Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 125: 125: Tâm Tư Mỗi Người





“Vù vù!” Một thân ảnh ngự kiếm từ bên trong khu vực rừng rậm bay ra.

Người này một thân trường bào màu trắng, trên vai trái của y còn có một con rùa nhỏ màu xanh đang nằm trên đó.
Sau khi ra khỏi rưn rậm, người này lập tức ngừng lại.

Chớp một cái, trên tay y xuất hiện một tấm địa đồ màu vàng nhạt, chỉ thất y chăm chú nhìn chằm chằm vào một nơi trên đó.

Rốt cuộc qua mấy chục giây y mới thu hồi tấm địa đồ, mở miệng nói chuyện:
“Cuối cùng cũng rời khỏi khu rừng quỷ quái kia!”
Thân ảnh này không phải ai khác chính là Nhất Vô Niệm, kể từ sự kiện đụng độ với tu sĩ ma đạo đến nay, thời gian trôi qua cũng đã hơn hai ngày.

Trong hai ngày này, hắn đã dựa theo sự chỉ dẫn trên tấm địa đồ trải qua một vài đợt yêu thú ngăn cản, cùng với một vài nhóm đạo tặc cướp bóc cuỗi cùng cũng ra khỏi phạm vi rừng rậm.
Nhìn phía trước, nào còn rừng rậm nữa.

Đó là một mảnh hoang nguyên!
Trải qua việc vừa rồi Nhất Vô Niệm đối với mấy sự kiện khác càng thêm cẩn thận, bất quá đây cũng là việc không thể tránh khỏi dù sao con đường tu hành giống như đi ngược với dòng nước, không tiến ắt sẽ đứng yên, thậm chí bị đẩy mạnh về phía sau.

Mấy ngày trước, hắn còn nhận được Truyền Tin Phù ở tông môn truyền tới.
Nói chính xác, người gửi chính là Dương Cơ Nguyệt.
Ban đầu, bên trong còn nói một chút tin tức chẳng hạn như đệ tử tham gia đợt lịch luyện lần này thương vong rất lớn, các vị phong chủ cũng đang rất lo lắng.

Nghe nói có dấu vết của ma đạo trong sự kiện này, nhắc nhở hắn cần phải cẩn thận.


Bất quá, càng về sau nàng lại nhắc tới những điều linh tinh khác làm cho Nhất Vô Niệm không khỏi lắc đầu.
Dựa trên tình báo của nàng, Nhất Vô Niệm cũng đoán ra mọi chuyện như thế nào.

Vốn đợt trước hắn đã có chút suy đoán, lần này coi như cũng chứng thực những điều hắn nghĩ.

Bất quá, trong thư Dương Cơ Nguyệt có nhắc tới một chuyện, tông chủ đã cử hai vị phong chủ đến nơi đây tra soát bảo hắn hãy tập hợp cũng những người khác.
Khi đó, hắn cũng chỉ trầm mặc một lát rồi từ chối điều này.
Chuyện lần này hắn đi làm thật sự rất khó giải thích, hắn cũng không muốn gây thêm phiền phức bởi vậy muốn tự thân một mình đi làm.

Hơn nữa, nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như hắn đi một mình rất dễ là mục tiêu của đám ma đạo, thế nhưng đây cũng là điểm mạnh.

Mục tiêu của đám ma đạo chắc chắn là đệ tử nòng cốt của Huyền Đan Tông trong đợt lịch luyện lần này, và người đó rất có khả năng là Lang Diệc.
Mấy người bị ma đạo nhắm tới thiếu hắn cũng không thành vấn đề, dù sao đi nữa cũng đã có mấy vị phong chủ phụ trách.

Nói đi nói lại, hắn cũng không phải là người trong danh sách tham gia lịch luyện đối với mấy việc này cũng không phải điều hắn cần quan tâm.

Thiếu hắn đi chăng nữa thì mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi, hơn nữa thời gian lịch luyện cũng rất dài nếu như sau khi hắn làm xong việc cần làm mà mọi chuyện vẫn chưa thể giải quyết được.
Đến khi đó, hắn cũng không ngại tham gia một hồi náo nhiệt!
Có một điều mà Nhất Vô Niệm không hề biết, đó chính là tin tức mà hắn được Dương Cơ Nguyệt gửi tới, mấy người đệ tử khác tham gia đợt lịch luyện lần này cũng nhận được không sai biệt lắm.

Thế nhưng mỗi người sau khi xem xong Truyền Tin Phù thì phản ứng không quá giống nhau.
Những đệ tử trước đó tự ý rời khỏi đoàn đội nhận được tin này hơn phân nửa lựa chọn quay trở lại với đoàn đội Lang Diệc, còn một số ít mặc dù vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc thế nhưng cũng không có lựa chọn trở về mà vẫn cứ tiếp tục một mình.

Trong đó có một vài tên cá biệt, chẳng hạn như Tiết Lăng của đệ nhất phong, hắn sau khi nhận được Truyền Tin Phù, xem xong lập tức đốt cháy, vẻ mặt không chút để ý nào tiếp tục cuộc hành trình lịch luyện của mình.

Trong lòng mấy tên cá biệt như Tiết Lăng, ma đạo tính là cái gì?
Dù hiện tại tu sĩ cao tầng ma đạo có đến cũng không khiến cho bọn họ lùi bước, ngắn cản được bọn hắn.
Trái ngược với những gì mà đám bọn họ làm người được giao cho trọng trách thủ lĩnh trong lần lịch luyện này – Lang Diệc đã có những phản ứng khác.

Ngay khi nhận được tin tức này, hắn đã nhanh chóng gửi tin cho những vị sư đệ, sư muội khác đã rời đi trước đó với mục đích muốn tập hợp lại một chỗ.
Bởi vì lần lịch luyện này có chút khác biệt, nếu như bọn họ rơi vào tâm ngắm của đám ma đạo thì rất dễ cả đoàn đội đều bị diệt sát.

Mà điều này là điều không ai muốn cả, không ai muốn bỏ mạng tại nơi đây.

Chính vì lẽ đó đa số đệ tử đều hướng ứng đáp lại Lang Diệc, đương nhiên có một số đệ tử không truyền tin lại.
Một là không muốn, hai chính là đã tử vong.
Lang Diệc sơ lược qua số lượng sắc mặt không khỏi lo lắng, đây là lần đầu tiên hắn phụ trách dẫn đội, cũng vì vậy mà hắn vừa lo lắng bản thân không thể hoàn thành trách nhiệm.

Thêm vào đó cũng là lo lắng an nguy đám đệ tử khác, bởi vì một khi cao tầng hai bên ma đạo cùng tông môn tiến hành ngăn cản nhau.
Sau đó, nơi đây chính là cuộc chiến của đám đệ tử cùng thế hệ giữa Huyền Đan Tông cùng ma đạo.

Lang Diệc cũng không sợ hãi ma đạo, nhưng hắn cũng không dám khẳng định một trăm phần trăm dù sao đi nữa ma đạo không từ thủ đoạn, nếu xét về độ đoàn kết có khi còn mạnh mẽ hơn đoàn đội của bọn họ.
Đây cũng là điều mà Lang Diệc không muốn nhìn thấy.
“Sư huynh, chỉ có một số ít đáp lại.

Về phần mấy vị sư huynh như Tiết Lăng, Cửu La Hối cùng Phương Lương không hề đáp lại.


Theo tính cách của họ mà nói, tám phần bọn họ không phục sư huynh dẫn đội cho nên vẫn lựa chọn lịch luyện một mình.

Thường ngày sư muội còn có chút coi trọng mấy vị sư huynh đó, nhưng đã đến lúc này vẫn không thể xóa bỏ hiềm khích tập trung lại với nhau… Thật nhỏ nhen!”
Người nói chuyện với Lang Diệc không phải ai khác chính là Tô Trần Linh, ngữ khí của nàng khi nhắc tới mấy người kia vô cùng không vui.

Theo cái nhìn của nàng, mấy người kia chẳng có gì để so với Lang Diệc sư huynh, bình thường thì cũng đành nhưng những lúc quan trọng thế này lại hành động theo cảm tính như vậy.

Tô Trần Linh rất khinh thường bọn họ, cảm thấy bọn họ đang bôi nhọ danh xưng thiên kiêu.
“Linh nhi, ngươi đừng nói như thế.

Mọi chuyện đã đến mức này ta cũng chỉ có thể làm hết sức, cũng mong bọn họ có thể vượt qua được.

Dù sao… đây cũng là lựa chọn của bọn họ!”
Lang Diệc hơi híp mắt nói, hắn cũng đang trong giai đoạn niên thiếu cho nên cũng không tránh được những cảm xúc tiêu cực.

Đối với hành động của đám người Tiết Lăng vô cùng khó chịu, như Tô Trần Linh đã nói, bình thường thì cũng thôi đi nhưng bây giờ có ma đạo hư hư, thực thực muốn tiêu diệt bọn họ.

Thế mà bọn họ không lo cho an nguy bản thân thì thôi đi, cũng phải biết đến những vị sư đệ, sư muội khác nữa chứ.
Đã là đồng môn với nhau, đôi khi ích kỷ là điều không thể tránh khỏi nhưng những thời khắc quan trọng không nên để những cảm xúc khác chi phối, lấn áp đi.

Thông qua sự việc lần này, Lang Diệc vô cùng khinh thường đám người Tiết Lăng.
Hắn đưa mắt nhìn các vị sư đệ, sư muội lên tiếng trấn an: “Mọi người đừng quá căng thẳng, sư môn đã biết việc này cho nên mọi chuyện không có nghiêm trọng đến mức đó đâu.

Hơn nữa, dù có đụng độ với ma thì cũng chỉ là ma đạo thế hệ trẻ cùng lứa với chúng ta, thế có gì mà đáng sợ.
Chẳng lẽ Huyền Đan Tông chúng ta sợ bọn chúng hay sao, chúng ta lại sợ bọn chúng sao?
Ta, Lang Diệc lấy tưu cách là thủ lĩnh dẫn đội lần này cam đoan.

Mọi chuyện có thế nào ta cũng không bỏ mặc các vị, nhưng không vì thế mà mọi người ở đây thả lỏng.”

Lang Diệc nói tới đây liền ngừng một chút, dùng ánh mắt chậm rãi lướt qua từng gương mặt mọi người ở đây, sau đó cất cao tiếng: “Thu lại những suy nghĩ ích kỷ, mánh khóe hay tính toán trong lòng các ngươi lại.

Cuộc chiến này một khi diễn ra, kết thúc chỉ có thể là một bên được sống.

Hoặc là chúng ta chiến thắng, không thì chính là chết.”
Lời của Lang Diệc từng câu, từng chữ đều rất nghiêm túc cộng thêm ngữ khí trầm trầm khiến cho mọi người ai cũng không có dũng khí phản bác.

Đặc biệt nhiều người còn cảm thấy phấn khích khi mà có thể đụng độ được với ma đạo, bởi vì đám đệ tử bọn họ chưa từng đụng độ trực tiếp với tu sĩ ma đạo.

Truyện Trinh Thám
Mà Lang Diệc nói xong liền không nói thêm câu nào nữa, hắn quay người rời đi.

Tô Trần Linh nhìn bóng lưng cao gầy của Lang Diệc trong lòng không khỏi thương xót, những người khác có thể không biết Lang Diệc xuất thân như thế nào, từ nhỏ đã trải qua điều gì cho nên không hình dung ra được hai từ “Ma đạo” đối với sư huynh có trọng lượng đến cỡ nào.
Tô Trần Linh hơi cắn môi, muốn đuổi theo an ủi Làn Diệc thế nhưng lại sợ chỉ khiến cho sư huynh nhạy cảm thêm, cuối cùng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của hắn.

Trong lòng quyết định phải trợ giúp sư huynh, nàng tiến lên trước mặt mọi người khiến cho đám người đang thảo luận dần dần rơi vào tĩnh lặng.
Không sai, xét về danh vọng thì Tô Trần Linh có có uy vọng hơn Lang Diệc.

Hơn nữa, thực lực của nàng cũng không kém Lang Diệc nếu như không muốn nói nàng hoàn toàn phù hợp để lĩnh đội.

Nhưng mấy ai biết được, ban đầu người lĩnh đội chính là nàng – Tô Trần Linh.
Và Lang Diệc là người nàng tiến cử để thay thế cho nàng.
Nhìn mọi người đều chú ý tới mình, Tô Trần Linh thu liễm lại nét cười trên mặt.

Nụ cười của nàng chỉ có Lang Diệc mới có thể nhìn thấy, hay nói chính xác thì khi có hắn thái độ của nàng hoàn toàn khác.
“Ta biết trong số các ngươi vẫn có chút bất mãn với quyết định bổ nhiệm Lang Diệc sư huynh lĩnh đội, thế nhưng ta khuyên các ngươi nên thu lại những suy nghĩ không cần thiết.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.