Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 156: 156: Phiên Ngoại 2-4





Trên đời này sẽ có người như vậy, sự xuất hiện của hắn như ánh trăng trong màn đêm đen nhánh, là vầng sáng duy nhất đánh vỡ bóng tối, luôn có thể xua tan khói mù trong tâm hồn của người khác.
Mà đối với Diêm Hàn, người này chính là Lâm Kiến Lộc.
Không phải vì đối phương đẹp trai bao nhiêu, thích mắt bao nhiêu, mà chỉ bởi vì người kia là Lâm Kiến Lộc.
Không ngờ ban nãy còn sầu đến cùng cực, tới trình độ trực tiếp trở mặt với ông cha tồi, trong nháy mắt này cục đá nặng nề trong lòng Diêm Hàn đột nhiên biến mất, Diêm Hàn chạy về phía người đang đứng ở đầu hẻm.
Nhưng chỉ đoạn đường hai bước chân, bóng người cậu nhìn thấy ở đã nhoáng lên một cái rồi lại biến mất, không còn thấy tâm hơi.
Chưa từ bỏ ý định chạy đến chỗ anh Đại Lâm vừa đứng, Diêm Hàn tìm dấu vết khắp nơi, cũng không thấy được gì.
Người ban nãy chờ cậu ở cửa thấy cậu chạy ra như điên, liền tự động đuổi theo, lúc này có chút lo lắng hỏi "...!Anh Diêm, cậu không sao đấy chứ?"
"Lúc nãy ở đây có người đứng, cậu thấy không?" Diêm Hàn vội vàng hỏi cậu ta.
"...! Không thấy, lúc nãy ở đây có người á?!" Thanh niên kinh ngạc trợn trừng mắt, thấy biểu tình cực kỳ khẳng định thần sắc ngưng trọng của Diêm Hàn, lại thêm gương mặt của cậu bây giờ trông quá mức sắc bén, hơi bị dọa sợ, nói "Tôi không thấy có ai hết, sáng sớm cậu đừng có làm tôi sợ nha!"
Cậu đứng ở đó, cả người cứng đờ, giờ phút này thế mà không dám chắc hình ảnh vừa rồi mình nhìn thấy là thật hay chỉ là ảo giác.
"Không có gì." Diêm Hàn nói, hơi hơi nhắm mắt lại.
Thanh niên chưa từng thấy Diêm Hàn lúc kinh lúc ngạc như vậy, thế nhưng kết hợp với chuyện xảy ra trong nhà họ Diêm lúc nãy, biết hiện tại tâm tình anh Diêm rất không ổn, về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ, không cảm thấy có gì sai sai.
Ngược lại, thật ra cậu ta hứng thú với bề ngoài Diêm Hàn bây giờ hơn.
"Anh Diêm mặt của cậu...!Tối hôm qua cậu lén đắp mặt nạ à? Còn kiểu tóc này của cậu nữa, cắt khi nào vậy? Còn quần áo của cậu..."
Thanh niên càng nói càng vò đầu bứt tai, không cách nào hình dung cảm giác bây giờ của mình.
Rõ ràng nhìn thì vẫn là Diêm Hàn, nhưng cảm giác như khí chất dung mạo của đối phương chỉ trong một đêm đã tiến hóa vượt bậc...!Thật sự làm người ta...!Cảm thấy mới mẻ.
Đặc biệt là bản thân Diêm Hàn đã rất đẹp trai, nhưng bởi vì ngày thường không chú ý cách ăn mặc nên không hiện ra ưu thế, bây giờ từ kiểu tóc đến quần áo đều lộ ra nét tinh xảo...
Đúng là cảnh đẹp ý vui!
Diêm Hàn xua xua tay, mấy năm nay cậu nghe người khác ca ngợi bề ngoài của mình quá nhiều, thật ra cậu cũng không để ý thanh niên khen cậu như thế nào.

Đứng tại chỗ cân nhắc một trận, cậu cảm thấy dù mình có nhớ anh Đại Lâm cũng sẽ không xuất hiện ảo giác rõ ràng như vậy.
Tuy rằng bây giờ không nhớ rõ quần áo ban nãy anh Đại Lâm mặc trông như thế nào, nhưng đó là bởi vì vốn không chú ý, cậu chắc chắn là vừa mới thấy Lâm Kiến Lộc, chỉ là bởi vì nguyên nhân nào đó, Lâm Kiến Lộc lại biến mất.
Là năng lượng ở thế giới song song không ổn định? Hay là không gian năm chiều chưa điều chỉnh tốt gây ra rối loạn?
Tuy gà thì gà thật, nhưng tốt xấu cũng có tầm hiểu biết nhất định về Vật Lý học, Diêm Hàn nháy mắt nghĩ ra vài khả năng.
Không thể nghiệm chứng là khả năng nào, nhưng nếu thật là thế, Lâm Kiến Lộc nhất định sẽ tìm ra cậu sớm thôi.
Ý thức được điểm này Diêm Hàn thoáng yên tâm.
Cậu nói "Không phải đi học sao? Chúng ta đi thôi."
Vị trí cùng tọa độ của không gian năm chiều không quan trọng, chỉ cần có thể tìm được trục vị trí hiện tại của mình là Lâm Kiến Lộc có thể tìm ra cậu, cho nên đi đâu cũng thế thôi.
Vì thế Diêm Hàn nghĩ, lúc này trường học là nơi khá tốt.
Bây giờ đầu óc cậu rất loạn, còn cần tìm một chỗ an tĩnh để tự hỏi xem mọi chuyện là như thế nào.
Trong nháy mắt khôi phục bình thường, như thể xao động vừa rồi chưa hề xuất hiện, bộ dáng mặt lạnh của Diêm Hàn trông có chút lãnh khốc, cậu nói rồi muốn đi ngay.
"Hả? Vậy cậu...!Bên này không sao chứ?" Hoàng Minh Vũ dùng cằm chỉ nhà họ Diêm, hiển nhiên là còn lo lắng một màn cậu ta vừa thấy lúc sáng.
Chú ý đến ngữ khí nôn nóng muốn an ủi nhưng không biết phải an ủi làm sao của đối phương, động tác Diêm Hàn thoáng dừng.
Người này tên là Hoàng Minh Vũ, là bạn của cậu, hai nhà ở gần nhau, từ lúc học sơ trung bọn họ đã cùng nhau đi học, cũng biết chút chuyện căng thẳng nhà cậu, cho nên quan hệ cũng chặt chẽ hơn.
Trên thực tế người này...
Cho đến giờ phút này, chuyện cũ năm xưa mới dần dần trôi đi, cậu sống ở thế giới khác quá thoải mái, sắp quên rất nhiều chuyện xảy ra ở đây rồi.
Ví dụ như sau khi cậu bỏ học, cậu với người này vẫn là anh em, chẳng qua sau đó lại từ mặt nhau.
Lý do là cậu ta biết Diêm Hàn là gay, thích đàn ông, sau khi biết chuyện này Hoàng Minh Vũ liền nói một đống lời ghê tởm, từ đấy hai người cả đời không gặp lại.
Thật ra trên đời những người bạn không thể hiểu vì sao lại tách khỏi nhau như thế này nhiều lắm, Diêm Hàn đã sớm không để trong lòng.

Trước kia cậu là gay nhưng không đủ kinh nghiệm, không biết che giấu bản thân.
Nhưng bây giờ...
Nhìn thanh niên một cái, Diêm Hàn cảm thấy mình căn bản không cần phải che giấu.
Cậu không thể khống chế người khác chiều theo ý mình, nhưng ít ra có thể không để ý người khác nghĩ như thế nào về mình.
Nếu thật sự không chấp nhận được, vậy thì quên đi.
Diêm Hàn nói "Tôi không sao thật mà, đi thôi."
Cậu không định che giấu, nhưng cũng sẽ không chủ động nhắc tới, biết đối phương không chấp nhận được chuyện này, cùng lắm thì sau này giữ khoảng cách với cậu ta là được.
Hơn nữa dừng chân ở thế giới này bao lâu còn chưa chắc mà, từ một khắc nhìn thấy Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn liền tin tưởng gấp trăm lần, cảm thấy mình sắp được gặp lại anh Đại Lâm rồi.
Sau khi gặp lại tâm tình tự nhiên sẽ khác, cậu căn bản không rảnh để ý những chuyện khác.
Thế nhưng Diêm Hàn còn giữ khoảng cách, thanh niên ban nãy bị cậu nhìn thoáng qua lại cảm thấy tiếng lòng đột nhiên căng thẳng, rung động, thế mà không biết vì sao lại đỏ mặt.
Nhà họ Diêm cách trường học một đoạn khá xa, phải ngồi xe buýt.
Thế nhưng bây giờ Diêm Hàn sạch trơn từ đầu đến đuôi, tiền vé còn phải mượn của Hoàng Minh Vũ.
Buổi sáng người đi làm với đi học quá nhiều, người trên xe buýt kẹt cứng ngắc.
Giữa đám người đông đúc, trên chiếc xe kiểu cũ còn lơ lửng một mùi lạ không dễ người, rấy dễ dàng làm người ta vừa sáng sớm đã khó chịu trong người.
Sau khi tốt nghiệp đại ca đi đâu cũng có xe đón đưa, còn có bảo tiêu cùng trợ lý đi theo, xe buýt...!Đúng là lâu rồi chưa trải nghiệm.
Nhưng bây giờ trong suy nghĩ của Diêm Hàn, thể chất của cậu lại tốt, vững vàng đứng trong xe, nếu có người chú ý sẽ phát hiện cơ thể cậu còn không đong đưa theo xưa, cho nên chuyện nho nhỏ này với cậu mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.
Ngồi xe tới trường học, đối mặt với bức tường thấp bé, sân thể dục nhỏ đến đáng thương cùng với một tòa nhà cao sáu tầng, Diêm Hàn vẫn khó tránh khỏi sinh ra chút suy nghĩ.
Không phải hoài niệm tốt đẹp gì, cậu ở đây còn chưa đến hai năm, không thể xưng là nhớ.

Ngược lại là một ít ký ức không tốt xuất hiện, hiệu quả giống như căn nhà trệt thấp bé kia của cậu vậy.
—— Khoảng thời gian học ở đây, là khoảng thời gian hỗn loạn nhất đen tối nhất cuộc đời Diêm Hàn.
Thế nhưng bây giờ cậu sẽ không bị hồi ức tùy tiện khống chế, cậu không một tia do dự bước chân vào cổng trường.
Từ lúc cậu xuất hiện ở cổng trường, học sinh lui tới bao gồm cả phụ huynh vẫn luôn đánh giá cậu, hơn nữa trong lòng còn kinh ngạc ——
Người kia là ai? Tôi là ai? Đây là đâu?!
Có một vài người biết Diêm Hàn nhịn không được mà kêu ra, hoặc là che miệng mình lại trước khi kêu ra.
Nghe nói ngoài cổng trường xuất hiện một anh đẹp trai trắng trẻo ngầu chết người, bạn cùng lớp của Diêm Hàn còn xuống hóng hớt.
Lớp bọn họ ở lầu hai, đang đi về phía cổng trường bên này, có thể nhẹ nhàng nhìn thấy cảnh dưới lầu.
Sau đó vạn người chỉ có một đóa hoa, bọn họ dễ dàng nhìn thấy anh đẹp trai kia.
Nhưng rất nhanh đã nhận ra người này có chút quen mắt?!
"Ấy? Các cậu xem cậu ta trông rất giống Diêm Hàn lớp chúng ta không?"
"Là Diêm Hàn ngủ từ đầu buổi tới cuối buổi không thèm ngẩng đầu ấy hả?...!Ồ, có khả năng đấy."
"Hả? Nửa học kỳ rồi, cậu ta trông ra sao tôi cũng không biết, cậu ta không ngủ thì cũng trốn học...!Người này trông sáng sủa như vậy, không thể nào đi?!"
Trường của Diêm Hàn không phải trường giỏi gì, trông quy mô là biết, cả trường còn không lớn bằng hội trường của cao trung Lộc Trạch.
Trường không tốt mấy đứa du côn du đãng cũng nhiều, nhưng dù là những người này, đa số không phải ai cũng thân với Diêm Hàn.
Trước kia Diêm Hàn lạnh lùng, sau này lại hung hãn, không cần biết là thời gian nào, lúc ở trường ngoài những người quen biết cậu thì hầu như không nói chuyện với người ngoài.
Nhưng tiếng tăm của cậu ngoài trường lại rất vang dội, bởi vì đánh nhau rất tàn nhẫn.
Nhưng du côn trong trường cùng lắm là không học hành, so với đám ngoài trường hở một chút là lao vào đập nhau thì không cùng đẳng cấp.
Mọi người đều sợ loại người tàn nhẫn này, sợ trêu phải thị phi.

Diêm Hàn không chủ động phản ứng người khác, người khác cũng không tới gần cậu.
Nhưng hiển nhiên hôm nay Diêm Hàn không như thế.

Không chỉ có cả trường bị sự xuất hiện của cậu làm kinh động, mà những người trà trộn bên ngoài nhiều năm cũng vì cậu mà bắt đầu mất bình tĩnh.
Diêm Hàn đi vào cổng lớn, còn chưa đi đến cửa khu dạy học, một đàn anh năm hai đã thôi học bên cạnh vỗ vai cậu.
Nháy mắt Diêm Hàn quay đầu lại đối phương sửng sốt một chút, khiếp sợ mà đánh giá mặt mày tinh xảo của cậu, tên đàn anh này nhịn không được chửi tục một tiếng "Đù, không ngờ nha, thằng nhóc mày sửa soạn lại cũng đẹp quá nhỉ!"
Không nói gì, Diêm Hàn dừng mắt trên mặt nó, mất mười mấy giây sau cậu mới nhớ ra tên này là ai.
Thời này, trị an trong huyện nhỏ hoàn toàn không giống với nơi cậu sống sau khi trưởng thành, có xích mích miệng trực tiếp vung tay là thái độ bình thường, Diêm Hàn đã từng vì vài người mà đánh nhau với kẻ khác, đánh ra tiếng tăm, dần dà những người bị ức hiếp đều đến tìm cậu, hình thành một tập thể nhỏ cho chính mình.
Mà tên này không khác với cậu lắm, là một thành viên của nhóm nào đấy, chẳng qua thuộc phe thích ỷ mạnh hiếp yếu.
Lúc này Diêm Hàn còn chưa kết thù với "tổ chức" của bọn nó, ngày thường nhìn thấy trong trường cũng làm bộ không quen biết, nhưng nếu ở bên ngoài, hai bên đều không mấy hài hòa.
Lúc này tên đàn anh âm hiểm cười nói "Anh Đường muốn gặp mày, đi theo tao nhỉ?"
Ánh mắt Diêm Hàn hơi trầm xuống, gật đầu đồng ý.
Hoàng Minh Vũ bên cạnh thấy cậu muốn đi theo tên kia, đột nhiên không yên tâm kéo cậu một cái, Diêm Hàn ngẩn ra, rút tay mình ra khỏi tay đối phương, cười cười với cậu ta nói "Tôi không sao, cậu về lớp trước đi."
Bây giờ còn một lúc nữa mới tới tiết đầu của buổi sáng, cậu cũng không ngại đi với đám này một chuyến.
Anh Đường trong miệng tên đàn anh kia đang chờ cậu ở ngõ nhỏ sau trường học.
Trong ngõ có hai quầy bán đồ ăn vặt, bạn học chưa kịp ăn sáng sẽ mua bánh mì ở đây đối phó, cho nên lúc này có không ít người, mà anh Đường thì đang ngồi bên trong ăn mì gói đọc tin tức buổi sáng.
Thấy Diêm Hàn đi vào, nó cũng không ngoại lệ mà sửng sốt một chút.
Đôi đũa trong tay nó còn gắp sợi mì, khói bay nghi ngút, nhưng nó không có ăn.
Nó cũng như tên đàn anh kia chửi tục một tiếng, thậm chí lời cảm khái cũng không khác tên kia là bao, chẳng qua còn nói thêm "Mày mà sớm sửa soạn lại một chút, bày ra cái mặt này, lúc trước anh mày xuống tay cũng nhẹ được một chút đấy."
Vừa dứt lời, mấy thằng côn đồ bên cạnh đều cười vang lên.
Anh Đường buông đũa xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đưa cho Diêm Hàn điếu thuốc "Thế nào? Làm một điếu?"
Lông mi Diêm Hàn hơi rũ, liếc mắt nhìn điếu thuốc kia một cái, không nhận.
Trong căn phòng chướng khí mù mịt cậu như ánh trăng thánh khiết, nơi này càng đơn sơ bế tắc, hào quang của cậu lại càng thuần khiết.
Diêm Hàn từ chối "Cảm ơn, cai rồi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.