Nếu nói tập quân sự là đi chịu tội thì học nông nghiệp chính là tới du lịch.
Khâu Minh đứng trong vườn trà, tay đã hơi run rẩy: “Thầy ơi, lá trà này thực sự 6000 một cân á?”
“Là nhân dân tệ, chứ không phải là yên Nhật?” Đổng Hiệp cũng do dự không dám xuống tay.
Phạm Kiến thất tình, mặt âm trầm đứng phát ngốc.
Giang Vãn cúi đầu không hề nhìn mầm cây non mềm, giơ tay bắt đầu hái lá trà.
“Dũng sĩ!” Khâu Minh bước tới sau lưng cậu, “Cậu không sợ hái hỏng sẽ bắt cậu bồi thường sao?”
Giang Vãn đẩy cái đầu đang dựa trên vai mình xuống: “Tọa đàm về nghề trồng trà lúc nãy nhất định cậu không nghe rồi, thầy đã nói, trà Minh Tiến tốt nhất, Xuân Trà thứ hai, lá trà này vừa nhìn đã biết hái qua một vụ rồi, đừng nói giá thị trường 6000 một cân, tôi thấy 600 một cân cũng không bán nổi đâu. Cậu cứ yên tâm đi.”
Khâu Minh cẩn thận cho những ngọn trà non vào trong giỏ tre, quay đầu nhìn lại, một đám thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục đứng từng hàng trong vườn trà, dáng vẻ hái trà thật kệch cỡm.
“Trên quảng cáo rõ ràng không phải là thế này…” Chẳng lẽ không phải là nên trong sương mù mênh mông, các cô gái thanh xuân như hoa như ngọc mặc áo vải lam đưa cánh tay thon dài như ngọc hái lá trà xanh tươi ướt át sau đó dùng dáng vẻ dung mạo động lòng bước ra khỏi màn ảnh sao?
Giang Vãn cười lạnh: “Chẳng lẽ bò kho cậu ăn trong gói mì cũng giống trên áp phích quảng cáo?”
Hái lá trà xong, mọi người tổ chức học làm gốm. Nói là học nông nghiệp, thực ra ăn ở đều là trong một trường tiểu học hương trấn, phòng học làm gốm này cũng là một phòng học bình thường được dùng hàng ngày.
“Chúng ta học nông nghiệp, trường lấy trong khoản thu của mỗi người chúng ta 50 đồng, coi như là thuê trường tiểu học hương trấn vào ngày cuối tuần, cũng coi như là có chút khoản thu nhập thêm.” Đổng Hiệp vừa nắn bóp thứ cậu ta gọi là tác phẩm nghệ thuật trong tay, vừa thông báo chút tin tức mình biết.
Khâu Minh rất cẩn thận dùng dao cạo điêu khắc, cười to nói: “Tao chính là La Tố thời đại mới!”
“Là La Đan*, có thể có chút văn hóa đi được không.” Giang Vãn khống chế lực tay tốt, sửa một cái bình hoa đang đẹp thành ống đựng bút.
*La Tố: phiên âm tiếng Trung của Bertrand Russell là một triết gia, nhà lôgic học, nhà toán học người Anh của thế kỷ 20.
La Đan: phiên âm tiếng Trung của Auguste Rodin là một họa sĩ người Pháp, thường được biết đến là một nhà điêu khắc.
Khâu Minh để ý tới: “Cậu còn làm ống đựng bút cơ à, thật thực dụng.”
“Khâu Minh,” Chân Thiến đi tới, cô là ủy viên văn nghệ của lớp học “Chiều mai là về thành phố rồi, tối nay mọi người muốn tổ chức một buổi lửa trại bắn pháo hoa, nhưng lớp chúng ta vẫn chưa chọn được tiết mục nào.”
Giang Vãn nhàn nhạt nhìn, đa số người lớp năm đều đã nhìn ra được, Chân Thiến chắc chắn có ý với Khâu Minh. Nói thật thì dáng người Chân Thiến cao gầy, dung mạo tú lệ, đi với Khâu Minh cũng coi như là trai tài gái sắc.
Cậu xoay khay gốm, vuốt ve đồ gốm trong tay, lại nhắc Khâu Minh đáp lời cô.
Khâu Minh rất ngạc nhiên: “Tôi không biết, tôi không có tài nghệ gì đâu.”
“À không, tớ chỉ muốn hỏi một chút,” Chân Thiến ít nhiều cũng hơi xấu hổ, “Tớ chỉ không biết cậu có ý tưởng gì hay không?”
Phản ứng đầu tiên của Khâu Minh là nhìn Giang Vãn: “Tớ không biết, cậu nói thử xem?”
“Tôi vừa không phải là ủy viên lớp, vừa không có tài nghệ gì, cậu hỏi tôi làm gì?” Giang Vãn cười lạnh.
Khâu Minh ngẩn ra, quay đầu lại nói với Chân Thiến: “Ngại quá, tôi thật sự không rõ lắm, cậu hỏi thử Phạm Kiến xem, nó là lớp trưởng mà.”
Giang Vãn không ngẩng đầu: “Tôi với bạn ấy không thân, hơn nữa tôi có thích bạn ấy hay không không phải mấu chốt, quan trọng là cậu có thích hay không chứ?”
“Hả?” Khâu Minh không hiểu ra làm sao, “Có ý gì?”
“Đồ ngốc.” Giang Vãn ngước mắt nhìn anh, trong mắt tựa như có chút mỉa mai, “Một trái tim chân thành của người ta cứ thế bị ném uổng rồi?”
Khâu Minh mặt ngơ ngác nhìn cậu: “Hả?”
Giang Vãn nhìn xung quanh, suy nghĩ: “Đi cùng tôi.”
Hai người rửa sạch tay, đứng trên hành lang của trường tiểu học hương trấn, núi xa nước gần, đều có thể quan sát không sót lại gì.
“Đôi khi tôi thật hy vọng trường chúng ta cũng có thể đặt ở nơi thế này.” Giang Vãn cảm khái nói.
Khâu Minh thở dài: “Cậu bỏ được cửa hàng bán quà vặt, bánh bông lan, ma lạt năng, thịt xiên nướng ở cổng trường học sao?”
“Được rồi, tôi rút lời.” Giang Vãn rất biết nghe lời phải.
“Rồi… cậu có chuyện gì muốn nói với tớ, cứ ấp a ấp úng.”
Giang Vãn giơ một bàn tay ra lắc lắc: “Thứ nhất, tôi không phải là muốn nói gì với cậu, mà cậu mới là người nên nói thì đúng hơn; thứ hai, tôi cũng không ấp a ấp úng; thứ ba, chuyện này không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ là bảo đảm giúp cậu hiểu rõ mọi chuyện, quyền quyết định vẫn là ở cậu.”
“Cậu thực sự nên học văn hay làm luật sư gì đó.” Khâu Minh lẩm bẩm.
“Khỏi cần, cảm ơn.” Giang Vãn không có hứng thú nói tiếp đề tài này, “Chân Thiến thích cậu, mới vừa rồi muốn làm thân với cậu, cậu không nhìn ra à?”
Khâu Minh ngẩn ra: “Thật xin lỗi.”
Giang Vãn trừng anh: “Cậu nói xin lỗi với tôi làm gì?”
“Diễn tập một chút.” Khâu Minh sờ sờ mũi, “Tớ cảm thấy, cậu hẳn đã hiểu nhầm rồi, bạn ấy không thích tớ đâu.”
Giang Vãn khoanh tay trước ngực: “Ồ? Bạn học Tiểu Minh sao lại không có tự tin như vậy chứ?”
Khâu Minh trưng vẻ mặt không hề gì: “Tớ vừa không phải là người đẹp trai nhất lớp, cũng chẳng phải là người có thành tích tốt nhất, bạn ấy thích tớ làm gì? Nói vậy người bạn ấy thích phải là cậu chứ, mắt nhìn kiểu gì vậy.”
Giang Vãn ngây ngốc nhìn anh: “Điên à.”
Khâu Minh đỡ lấy lan can: “Không đùa nữa, thực ra trước đó Lưu Thư Thư tới tìm tớ, nói cho tớ chuyện này, nên tớ đã biết từ trước rồi.”
Giang Vãn tức khắc cảm thấy mình đúng là đã ngốc còn nhiều chuyện, đang định cáu gắt thì lại nghe Khâu Minh nói tiếp: “Con gái chính là thích con trai vận động tốt, thành tích tốt, quan hệ tốt, lại còn đẹp trai nữa, phải không nào?”
Giang Vãn gật đầu.
Khâu Minh cong khóe môi, khó có lúc xuất hiện ý châm chọc: “Nhưng mà người như vậy, ở mỗi một trường cấp ba, mỗi một trường đại học, đều làm chủ tịch hội học sinh, đội trưởng đội bóng đá, hoặc là cầm đầu nhóm con trai, làm tên phản nghịch trong mắt thầy cô này nọ. Tớ nghĩ cái mà họ thích, có lẽ chỉ là thân phận này, chứ không phải là bản thân người đó.”
“Nói như vậy cảm giác không được công bằng cho lắm,” Giang Vãn nhàn nhạt đáp lại, “Trang Tử không phải là cá, nào biết được niềm vui của cá. Cậu làm sao mà biết được người ta thích không phải là bản thân cậu?”
Khâu Minh gãi đầu: “Chúng mình nói chuyện nghe càng lúc càng ngu, nếu bạn ấy biết tớ viết văn bài này không được bài kia cũng không xong, dưới giường chất đầy tất thối, cuộc sống lý tưởng chính là mua một căn chung cư 90 mét vuông, dưới tầng có bán ma lạt năng. Bạn ấy liệu có còn thích tớ nữa hay không, có còn nói muốn ở bên nhau mãi mãi hay không?”
“Cậu…” Giang Vãn nhất thời không tìm được câu chữ.
Khâu Minh vỗ vỗ vai cậu: “Đi thôi, mình quay về.”
Lửa trại học nông nghiệp năm ấy, tiết mục của lớp năm rất mới mẻ, đại hợp xướng “Nghĩa dũng quân tiến hành khúc*”, làm Diêm vương mất hết cả mặt mũi.
*Quốc ca Trung Quốc, được nhà thơ và soạn giả ca kịch Điền Hán viết lời và Niếp Nhĩ phổ nhạc vào khoảng giữa giai đoạn Chiến tranh Trung–Nhật.
Phạm Kiến xuyên qua dòng người, gian nan đi tới trước mặt Lâm Mộng, nói với cô: “Anh đã từng thích em.” Sau đó xoay người đi khỏi như một người đàn ông đích thực.