Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 8: Chương 8





"Thầy, em về trước." Thấy Diêm Hàn đi ra, Lâm Kiến Lộc nói.

"Ừ được." Thầy y tế trẻ tuổi anh tuấn ôn hòa hữu lễ tạm biệt hắn "Có chuyện thì lại đến tìm thầy."
Tiễn Lâm Kiến Lộc đi, Lý Hồng Khinh quay đầu lại hỏi Diêm Hàn "Đau bụng? Có tiêu chảy không? Hay có bệnh trạng gì khác không?"
Thầy y tế không những trẻ tuổi, còn rất nghiêm túc có trách nhiệm, một hai phải bắt Diêm Hàn nằm xuống kiểm tra.

Suy xét đến tình huống nam giả nữ của mình, Diêm Hàn đương nhiên không thể để anh ta kiểm tra, dứt khoát nói mình ăn trúng.

"Tôi thấy em không giống ăn trúng cho lắm." Giờ khắc này Lý Hồng Khinh không còn bộ dáng ôn văn nho nhã như ban nãy, kiểu gì cũng không chịu buông, anh ta vỗ vỗ giường bệnh bên cạnh mình.

"Tới đây! Không cần thẹn thùng, nằm xuống thầy giúp em kiểm tra."
Diêm Hàn:???
Vừa rồi bộ dáng người thầy, bây giờ xé mặt thay thành bộ dáng khác, là bởi vì phòng y tế chỉ có hai người bọn họ sao?
Cho nên ông thầy này là biến thái?!
Trong đầu đột nhiên hiện lên tin tức xã hội lúc trước, gian tình của thầy giáo và học sinh linh tinh, hiện tại xem bộ mặt đê tiện của đối phương, Diêm Hàn theo bản năng xắn ống tay áo.

Không cần biết anh đã hãm hại con gái nhà ai chưa, nhưng hôm nay gặp ông, ông đây phải thay trời hành đạo!
Hoàn toàn không thèm che giấu, Diêm Hàn lộ vẻ mặt hung ác chỉ thuộc về mình.

Cậu một phen túm lấy cổ áo Lý Hồng Khinh.

Lý Hồng Khinh rén liền "Ấy đừng đừng đừng! Đùa thôi ấy mà!"
"Mẹ nhà ông đùa thế à?" Diêm Hàn nhe răng với anh ta, tuy cậu trông có vẻ mảnh khảnh, nhưng vẫn có thể nâng một Lý Hồng Khinh chiều cao xêm xêm lên.

Lý Hồng Khinh là một bác sĩ văn nhược, làm sao giãy lại? Diêm Hàn một tay túm cổ áo đối phương, trông như xách con gà con.

Mắt thấy một đấm sắp lao tới, anh ta tru lên khẩn cầu "Đừng! Đại hiệp tha mạng! Anh đùa chút thôi thật sự! Anh tới để tiếp ứng!"
"Tiếp ứng tôi?" Diêm Hàn tay cũng không buông, biểu tình hung ác không hề giảm bớt.

Lý Hồng Khinh cũng không dám làm trò thần bí nữa, nói hết toàn bộ "Anh biết thân phận của cậu, anh bị đưa đến đây để giúp cậu mà, cậu cứ xem anh là NPC!"
"Thân phận của tôi? Thân phận gì?" Diêm Hàn hỏi anh ta.

Lý Hồng Khinh liếc mắt xuống dưới, nuốt nước miếng cái ực "Thân phận đực rựa đó..."
Diêm Hàn "..."
Bốn mắt nhìn nhau, Diêm Hàn thật lâu không thể bình tĩnh.

Cậu không lập tức buông anh ta ra, mà hỏi năm mục toàn năng ở trong đầu "Chuyện mẹ gì đấy hả?!"
Hệ thống chưa từng nói là có NPC!
[Nhưng cũng đâu có nói không có đâu.] Giọng nói còn lộ ra vẻ vô tội.

"Cho nên em sớm biết sẽ có NPC ở đây tiếp ứng anh, nhưng lại không nói cho anh đúng không?" Diêm Hàn nói "Muốn cãi nhau phải không, nếu anh không biết ở đây có NPC thì em định làm sao đây?"
[Em em em...] Tiểu Ngũ vẫn cảm thấy rất oan ức, không khỏi nức nở [Việc này có nằm trong phạm vi quản lý của em đâu, muốn trách cũng phải trách tên NPC này chứ!]
Diêm Hàn "..."
[Hu hu hu hu!]
Được rồi được rồi là mình sai, Diêm Hàn phiền nhất là khóc, đặc biệt là tiếng khóc còn nằm trong đầu cậu, còn có thêm âm thanh nước nhỏ lách tách lách tách...!
Hiệu ứng lệ rơi này cũng lớn quá rồi đó!
Còn đính kèm cả âm thanh, tưởng mình là động thạch nhũ?
Lại làm cậu mắc tiểu!
"Em sai rồi Ngũ ca, ngài đừng khóc nữa, anh không nên trách tội em, lỗi là của NPC này được chưa."
[Thật vậy chăng? Tí tách.]
"Thật." Diêm Hàn nhận sai còn rất dứt khoát.

...!Cậu không có cách đối cứng với động thạch nhũ.

Diêm Hàn đành phải trút cơn tức lên đầu NPC "Đậu xanh, sao anh không sớm nói tới tiếp ứng tôi đi?"
Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn buông anh ta ra.

"Anh định xác định thân phận trước thôi, khụ khụ khụ!" Lý Hồng Khinh được buông ra còn sợ hãi mà hít sâu mấy cái, lại xoa xoa cổ của mình.

Tuy hôm qua anh ta đã hơi hơi xác nhận, nhưng vẫn không dám nói.

Người bình thường không thể đẹp như vậy thật.

Cho nên chuyện này muốn trách phải trách Chủ Thần mới đúng, ai đời đi giấu NPC?!
Điểm này Diêm Hàn cũng đồng ý với Lý Hồng Khinh.

Phát hiện ra kẻ đứng sau, nhưng Diêm Hàn vẫn không dễ dàng buông tha Lý Hồng Khinh "Dù cho anh có là NPC tiếp ứng tôi, cũng chưa chắc anh không phải biến thái.

Nói mau, anh có gây họa cho con gái nhà ai chưa?"
"Oan uổng! Quá là oan uổng!" Lý Hồng Khinh lại lấy tay ôm đầu "Anh chỉ muốn thử cậu thôi, ai biết anh có tìm lầm người không chứ."
Ánh mắt Diêm Hàn vẫn hung thần ác sát.

Lý Hồng Khinh đù một cái đầy âm hưởng địa phương "...!Phòng này có camera mà, anh nào dám đùa giỡn con gái con đứa.

Còn nữa anh đây là cong! Cong! Muốn đùa cũng phải đùa mấy em trai hàng to xài tốt..."

Anh ta nói xong, ánh mắt không tự chủ mà ngó xuống, đáp thẳng lên váy Diêm Hàn.

Diêm Hàn "..."
Diêm Hàn rất muốn bảo anh ta đừng phí công phu, kỳ thật ông đây cũng giống anh, cũng thích hàng to xài tốt.

Bất quá bọn họ không thân, đề tài bên lề như vậy không cần phải nói nhau nghe làm gì.

Anh Diêm trực tiếp hỏi "Nói đi, anh có thể mang đến chỗ tốt gì cho tôi?"
"À." Nhắc tới công tác Lý Hồng Khinh liền đứng đắng hẳn lên "Chủ Thần để anh ở đây chủ yếu là sợ cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bị đưa tới phòng y tế trường sẽ bại lộ thân phận.

Còn cái khác thì...!lấy thân báo đáp có tính không?"
"...!Cút!"
Tức giận cho anh ta một đạp, thanh niên văn nhã tuấn tú đột nhiên lộ ra bộ mặt tiện hề hề, thật sự rất đả kích con người ta.

Diêm Hàn nói "Còn gì nữa?"
"Còn gì? Nhìn tạo hình thô kệch của cưng, sống ở đây chắc khó khăn lắm nhỉ! Anh có thể truyền thụ cho cưng một vài bí quyết trắng da bảo vệ da giảm béo này nọ, chúng ta cùng nhau tập yoga, dưới sự huấn luyện của anh, cưng chắc chắn sẽ trở thành nữ trang đại lão đẹp nhất trường!"
Diêm Hàn "..."
Thấy Lý Hồng Khinh kích động đến phun tiếng địa phương, tương lai chắc chắn sẽ tràn ngập triển vọng.

...!Vọng cái rắm!
Tiểu Ngũ thì không nói, tại sao trong đầu NPC cũng toàn mấy thứ như vậy!
Trách không được ông bà xưa có câu, không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

Giờ thì biết rồi, hai tên này chắc chắn là cùng tổ chức.

Diêm Hàn muốn nói ông đây không muốn kề mặt sàn nhà tập yoga.

Sau lại nhớ tới năm mục toàn năng, lại không đủ tự tin để nói câu này nữa.

Nhưng trọng điểm không phải cái đó!
Xinh đẹp không phải nhu cầu bức thiết bây giờ.

"À đúng rồi." ngay trước khi Diêm Hàn phát điên thì Lý Hồng Khinh gõ đầu một cái "Anh còn mang đến cho cậu một nhiệm vụ ẩn, xem như là phần thưởng cậu mở khóa NPC đi.

Hoàn thành sẽ được tặng một rương kho báu bất kỳ nha."
......!
!!!
"Nhiệm vụ ẩn gì?" Diêm Hàn lập tức đặt trọng tâm lên nhiệm vụ.

"Hiến tình yêu cho tổ chức phúc lợi." Lý Hồng Khinh nói "Giá trị tình yêu đạt tới một trăm thì nhiệm vụ hoàn thành."
Giọng nói vừa dứt, trước mắt Diêm Hàn liền xuất hiện một quầng sáng.

Mặt trên có một ít thông tin về các tổ chức phúc lợi, cùng với những con đường tương ứng để cậu hiến giá trị tình yêu.

Thô sơ giản lược nhìn qua một lần, Diêm Hàn cảm thấy nhiệm vụ này có thể nhận, không quá phận.

Hơn nữa đây cũng là chuyện tốt.

Diêm Hàn tỏ vẻ nhiệm vụ này mình sẽ nhận, lại hỏi Lý Hồng Khinh "Trong trường còn NPC nào giống anh không?"
"Không có đâu, đến tiếp ứng cậu chỉ có mình tôi thôi." Nói nói, Lý Hồng Khinh còn hăng hái "Cho nên cậu phải tốt với anh một chút! Tốt một chút! Có biết chưa?"
Diêm Hàn mặc kệ anh ta.

Sau khi nói thông với Lý Hồng Khinh, trên đường trở về Diêm Hàn thần thanh khí sảng, cảm thấy mình nghẹn tiểu một buổi sáng cũng không phí.

Xem bộ dáng không nhanh không chậm không đáng tin cậy của Lý Hồng Khinh, nếu cậu tùy tiện đi đến WC nữ phóng nước, không biết khi nào hai người bọn họ với gặp được nhau.

Tóm lại sau này muốn đi vệ sinh có thể đến khu giáo vụ hoặc tìm chỗ Lý Hồng Khinh là được, một vấn đề đã được giải quyết.

Không cần lo sau này không có WC thì sẽ mất cái bàng quang nữa rồi, cảm giác mắc tiểu cũng biến mất, tảng đá đè nặng trong lòng coi như đã buông xuống.

Sau khi trở về Diêm Hàn liền bắt đầu hình thức học tập.

Cơ sở của cậu vốn đã yếu, tri thức kỳ một năm nhất lại không hiểu, bây giờ muốn đuổi kịp kỳ thật rất khó.

Huống chi cậu còn là học tra, học tra làm gì có phương pháp học tập, khởi điểm lại thấp hơn người khác, giờ khắc này cũng chỉ có thể dựa vào ý chí.

May mắn hôm nay là thứ sáu, mai chính là cuối tuần, cậu có thể tranh thủ ra khỏi trường đi làm nhiệm vụ ẩn vừa lãnh ở chỗ Lý Hồng Khinh.

Hiến tình yêu cho viện phúc lợi có rất nhiều phương pháp, quyên tiền là nhanh nhất.

Nhưng vấn đề chính là —— cậu không có tiền.

Lúc này Diêm Hàn mới ý thức được một vấn đề vẫn luôn bị mình xem nhẹ, cậu hỏi Tiểu Ngũ "Cái gì nhỉ...!Hình như em chưa nói cho anh biết, chi tiêu của anh phải làm sao đây?"
Những học sinh cao trung khác chắc vẫn phải dùng tiền trong nhà cho để trang trải sinh hoạt phí, nhưng hình như từ hôm qua tới nay, chưa có ai nhắc tới vấn đề cậu có người nhà hay không thì phải?
Lúc Diêm Hàn còn là Diêm Hàn, cậu đã đối nghịch với gia đình từ lâu, tình thân với cậu mà nói là một thứ vô cùng mờ mịt, bởi vì cậu chưa từng có thứ đó, cho nên bây giờ cũng không nghĩ đến nó ngay.


Nhưng mình bây giờ là Nhan Hàm, giả thiết cũng không đề cập đến người nhà của Nhan Hàm, chẳng lẽ...!
[Cha mẹ Nhan Hàm chết sớm, ở nơi khác còn ông bà lớn tuổi, mỗi tháng sẽ gửi tiền cho nhỏ.]
Cứ như thoát khỏi sương mù là bản đồ mới ấy, Diêm Hàn vừa nói tới chuyện này, một đoạn ký ức liền xuất hiên trong đầu.

Xem như là một cốt truyện ẩn đi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hai vợ chồng già chỉ có thể dùng đồng lương ít ỏi để nuôi cháu gái nên người.

Thành tích thi chuyển cấp của "Nhan Hàm" cũng không tệ lắm, nếu không cũng chẳng vào được trường này.

Nhưng phí sinh hoạt ở cao trung Lộc Trách quá cao, trường học cũng có các học bổng để khích lệ những học sinh học tốt, còn có thể tham gia thi đấu để kiếm tiền, nhưng so sánh với người khác thì "Nhan Hàm" năng lực cùng tố chất tâm lý không đủ, thành tích hiện tại của nhỏ căn bản không lấy được học bổng, lại phải đối mặt với số chi phí cao ngất ngưởng.

Nơi hai ông bà đang ở là một huyện nhỏ ở nông thôn, lương hưu cũng không cao, muốn nuôi một học sinh cao trung thì rất cố sức.

"Nhan Hàm" biết rõ điểm này, áp lực của nhỏ rất lớn, cũng vì bần cùng mà càng trở nên tự ti.

Càng tự ti thành tích càng không tốt, hình thành một vòng tuần hoàn ác tính.

...!Cái quỷ gì đây!
Tại sao lại cho một người chỉ tồn tại trong giả thiết cái bối cảnh khổ sở như vậy chứ! Diêm Hàn lần nữa xem lại nội dung nhiệm vụ của mình, nam giả nữ, hoàn thành năm mục toàn năng cùng với thi đậu Đại học X, nhưng có cái nào liên quan đến áp lực sinh hoạt cả.

Nhưng không có tiền thì sao mà sống, Diêm Hàn cảm thấy mình ăn đủ no mới nói được đến mấy nhiệm vụ đó.

...!Ngày mai ra ngoài xem có công việc nào kiếm được tiền không.

Ầy.

Ngày hôm sau là thứ bảy.

Cuối tuần năm nhất không có tiết học bù, nếu không kể đến một đống lớn bài tập về nhà thì bọn họ có hai ngày tự do.

Rất nhiều bạn học địa phương trở về nhà, nhưng ông bà "Nhan Hàm" sống ở nơi khác, vì tiết kiệm lộ phí cùng thời gian học tập, ngoài kỳ nghĩ dài hạn thì hầu như nhỏ không về nhà.

Diêm Hàn vừa lúc tiếp nhận thói quen này, tình lợi dụng thời gian cuối tuần để hoàn thành nhiệm vụ ở viện phúc lợi.

Một ngày trước bị cuộc sống học tập ở trường lăn đến kiệt sức, buổi tối ở ký túc xá bị bài tập ngược chết đi sống lại, nhưng sáng thứ bảy cậu vẫn sớm rời giường rửa mặt, thu thập ra cửa.

Ngày nghỉ không cần mang đồng phục, Diêm Hàn dứt khoác lấy một bộ đồ trung tính trong tủ ra thay.

Áo hoodie màu đỏ sậm in chữ, quần jean trơn quy củ, phía dưới lại mang giày thể thao giặt đến trắng bệch, đội thêm mũ lưỡi trai, đứng trước gương bày biểu tình kiệt ngạo, ánh mắt trương dương, tuy rằng khung xương gầy hơn trước kia, nhưng vẫn có thể khôi phục được bản sắc nam nhi của cậu, không ai nói thì sẽ không biết cậu là "nữ trang đại lão" trong trường.

Xoay hai vòng trước gương, Diêm Hàn cẩn thận đánh giá bản thân một phen, vừa lòng hả dạ thở ra một hơi.

Hệ thống nói lúc cậu học cao trung không thể tiết lộ thân phận, nhưng không nói sau khi ra trường vẫn phải duy trì hình tượng này.

Nếu muốn sinh hoạt ở thế giới này, cậu vẫn phải tính toán cho tương lai.

Cho dù Diêm Hàn là gay cũng không có bất mãn gì với thân thể nam giới của mình, xu hướng tính dục cùng giới tính là hai thứ hoàn toàn khác nhau, sau này cậu vẫn muốn sử dụng thân phận nam giới để sinh sống.

Đây cũng là lý do tại sao cậu bác bỏ đề nghị chuyển giới của Tiểu Ngũ.

Thấy mình vẫn còn là anh Diêm, Diêm Hàn đỡ sầu, xách ba lô đã chuẩn bị từ tối hôm qua đi ra cửa.

Không biết có phải ảo giác hay không, hình như không khí ngoài trường mát mẻ trong lành hơn nhiều.

Sáng sớm mặt trời vừa mới lú, nắng sớm le lói, không khí ẩm ướt, có chút lạnh.

Nhưng không cần mang váy, tâm tình Diêm Hàn liền phi như bay, cả người đều nhẹ nhàng hẳn.

Sáng sớm cuối tuần không ai muốn dậy sớm cả, cậu hưng phấn đến hận không thể chạy hai vòng sân vận động.

Tùy tiện tìm tiệm ăn mua hai cái bánh bao, sau đó đi đến trạm đợi xe buýt.

Tuy rằng cậu không quen thuộc thành phố này lắm, nhưng trên điện thoại có hướng dẫn, còn có Tiểu Ngũ ở, tìm viện phúc lợi không làm khó được cậu.

Bánh bao nhân sụn gà thơm ngon mọng nước bị cậu nhai rồn rột, Diêm Hàn không có hình tượng mà ngồi xổm bên cạnh trạm xe, vừa gặm bánh bao vừa sắp xếp hành trình hôm nay.

Hôm qua cậu đã nghiên cứu thử, cách hiến tình yêu cho viện phúc lợi ngoại trừ quyên tiền thì chính là làm tình nguyện viên, đều là dựa trên trình độ cống hiến để kiếm giá trị tình yêu, cụ thể là nhiều hay ít thì phải do hệ thống phán định.

Tóm lại là phải làm thật nhiều.

Chốc lát sau xe buýt tới, Diêm Hàn nuốt ngụm bánh bao cuối cùng xuống, ném bao nilon vào thùng rác bên cạnh trạm rồi lên xe.


Nơi cậu muốn đến là trạm cuối cùng, là một tổ chức cô nhi viện của chính phủ, giáp ranh với thành phố.

Lịch sử coi như cũng lâu, vừa đến cuối tuần hoặc ngày nghỉ sẽ có không ít người đến làm tình nguyện viên, Diêm Hàn tới rất sớm, là người mới thì phải đăng ký.

Đăng ký phải có chứng minh nhân dân, nhưng thứ đồ đó Diêm Hàn không có, đành phải lấy thẻ học sinh để chứng minh thân phận.

"Thì ra là con gái hả?"
Diêm Hàn "..."
Bà lão phụ trách đăng ký trông đã rất già, trên mặt đầy nếp nhăn, lúc cười lên trông rất hiền từ.

Ký xong tờ thông tin của Diêm Hàn, bà nói được, đầu tiên là tỏ lòng biết ơn với Diêm Hàn, xem trong viện có chỗ nào cần người sẽ xếp cậu vào làm.

Cô nhi viện nguyên bản là một tòa giáo đường bị bỏ hoang, sau khi các bạn nhỏ vào ở cũng không cần tu sửa lại, rất nhiều chỗ vẫn giữ nguyên trạng giáo đường năm xưa.

Nơi Diêm Hàn tiến vào là địa phương cầu nguyện của nhóm thánh đồ trước kia, đằng trước có thánh giá cùng tượng Jesus làm tăng thêm hơi thở tôn giáo cổ điển cho nơi này.

Cậu ngồi không bao lâu, khoảng chín giờ sáng, bà lão giúp cậu đăng ký liền tới tìm.

Lúc này Diêm Hàn mới biết bà lão chính là viện trưởng.

"Cô bé à..."
......!
Tuy viện trưởng mặt mày rất hiền từ, nhưng vừa nghe thấy hai chữ "cô bé" cậu liền thấy cả người không thoải mái.

"Vâng." Cậu khô cằn đáp lời.

Lão viện trường nói "Chuyện vặt ở đây đều có người làm, được phân chia cả rồi.

Cháu là học sinh đúng không? Có thể dạy thêm cho mấy đứa nhỏ không? Trước kia cũng có cô bé học sinh dạy cho mấy đứa nhỏ, nhưng hôm nay con bé không tới được..."
Diêm Hàn "Dạy, dạy thêm ạ?"
Sợ hãi lùi lại sau ba bước, Diêm Hàn liên tục xua tay nói "Đừng ạ, cháu học không tốt lắm, ngài vẫn để cháu làm việc nặng đi thôi!"
Không phải đi làm tình nguyện còn kén cá chọn canh, nhưng trình độ của mình đến đâu thì tự mình biết, cậu sợ làm lầm lỡ con cháu người ta, lỡ như không cẩn thận gây họa cho mấy đứa nhỏ thì chết chắc.

Diêm Hàn thoái thác theo bản năng, lúc này, Tiểu Ngũ vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng [Dạy học với giáo dục là phương thức dễ lấy điểm cống hiến đó nha, điểm cống hiến còn lấy nhanh hơn mấy công việc khác, anh chưa nghe câu cho người ta cá không bằng dạy người ta bắt cá sao?]
Lão viện trưởng cũng nói "Ha ha ha không sao, đa số là mấy đứa nhỏ ít tuổi muốn học trước thôi, cháu có thể dạy bọn chúng viết chữ hay vẽ tranh, cái gì cũng được."
Diêm Hàn "...!Vậy, cháu thử trước nhé?"
Để sớm hoàn thành nhiệm vụ ẩn...!À không đúng, là cho người ta cá!
Dù là học tra, nhưng dạy viết chữ hay cộng trừ nhân chia gì gì đó cậu vẫn làm được, dù sao cũng phải suy nghĩ cho mấy đứa nhỏ!
Hoàn cảnh của cô nhi viện cũng không phải rất tốt, chỉ có một gian nhà ở được bày biện thành "phòng học", nằm ở sân sau.

Bảng đen cùng bàn ghế đều đầy đủ, nghe nói là do người hảo tâm quyên cho, dù sao năm nay số lượng trẻ được nhận nuôi không nhiều bằng trẻ bị vứt bỏ, con nít trong cô nhi viện cũng ngày càng nhiều, muốn đi học phải có tiền cứu trợ, có vài đứa còn không có cơ hội đọc sách.

Phòng học nhỏ này liền trở thành nơi rất nhiều bạn nhỏ được hấp thu tri thức.

Những bé nhỏ hơn độ tuổi đến trường chiếm đa số, các bé không giống những đứa trẻ có ba mẹ khác, được học trước được đi nhà trẻ, chỉ có tình nguyện viên là chơi với các bé, dạy các bé đọc sách viết chữ.

"Các bạn nhỏ, đây là chị Nhan, hôm nay chị ấy sẽ dạy học cho các cháu, mau kêu cô Nhan nào." Lão viện trưởng thân mật giới thiệu Diêm Hàn cho các bé.

"Chào ~ chị ~ Nhan ~."
"Chị Nhan thật xinh đẹp ~."
Mấy đứa nhỏ ngọt ngào nói.

Diêm Hàn "..."
Nhìn một đám bé cưng ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, Diêm Hàn mặt ngoài cười ha hả, chờ lão viện trưởng rời đi, cậu dựa mông trên bục giảng nói "Kêu chú."
Các bé "?"
"Được rồi được rồi." Diêm Hàn xua xua tay với bọn nhỏ "Kêu là cô Diêm đi."
"Chào ~ cô ~ Diêm ~."
Nhóm học sinh lại lễ phép chào hỏi cậu lần hai.

Nỗ lực khống chế biểu tình của mình, không cho nó vặn vẹo.

Diêm Hàn cũng là về sau mới biết sinh hoạt ở đây có bao nhiêu gian khổ.

Còn nhỏ gia cảnh cậu cũng không tốt, không có nhiều tiền, nhưng tốt xấu cũng có người cho cậu đọc sách đi học, có thể ăn cơm no, không chân chính thể nghiệm tuyệt cảnh ở cô nhi viện.

Bây giờ đến nơi này cậu liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, cậu thương mấy đứa nhỏ, rồi lại bất lực, không biết phải thay đổi như thế nào.

...!Cũng chỉ biết vén tay áo đi làm.

Bởi vì trẻ con độ tuổi nào cũng có, công việc của Diêm Hàn không chỉ có dạy các bé viết chữ cùng số học.

Còn phải chơi với mấy bé hơi lớn, đổi tã cho mấy bé ít tuổi.

Chính là phải chơi đùa với mấy đứa trẻ, ban đầu cậu có chút không quen...!Đại ca chưa trông con nít bao giờ!
Nhưng cậu không chịu nổi một đám con nít dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn mình, ngọt ngọt ngào ngào kêu anh Diêm ơi, rồi vây xung quanh mình, làm Diêm Hàn đùa đến mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn đảm đương chức vụ giáo viên nhà trẻ.

Lâu dần, mấy đứa nhỏ còn dẫn cậu đi vòng vòng chơi, còn chơi thành một đứa con nít giống tụi nó.

Ngày đầu tiên cứ như vậy thuận lợi qua đi, Diêm Hàn đợi đến năm giờ tối mới vòng vèo về trường, hôm nay được hơn ba mươi điểm cống hiến, cậu cơ bản là vừa lòng.

Ngày mai lại đến, hơn nữa còn có thứ bảy chủ nhật tuần sau, nói không chừng đến cuối tuần sau là cậu đủ điểm đạt được một cái rương kho báu rồi.

Sinh hoạt tràn ngập thiệt tình.

Diêm hàn về trường cũng không muộn, đơn giản ăn vài thứ liền tiếp tục bắt đèn học đêm.

Rất nhanh sẽ đến kiểm tra xếp lớp, bầu không khí của lớp mười bảy thật chẳng ra gì, cậu muốn đến mấy lớp trên một chút.


Huống hồ trước mỗi đợt kiểm tra là khoảng thời gian chạy nước rút, Diêm Hàn muốn quý trọng hai tuần này, cố gắng tiến tới.

Tuy rằng bắt học tra học tập là một điều rất khó chịu!
Không được vẫn phải cố nhịn, Diêm Hàn cũng muốn treo cổ chết quách cho xong vài lần.

Cậu biết mình không được ngủ, con người một khi quen thói thoải mái thì xong đời.

Vì thế kiên cường giãy giụa đến rạng sáng, giành giật từng giây làm xong bài tập các môn mới đi ngủ.

Hôm sau lại là một ngày hiến tình yêu cho viện phúc lợi.

Vốn còn tưởng hôm nay vẫn phải dạy học cho mấy đứa bé, không ngờ đến nơi đã được báo cô Cung hay dạy cho các bé đã quay lại, còn mang theo một cô giáo khác.

Chỉ có một lớp học thì không cần quá nhiều giáo viên, lão viện trưởng gương mặt hiền từ khó xử nói "Cô Cung chắc chỉ dạy đến giữa trưa, hay Tiểu Nhan cháu cứ bận việc khác trước đi, buổi chiều lại đến..."
"À vâng." Diêm Hàn thấy không chăm mấy đứa bé cũng không sao cả, viện trưởng có thể sắp xếp việc khác cho cậu.

"Thật ngại quá, bọn nhỏ thích cháu lắm..."
"Không sao đâu viện trưởng, cháu làm gì cũng được." Không Hàn không việc gì mà nói.

Tuy Tiểu Ngũ nói chăm trẻ dễ tích lũy điểm cống hiến hơn, nhưng bây giờ cũng hết cách làm mấy chuyện này.

Lúc đầu tới đây là vì điểm cống hiến, nhưng sau khi ở chung với các bé, Diêm Hàn cảm thấy mình giúp được gì thì cứ giúp.

Cuối cùng Diêm Hàn đi xử lý cây cỏ dại ở một phần sân trong viện, tu bổ lại thảm cỏ.

Làm việc chung với cậu còn có mấy đứa nhóc mười mấy tuổi choai choai, đều là mấy đứa ở trong viện phúc lợi từ bé không được nhận nuôi, đứa lớn nhất trong đó đã mười sáu tuổi.

Mười sáu tuổi, "Nhan Hàm" thì lớn hơn, sinh nhật vào tháng một, năm nay đã lên mười bảy, kỳ thật chỉ hơn nhau mấy tháng, nhưng nhóc kia chỉ mới học năm cuối sơ trung.

Bởi vì con đường học tập nhấp nhô, sắp tới còn phải thi chuyển cấp, thằng nhỏ cũng không nhiệt tình lắm, nó lo tiền học phí lên cao trung đắt quá, không muốn tăng thêm gánh nặng cho viện phúc lợi.

Trước đó lão viện trưởng có nhờ Diêm Hàn khuyên nhủ nó, Diêm Hàn liền cố ý bắt chuyện, hỏi nó "Nhóc học ở đâu?"
Thiếu niên mười sáu tuổi nọ tên Cấp Trường Đông, họ là họ lão viện trưởng cho, tên cũng là lão viện trưởng đặt.

Cấp Trường Đông nói nó học trường sơ trung số Mười Chín, trường Mười Chín tiếng xấu lan xa, biết được Diêm Hàn học ở cao trung Lộc Trạch, trong mắt nó nhất thời sinh ra ngưỡng mộ.

Nhưng rất nhanh lại khinh thường nói.

"Cô Cung cũng học ở cao trung Lộc Trạch, tên Cung Ngọc Tuyết thì phải? Chắc hai người biết nhau đó."
"Hả?" Diêm Hàn nghĩ nghĩ, nhe răng nói "Chưa nghe bao giờ."
Nhắc tới cô Cung, ý châm chọc của Cấp Trường Đông lại càng tăng.

Này khiến Diêm Hàn không hiểu.

"Ngày thường cô Cung đó không tới là nhóc chơi với mấy đứa nhỏ sao?" Diêm Hàn lại hỏi nó.

"Đúng vậy, chúng tôi đều là đứa lớn trông đứa nhỏ cả."
"À, bọn trẻ chắc thích cô Cung đó lắm nhỉ, em cũng không cần nghĩ nhiều, bọn trẻ chỉ là thích chuyện mới mẻ mà thôi..."
Cậu liên tưởng đến đám nhỏ dính người hôm qua, cho rằng Cấp Trường Đông nói lời châm chọc là do cô Cung đoạt được sự yêu thích của bọn nhỏ.

Không ngờ Cấp Trường Đông lại cười nói "Chị nghĩ sai rồi, bọn trẻ không thích cô ta.

Bọn trẻ thích chị hơn."
Diêm Hàn "...?"
"Cung Ngọc Tuyết cũng không thích con nít, không có chút kiên nhẫn nào cả, cô ta dạy học cũng chỉ diễn kịch cho người ta xem thôi." Cấp Trường Đông sao cũng được mà nói "Nhưng mà cô ta quyên không ít tiền với đồ đạc cho viện phúc lợi, lâu lâu lại tới một ngày nửa ngày, mọi người cũng chịu được."
Diêm Hàn "..."
Không đúng, kịch bản này hình như hơi thâm?
Vào tai này ra tai kia, rất nhiều chuyện Diêm Hàn nghe qua rồi thôi, chỉ xem là tin đồn.

Lão viện trưởng nhờ cậu khuyên Cấp Trường Đông không được tự sa ngã, nói thật Diêm Hàn cũng không biết phải khuyên làm sao.

Cậu còn không biết làm sao để kiếm tiền sống đây, có thể nói gì với thằng nhỏ này chứ?
Chuyện cứ như vậy đó.

Cùng Cấp Trường Đông và mấy đứa nhóc quét tước sân sau một lượt, ăn cơm trưa xong, cô Cung kia còn chưa rời đi.

Diêm Hàn định tự tìm chút chuyện để làm.

Nhưng không ngờ việc thì không tìm được, chuyện lại tới trước cửa.

Lúc ấy Diêm Hàn đang ở sân sau chỉ cho mấy đứa nhóc chơi game thì một đứa nhỏ chạy tới, hổn hển mà nói "Không hay rồi, đám Dương Tử Huy lại tới gây sự với Cấp Trường Đông!"
Mấy đứa nhóc như hợp nhất, nhảy lên túm đứa nhỏ kia lại.

Diêm Hàn không biết chuyện gì xảy ra "...!Chuyện gì vậy?"
Cùng lúc đó, trong lớp học đám nhỏ đang quy quy củ củ luyện viết chữ.

Các bé vốn năng động, không thích ngồi im, ít nhất lúc có Diêm Hàn các bé còn có thể hoan thanh tiếu ngữ ríu rít chơi đùa, bây giờ lại ngồi thành một cụm, một chút âm thanh cũng không có.

Cung Ngọc Tuyết vẻ mặt âm trầm ngồi trên bục giảng, đang dùng tài khoản nặc danh lướt diễn đàn.

Tầm mắt nhỏ vẫn luôn dừng tại tấm ảnh chụp Lâm Kiến Lộc vừa mới được đăng lên.

Trên ảnh chụp là hai bóng người tinh tế cao gầy, nhìn là biết một nam một nữ, nữ sinh mang váy ôm cánh tay của nam sinh, khoảng cách thật sự rất gần.

Nam sinh kia hai vai trầm xuống, eo lưng thẳng tắp dáng người đỉnh bạt, nếu đứng riêng liền thành bóng lưng khiến người ta nhịn không được la liếm, nhưng vì sao...!hắn lại để nữ sinh này ôm mình?!
Trong mắt Cung Ngọc Tuyết là không cam lòng, lúc này bạn thân nhỏ dẫn tới đột nhiên chạy đến nói "Ngọc Tuyết! Tới rồi! Lâm Kiến Lộc tới rồi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.