miệng ông ta không có câu nào là sạch sẽ.
Mà vì để mình có thể tiếp tục đi học, lần nào bà nội cũng yên lặng chịu đựng.
Diêm Hàn cũng là sau này trưởng thành mới dần dần phát hiện những chi tiết này, cả thời thơ ấu của cậu là một màu đen, tràn ngập đau đớn cùng bế tắc, lúc ấy cậu chỉ biết mình rất thống khổ, không ngờ cuộc sống của bà nội cũng chẳng tốt hơn mình là bao.
Thẳng đến khi sau này bà cụ bệnh nặng, người đàn ông tình nguyện mỗi ngày uống rượu đến bình minh, dùng cồn tê liệt bản thân cũng không muốn ra ngoài kiếm tiền chữa bệnh cho bà nội cậu!
Diêm Hàn biết, người này không xứng có con, cũng không xứng có người nhà.
Chuyện năm xưa rõ ràng trước mắt, những hồi ức vốn đã bị che giấu dần theo thời gian đều tranh nhau chạy tới, đối mặt với người đàn ông, Diêm Hàn nhăn mày lại, nhấc chân dài, một chân đá lên cái bụng mỡ chồng chất của ông ta.
Ông ta không kịp phòng ngừa, không ngờ con mình cũng dám ra tay với mình, nhất thời bị đá đến lui ra sau vài bước, thân thể nặng nề mà ngã trên cái bàn ở sau lưng.
Vốn đã bị chọc giận, đau đớn lại làm ông ta bạo nộ trong nháy mắt, người đàn ông đỡ eo nhảy lên, muốn vọt về phía Diêm Hàn, kéo tóc cậu.
"Thằng ranh! Mày dám đánh bố mày à? Mày ngứa thịt phải không, muốn chết phải không!"
Ông ta vẫn có chút thể trọng, tuy rằng cơ thể vụng về, nhưng dùng hết sức đâm lại đây cũng chẳng nhẹ nhàng gì.
Nhưng mấy cái đó trong mắt Diêm Hàn cũng chỉ là trò hề.
Lúc ông ta còn chưa tới gần cậu Diêm Hàn đã nhón mũi chân, kỹ năng thân nhẹ như lông hồng khiến trong nháy mắt đó cậu đột ngột nhảy lên khỏi mặt đất, nhẹ nhàng vòng ra đằng sau người đàn ông.
Không sai, không phải tránh sang phía khác, mà là nhảy ra đằng sau, trực tiếp lướt qua đỉnh đầu của ông ta, sau đó vững vàng đáp trên mặt đất.
Sau khi đáp xuống Diêm Hàn lại nâng cẳng chân, đá lên trên lưng người đàn ông.
Ông ta trực tiếp bị cậu đá ra bên ngoài, cả người té trên sàn xi măng, giãy giụa thế nào cũng không đứng dậy được.
"Cái đầu tiên là vì ông khiến bà nội tôi mệt bệnh.
Cái thứ hai là vì ông chỉ biết hưởng lạc, thấy bà nội tôi chết mà không cứu.
" Chạm rãi đi về phía người đàn ông, Diêm Hàn gằn từng chữ một mà nói.
Không biết có phải thời gian ở thế giới này thoáng dài ra một ít, tuyến thời gian của thế giời này tự động hiện ra trong đầu cậu.
Bây giờ vừa mới khai giảng cao trung, bà nội đúng là qua đời chưa bao lâu, tình cảnh không khác Diêm Hàn đã từng trải qua là bao.
Nói cách khác, hiện tại rất có khả năng cậu xuyên về lúc mình học năm nhất cao trung.
Thật ra người đàn ông không có công việc chính thức, nếu là thật sự nghĩ mọi cách cũng không có tiền chữa bệnh cho bà nội, giờ phút này Diêm Hàn cũng không hận ông ta đến như thế.
Nhưng cố tình ông ta lại có năng lực kiếm tiền.
Từng có rất nhiều nhà thầu đến tìm ông ta, hy vọng ông ta có thể thiết kế mạch điện cho họ, đều bị người đàn ông không thể gượng dậy từ chối.
Nhưng thật ra mỗi lần thật sự không có tiền sống hay mua rượu, ông ta sẽ đi tìm một vài công việc, chỉ cần có thể duy trì ăn uống là được, kiếm được tiền lại về nhà tiếp tục uống rượu, tuyệt không kiếm nhiều hơn.
Nhưng chỉ chút tiền kia, cũng nhiều hơn cậu nghỉ hè làm công đến không muốn sống nhiều lắm.
Nhưng lúc bà nội cậu bệnh nặng, người đàn ông này không có ngày nào là đi làm.
"Mẹ nó mày là nuôi bằng tiền bố mày đấy, bây giờ còn dám trách à?" Người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất rầm rì "Bà nội mày bệnh tao không muốn chữa chắc? Đó là do bác sĩ nói đến thời kỳ cuối rồi! Chữa cũng chữa không hết! Không bằng để bà nội mày chịu tí khổ rồi trực tiếp chết luôn!"
"Ha.
" Diêm Hàn cười lạnh một tiếng "Nếu không phải bà tôi khó chịu cũng không dám bỏ tiền đi bệnh viện kiểm tra, bà có đến thời kỳ cuối không?"
"Vậy mày có tư cách gì mà phê bình tao?!" Ông ta rống lên "Tao không cho mày ăn hay không cho mày mặc? Sao mày không nghĩ nếu không có mày thì bà nội mày đâu có chết sớm như vậy? Nói đi nói lại đều là tại mày! "
Ông ta gào thét, lại muốn bò dậy khỏi mặt đất, nhưng ông ta không ngờ đứa con gầy còm, chưa bao giờ đánh thắng ông ta thế mà có thể dùng nhiều sức như vậy!
Nhưng lúc này ông ta không còn hơi để mà giận.
—— Ông ta trực tiếp bị túm khỏi mặt đấy, Diêm Hàn nhấc chân, đè dính ông ta lên tường.
Trong căn nhà trệt tối tăm, nháy mắt kia biểu tình Diêm Hàn âm trầm không rõ.
Lời này của ông ta lúc trước Diêm Hàn đã từng nghe, lúc nào cậu cũng cảm thấy là vì bận tâm thứ của nợ như mình bà nội mới hao tâm hao phổi như vậy, thẳng đến khi lao lực mà chết.
Nhưng sống thật nhiều năm, tiếp xúc thật nhiều người, hiểu được thật nhiều chuyện Diêm Hàn đã không nghĩ như vậy nữa.
Cậu duỗi thẳng chân, nâng một góc chín mươi độ, tư thế dùng mũi chân nghiền bụng người đàn ông, âm thanh bình tĩnh mà nói "Nếu lúc tôi còn bé ông không đuổi mẹ tôi đi, đối xử với con mình như những người cha khác, không phải hở tay hở chân là đánh mắng, bà nội tôi sao phải nhọc lòng như vậy? Nếu ông chịu sống cho đàng hoàng, bỏ rượu, tìm cái công việc bình thường, bà nội tôi sao phải vì nuôi tôi mà không ngừng ăn mặc cần kiệm?"
"Ông không muốn nuôi tôi thì sinh tôi ra làm gì, nếu ông đã sinh thì phải chịu trách nhiệm với tôi.
" Diêm Hàn càng nói, lực dưới chân lại càng mạnh mẽ, nhưng không cần biết người đàn ông đẩy chân cậu ra như thế nào cũng vô dụng, ông ta lại dùng tay đấm chân cậu, nhưng cứ như đấm vào tảng đá, Diêm Hàn không hề bị đả động.
Cái bụng như sắp bị dẫm nổ, cuối cùng ông ta đau đến mức không dùng sức nổi, chỉ có thể la làng xin tha.
Xin tha là thật sự xin cậu buông tha cho mình, chứ không phải cảm thấy con mình có gì không giống xưa —— Khi xưa Diêm Hàn cũng xuống tay tàn nhẫn như vậy, dù sao cũng là con mình, ông ta biết.
Nhưng so với cái sức mạnh này thì tuyệt đối không bằng, ông ta lại có chút không hiểu.
Đặc biệt là Diêm Hàn một bên tàn nhẫn chà dẫm mình, một bên bình tĩnh không gợn sóng mà nói chuyện! Làm ông ta cảm thấy xa lạ.
Nhìn kỹ, con mình trước kia lúc nào cũng xám xịt, tràn ngập tàn bạo cùng oán hận, từ khi nào khuôn mặt cậu trở nên sạch sẽ như vậy, ánh mắt cậu thấu triệt như vậy!
Nhưng mà lúc này người đàn ông sợ hãi cùng cực, căn bản không thể tự hỏi những thứ khác.
Ông ta cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, Diêm Hàn chắc chắn sẽ dẫm lủng ruột của ông ta!
Người đàn ông vô cùng hoảng sợ mà kêu to "Tha mạng", thẳng đến khi ngoài cửa xuất hiện một bóng người trẻ tuổi, âm thanh chần chờ mà nói "Anh Diêm, cậu! ?".