Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 157: 157: Phiên Ngoại 2-5





Vừa nghe cậu nói không hút thuốc lá, cả đám người lấy anh Đường cầm đầu đều cười vang lên.
Rõ ràng đều là mấy thằng nhóc ranh, bị phim ảnh yakuza thời này ảnh hưởng, bọn chúng đều có một loại cảm giác "số mệnh" một khi vào giang hồ là khó quay đầu, cũng ẩn ẩn coi đây là kiêu ngạo, bây giờ đột nhiên nghe cái người gần đây gây phiền với bọn chúng không ít là đã cai thuốc, âm thanh cười nhạo liền không kiêng nể mà vang lên.
Mà Diêm Hàn cùng anh Đường này cũng coi như là không chiến với nhau nhiều năm rồi, chuyện năm đó mình bỏ học cũng có quan hệ trực tiếp với những người này.
Bây giờ cậu gặp lại "người quen cũ" ở đây.
Ngày xưa cậu gầy, sức ít, kỹ xảo đánh nhau kém, xuống tay cũng không tinh chuẩn tàn nhẫn như sau này, cũng bị đám này ức hiếp hồi lâu.
Nhưng bây giờ, sao nhỉ...!Anh Đường trong ấn tượng vô cùng cao lớn uy mãnh, đánh nhau rất ra dáng bây giờ trong mắt cậu cũng chỉ là một thằng nhóc chưa hết tính trẻ con mà thôi, Diêm Hàn thậm chí còn không hiểu vì sao ngày xưa mình kiêng kị nó như vậy.
Nhưng Diêm Hàn lại biết, mấy đứa này tuy nhiều lắm cũng chỉ là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nhưng những chuyện bọn chúng làm, hãm hại học sinh khác đã là đủ ác độc.
Bản thân cậu chính là vì nghỉ hè đi làm công, phát sinh một vài chuyện nhỏ trêu chọc bọn nó.
Khi đó cậu ngang tính, sẽ không cúi đầu chịu thua, đám này không chịu buông tha cho cậu, thế nên hai bên liền giằng co.
Anh Đường lên sơ trung đã bỏ học ở nhà, trong nhà không ai quản lý, nó liền kéo bè kéo cánh xung quanh khu cao trung, diễu võ dương oai, trường cao trung của Diêm Hàn là hang ổ của bọn nó.
Cũng không thể nói là trùng hợp, huyện nhỏ vốn không có bao nhiêu trường cao trung, trường học kiểu không phải cực kỳ tốt nhưng không kém đến mức có thể đóng cửa bất cứ lúc nào như thế này cũng chỉ có một cái, nhưng bản thân nó cũng đã rồng rắn hỗn tạp.
Lúc này Diêm Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, không chút tiếng động lại ưu nhã, đám chống nạnh cười to trước mặt cậu đột nhiên trở nên vô cùng tởm lợm.
Cậu nói "Không có gì, hôm nay tới chủ yếu là gặp anh Đường thôi."
Dù sao nhiều năm không gặp như vậy, một lần nữa gặp lại đối thủ cũ càn rỡ năm xưa, nói thể nào cũng phải kêu cho lớn.

Lúc Diêm Hàn nói lời này khóe miệng nhếch lên, trong mắt mỉm cười, thêm khuôn mặt như bây giờ của cậu quả thật chính là vẻ mặt ôn hòa như cảnh xuân.
Nhưng ý cười không tới đáy mắt, so với tươi cười, lãnh lệ trong mắt cậu lại rõ ràng thêm một ít, cái này làm cho anh Đường cảm thấy rất khó chịu "Há? Có ý gì? Rõ ràng là ông kêu người gọi mày tới, mẹ mày giả đại gia ở đây làm cái đéo gì!...!Má nó!"
Anh Đường chưa mắng xong, nhưng cũng không thể mắng cho hết được nữa rồi, bởi vì một khắc văng tục kia Diêm Hàn liền duỗi một tay tóm lấy cánh tay nó, sau đó không biết dùng sức như thế nào, cả người anh Đường đều bị cậu ném bay ra ngoài!
Không sai, một bàn tay nắm lấy một cánh tay, rồi sau đó cả người anh Đường bay lên, là cái loại bay mà lộn nửa vòng trên không trung ấy...
Những người khác trong phòng giương miệng nhìn một màn này, trong khoảng thời gian ngắn không ai kịp phản ứng lại.
Trước kia xem phim võ hiệp trên TV, nhân vật phản diện cùng đám lâu la luôn bị như vậy, dễ dàng bị đánh bay mất dáng.
Ở đây ít nhiều cũng là "người biết võ" có kinh nghiệm phong phú, mỗi lần bọn chúng thấy hình ảnh kia đều mắng giả, quá là giả!
Không ngờ hôm nay bọn chúng được tận mắt chứng kiến cảnh này??
Thẳng đến khi anh Đường đau đến nhe răng trợn mắt rầm rì, đàn em của nó mới phản ứng lại, tốp năm tốp ba chạy tới, muốn dìu nó lên.
Cú ngã ban nãy của anh Đường không nhẹ, tuy rằng Diêm Hàn xem tình hình rồi mới ném, không làm cơ thể nó va phải nơi sắc bén gì, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại thêm phiền phức không cần thiết, nhưng không cần biết thế nào, người bình thường làm một phát ngã lộn mèo rồi lại té xuống đất không phải dễ dàng nhịn được.
Đau đớn nhất là cánh tay của nó, anh Đường cảm thấy cánh tay ban nãy bị Diêm Hàn nắm sắp đứt đến nơi!
"Yên tâm, cánh tay mày không sao." Trong phòng một trận binh hoang mã loạn Diêm Hàn vẫn ổn định mà đứng đó, biểu tình lạnh nhạt đến tận cùng "Tao dùng lực rất hợp lý, không gãy xương cũng không trật khớp, nghỉ ngơi một hồi là được thôi."
"Mẹ mày!..." Bên cạnh anh Đường có người bùng nổ, nhưng cũng có người nhìn cậu như nhìn thấy quái vật, theo bản năng mà lui về sau mấy bước, không dám trêu chọc.
Thật sự là...!Phản ứng của thằng này quá bình tĩnh!

Ban nãy chỉ một lời không vừa ý nó đã ném anh Đường như ném chó ăn phân!...! Nó, nó không muốn sống nữa rồi, nhất định là điên rồi!
Ngay cả tâm phúc của anh Đường, cũng chính là tên đàn anh ban nãy tìm Diêm Hàn tới cũng phải suy nghĩ, thằng này có phải học được chiêu nào nên muốn khoe khoang hay không? Chắc nó không ngu đến như vậy đâu nhỉ? Anh Đường chịu cho nó chơi mình hay sao?!
Không cần biết người khác nghĩ như thế nào, Diêm Hàn đều không để bụng.
Trước kia đám này ngày nào cũng tới tìm cậu gây sự, còn hại cậu không thể học hết cao trung, trong mắt đại ca chiêu ban nãy còn chưa tính là đánh nghiêm túc.
Thế nhưng xét đến tuyến thời gian bây giờ, đám này thật ra còn chưa làm nhiều chuyện ác liệt như sau này, giai đoạn hiện tại chính là rảnh rỗi không có gì làm thì kêu người gọi cậu vào gian quà vặt này, dùng ngôn ngữ châm chọc cậu, bảo bạn học cậu xa lánh cậu, thuận tiện lúc rảnh rỗi thì quấn lấy cậu đánh nhau thôi...
Cho nên tổng hợp lại, Diêm Hàn cảm thấy mình ra tay như vậy không có quá đáng.
Cũng may niên đại này học sinh đánh nhau không đến mức báo cảnh sát, có việc gặp riêng nhau là quy củ của côn đồ, cậu cũng không cần lo lắng anh Đường sẽ mượn cái này để ăn vạ, đòi tiền thuốc men gì đó.
Nếu không cậu còn phải nghĩ cách tiêu hủy chứng cứ, trước khi xuống tay phải suy nghĩ rất nhiều.
Vậy thì phiền lắm.
Đánh xong, Diêm Hàn xoay người bỏ đi.
Mấy thằng côn đồ khác tuy cảm thấy cậu sắp xong đời rồi, nhưng cũng biết người ở đây không có ai địch lại cậu.
Hơn nữa mọi người đều bị dọa cho một trận, lúc này nhân tâm không đồng đều, Diêm Hàn muốn đi, cũng không ai dám cản cậu.
Không chỉ không ai cản, nơi cậu đi qua ai nấy đều lui ra sau nhường đường —— Ai biết tên điên này có tự nhiên ném đứa nào ra ngoài nữa hay không?!
Mà lúc đám này đang sợ sệt, lộ ra trò cười, anh Đường bò dậy khỏi mặt đất quát lên "Chặn cửa lại cho tao! Diêm Hàn! Mẹ mày hôm nay còn dám chạy à?!"

Lời nói của anh Đường vẫn còn chút cân nặng, nó vừa mới la lên chặn cửa, thật sự có hai người chạy đến trước cửa quán bán đồ ăn vặt lại, nơm nớp lo sợ mà đứng đó, xem như là chặn cửa.
Những người khác lại nghe thấy anh Đường mắng "Mẹ bọn bây còn cốt khí hay không! Bao nhiêu đứa còn sợ một mình nó à?! Hôm nay nó dám ra tay với ông, không đánh gãy chân nó thì đừng hòng ra khỏi đây!"
Mọi người vừa nghe xong cũng cảm thấy có lý, Diêm Hàn biết đánh, nhưng nó cũng chỉ có hai tay, chẳng lẽ nhiêu đây người còn không khống chế được nó hay sao?!
Sau đó không cần anh Đường nói thêm, đã có người xoa tay hầm hè, thậm chí có tên còn dứt khoát nhặt chai rượu trên mặt đất lên, định dùng làm vũ khí.
Diêm Hàn vừa thấy tư thế này, đã bắt đầu nghĩ đường chạy.
Không phải cậu sợ...!Dù sao ở đây cũng là quán người ta.
Đánh người không cần bồi thường, nhưng lỡ đập hư đồ của người ta thì nhất định phải bồi thường!
Ông chủ chỗ này hình như có thằng anh ruột là côn đồ, ngày thường mới chơi chung với bọn họ.
Ngẫm lại mình bây giờ chút tiền vé xe buýt còn không có nổi, nói cách khác bây giờ dù chỉ hư hao một cây kẹo que cũng đủ để cậu phá sản, Diêm Hàn cảm thấy mình phải giữ lý trí.
Hơn nữa đánh với đám này cũng chẳng sung sướng gì.
Kỹ năng võ công cái thế của cậu đã giải khóa tầng thứ tư, bay lên trời chui xuống đất không gì không làm được, muốn rời khỏi đây đúng là quá nhẹ nhàng.
Đang lúc Diêm Hàn quyết định muốn chạy trốn, tên côn đồ ban nãy còn định cầm chai rượu diễu võ dương oai đột nhiên tru lên một tiếng, chai rượu cũng bị nó quăng trên mặt đất.
"Mẹ mày kêu gì mà kêu! Sĩ khí có biết không! Sao ông lại vớ phải cái thứ hèn như mày!" Anh Đường vừa xoa cánh tay vừa mắng, nhưng chú ý thấy thằng côn đồ kia không nhìn nó, mà dùng ánh mắt kinh hãi nhìn về một góc quầy bán quà vặt, bèn theo bản năng chuyển mắt sang...
Sau đó, nó cũng như nhìn thấy quỷ, la lên một tiếng.
Những người khác cũng bị âm thanh của anh Đường hấp dẫn quay đầu lại, cũng từng đứa lộ ra biểu tình gặp quỷ.
Chỉ thấy sâu bên trong quầy quà vặt, bên cạnh kệ hàng vốn phải rỗng tuếch, thình lình xuất hiện một người sống sờ sờ!

Quầy bán quà vặt không có cửa sau, từ lúc Diêm Hàn đi vào lại không có ai dám đi vào mua đồ, thế người này chạy từ đâu ra?!
Quan trọng hơn là...
Người này quá mức cao lớn, cao hơn tất cả người đứng ở đây, trông hình như phải hơn mét chín.
Hắn mang một thân quần áo hưu nhàn, lại cực kỳ đoan chính, cả người tản ra khí chất không nhường ai, quý khí bất người, lại không giận mà uy.
Mà ngoài chiều cao hắn còn có một khuôn mặt tuấn tú, không chút biểu tình cực kỳ ngầy, cũng cực anh tuấn.
Bởi vì bề ngoài quá mức xuất chúng, người như vậy chỉ cần vừa xuất hiện đã khiến người ta có ấn tượng, nhưng cố tình tất cả mọi người đều cảm thấy hắn lạ mặt, thật sự rất lạ, chưa từng thấy người này bao giờ...
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ban đầu còn tưởng mình nhớ lầm, người này kỳ thật vẫn luôn đứng ở quầy hàng chọn đồ, chỉ là bọn chúng không chú ý mà thôi.
Nhưng người như vậy đi vào quầy bán hàng...!Sao có thể không ai chú ý...
Lúc mọi người hoảng sợ khó hiểu, ai kia vốn đang đứng như khúc gỗ đột nhiên nhúc nhích.
Hai chân dài rảo bước đi về phía trước, lúc hắn đi hai mắt nhìn thẳng, vẫn không có biểu tình gì.
Mà ánh mắt lại hướng về phía...
Rất nhiều người không chú ý tới ánh mắt của hắn, sáng sớm đã chịu kinh hãi liên tục, mấy tên côn đồ khác đều có chút sợ hãi, lúc hắn đi qua ai nấy sôi nổi né tránh, vòng vây xung quanh Diêm Hàn cũng tự động xuất hiện một lỗ hổng.
Mà người bị bao quanh, Diêm Hàn thở phào một hơi, khó nén kích động chạy về phía người kia "Anh Đại Lâm! Cuối cùng anh cũng tới rồi!"
Phản ứng của cậu có chút nhiệt tình.
Nếu như ban nãy lúc ném người lạnh như băng sương, thì bây giờ chính là dòng nước khi băng tan, còn bị người đun lên...!Sau khi chạy tới Diêm Hàn vững chắc mà ôm người kia một cái..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.