Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 137: 137: Ma Sơn Ma Khí





“Hứa Nghị sư huynh, là ta – Ninh Tiểu Bạch.”
Đột nhiên phía bên trái truyền đến âm thanh, Hứa Nghị đang lẩm bẩm cũng tò mò ngoảnh sang.

Nơi phát ra âm thanh đang đứng chính là một vị nữ tu, nói chính xác chính là một vị tiểu ni cô, trên đầu của nàng cũng bóng loáng giống như Hứa Nghị.
Bọn họ đều là đệ tử của phật môn.
Đúng thế, phật môn không có ràng buộc giới tính.

Bất kể là nam hay nữ chỉ cần có duyên với phật pháp đều có thể gia nhập, thế nhưng nữ tử gia nhập phật môn tương đối ít.

Đây cũng là điều dễ hiểu, dù sao nữ tử có nhiều điều lưu luyến hồng trần hơn bất đắc dĩ mới phải gia nhập phật môn, đi con đường phật đạo.
Phải biết gia nhập phật môn trở thành một phần của phật tử thì bản thân có rất nhiều sự gò bó, không thể sống phóng túng như tu sĩ bình thường, không có tình yêu nam nữ.

Thứ bọn họ hướng tới chính là cực hạn của phật đạo, truyền bá phật pháp cho mọi sinh linh trên đời.
Ninh Tiểu Bạch nhìn thấy Hứa Nghị thì vô cùng vui vẻ, Hứa Nghị sư huynh bên trong Thiên Phương Tự cũng nổi danh là một trong những phật tử nắm giữ thực lực cường đại nhất bên trong thế hệ trẻ tuổi bây giờ.

Nếu như có hắn tương trợ chắc chắn tốc độ tịnh hóa yêu ma sẽ dễ dàng hơn.
“Hóa ra là Tiểu Bạch sư muội.” Hứa Nghị mất một hồi mới nhận ra người trước mắt là ai, nở một nụ cười hòa ái với nàng.

Đã nói thế giới này là nơi tranh đấu, cường giả vi tôn thì một nơi như phật môn há lại tránh khỏi.

Mặc dù bề ngoài nhìn vào sẽ rất khó nhận ra nhưng ngấm ngầm bên trong thì lại không ít, dù là phật môn cũng như vậy, khó tránh khỏi minh tranh ám đấu ở sau lưng người khác.

Đây là chuyện khó có thể tránh khỏi.
Bởi vậy có thể nói tâm tư của đệ tử phật môn cũng không hẳn là thật sự thuần khiết, đương nhiên khi đối mặt với yêu ma quỷ quái thì chức trách, trách nhiệm trên vai của bọn họ được thể hiện hết sức rõ ràng.

Đây là tín ngưỡng của bọn họ, trách nhiệm mà bọn họ cần phải làm, được truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác.
Bất di bất diệt!
Hai người cũng coi như quen biết nhau có thể gặp được ở bên trong Ma Sơn cũng coi như có duyên, nhưng đúng lúc này, con ngươi của hắn hơi co rụt lại, mở miệng hô một tiếng:
“Cẩn thận!”
Từ dưới mặt đất bỗng trồi lên một con yêu ma, thân hình của nó cực kỳ cao lớn khí tức từ trên người tỏa ra rõ ràng là Trúc Cơ sơ kỳ, nói thật, đối với bọn hắn mà nói, yêu ma dạng này hẳn là không có chút uy hiếp đối với bọn hắn.

Bất quá, thời điểm bây giờ lại tỏ ra cực kỳ bất lợi với bọn hắn, bởi vì bọn hắn cần phải thích ứng với ma khí ở bên trong Ma Sơn.
Sắc mặt của Hứa Nghị cùng Ninh Tiểu Bạch có chút thất kinh, muốn vận chuyển phật lực nhưng dưới ma khí nồng đậm đã kiềm chế bọn họ không ít.
Ngay khi móng vuốt yêu ma sắp đáng vào người của bọn họ, đúng lúc này…
Một âm thanh kỳ quái vang lên bên tai của bọn họ!
Âm thanh nổi lên mang theo khí thế vô cùng dữ dội bộc phát ra bốn phía, chỉ thấy mặt đất nổ tung, đặc biệt âm thanh kia giống như thiên lôi quẩn quanh bên tai, vô cùng vang dội.


Chưa hết, cùng với âm thanh nổ vang kia còn có một vòng kim quang xuất hiện bao phủ khắp nơi đây.
Giống như thần thánh không thể khinh nhờn!
“Đó là Phạn Âm Kim Quang Chưởng!”
Tiểu ni cô đứng bên cạnh Hứa Nghị trợn mắt kinh ngạc nói ra.
Hai người vừa rồi chứng kiến một màn vô cùng kinh khủng, con yêu ma kia chỉ trúng một đòn vậy mà trực tiếp bị cuốn bay, không có một cơ hội lên tiếng liền nổ tung.
Con ngươi của Hứa Nghị hơi rụt lại, đặc biệt nghe được lời nói của Ninh Tiểu Bạch thì càng thêm nghi hoặc.

Môn phật pháp kia dường như không không có ai trong thế hệ này học được, muốn nói có cũng không phải không thể chẳng qua…
Hai người bọn họ quay mặt đối mặt nhìn nhau bên trong ánh mắt đều không kìm được sự lo lắng.
Cả hai đưa ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đối diện, tròng mắt của Hứa Nghị căng cứng.
Cái thân ảnh này có chút quen thuộc!
Mẹ nó!
Hắn giật mình, nhìn chằm chằm trên mặt đất xuất hiện một vết rách thật lớn, đó là một chữ “Lượng”, đặc biệt là tại trung tâm nơi đó đang đứng một thân ảnh, kẻ này chắp hai tay trước ngực, xung quanh thân thể của đối phương tỏa ra kim quang rực rỡ cực kỳ thần thánh.
Là người đó!
Khuôn mặt tuất dật kia dưới kim quang gia trì càng lộ ra vẻ cao thâm cao cao không thể chạm vào, thần thái lạnh nhạt, tư thái hiên ngang, ánh mắt lăng lệ cực kỳ, đối phương vận dụng Phạn Âm Kim Quang Chưởng khiến cho nơi đây có phần tàn phá không chịu được.
Đặc biệt là con yêu ma kia, chưa lên sàn được mấy giây liền lập tức lên bảng điểm số.

— QUẢNG CÁO —
Event
Kẻ này trước khi rời khỏi Thiên Phương Tự đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa đối phương còn giống như không chịu ảnh hưởn của ma khí, hắn cất từng bước nhàn nhã đi lại, ma khí tồn tại quanh thân hắn giống như là một phần của hắn, điều này làm hắn lộ ra có chút yêu dị.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Không thích hợp!
Theo lý mà nói, ma khí khi đối mặt với kim quang phật lực thời điểm càng phải lộ ra kịch liệt mới đúng.
Vậy mà hai luồng lực lượng này có thể hài hòa ở chung với nhau rốt cuộc là tại sao, chẳng lẽ hắn đã một chân nhập ma…
Nghĩ tới đây Hứa nghị không khỏi rụt cổ một cái, đáy mắt cũng ẩn hiện một chút kinh ngạc, thêm chút kinh hãi, ngày trước, hắn cũng từn là kẻ bại trận trước hắn.

Mặc dù bên trong phật môn, các đệ tử giao lưu tâm đắc với nhau luôn mang theo hướng tích cực trau dồi kiến thức, kinh nghiệm lẫn nhau thế nhưng…
Thế nhưng phải biết, bọn họ cũng chỉ là những thiếu niên gia nhập phật môn không quá lâu tính tình há nói tĩnh lặng liền tĩnh lặng, nói không tranh đua với nhau liền sẽ không.

Đây chẳng qua là bọn họ ẩn giấu trong lòng mà thôi, cộng thêm công pháp bọn họ tu luyện dần dần liền có thể cởi bỏ mọi thứ, tâm tính cũng tĩnh lặng mọi chuyện đều sẽ không còn quan trọng.
Biết là vậy nhưng đó là đến khi nào, tu luyện đến khi nào?
Không phải ai có duyên với phật môn đều sẽ có thể tiến bộ trên con đường tu hành.
Mọi chuyện đều nói đến thiên phú, bất cứ một lĩnh vực nào đều coi trọng thiên phú bởi vì thiên phú có thể dẫn dắt kẻ đó đến gần, đến nhanh hơn.

Con đường phật đạo cũng như tu chân mà thôi, cũng cần có thiên phú tu luyện, ngộ tính, tài nguyên cùng kiên trì.
Thứ gì cũng có thể thiếu nhưng kiến trì thì không!
Hứa Nghị dường như đã đoán được lai lịch của đối phương trong lòng đang rối như tơ vò, thầm nghĩ chút nữa đối phương không bỏ qua cho bọn họ thì hắn nên giải quyết thế nào.
Bất quá, bên cạnh hắn – Ninh Tiểu Bạch thì lại khác, nàng đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng người kia.

Vừa rồi, người kia đã cứu nàng sao?
Người này…
Rất soái ca!
Còn có, đối phương vì sao lại cứu ta, chẳng lẽ…
Ninh Tiểu Bạch khẽ lắc đầu, trong nội tâm không ngưng nhắc nhở chính mình bản thân đã trở thành một vị phật tử há lại ham luyến sắc đẹp phàm tục, bất quá ánh mắt đảo qua bóng lưng của đối phương thì không khỏi chập chừng.
Đúng! Nàng chẳng qua là kính phục vị sư huynh này mà thôi, phật lực của vị sư huynh này cũng thật cao cường chỉ một đòn mà đã hạ gục yêu ma kia.

Càng nghĩ, tâm tư của Ninh Tiểu Bạch càng bay xa, còn xa tới cỡ nào cũng chỉ có một mình nàng biết được,
“Tiểu Bạch sư muội, ngươi… ngươi…”
Đột nhiên bên tai của nàng xuất hiện âm thanh ngập ngừng, còn kèm theo một chút kinh ngạc của Hứa Nghị.
Ninh Tiểu Ma giật thót mình, khi nàng nhìn thấy đối diện với nàng chính là Hứa Nghĩ sư huynh thì mới bình tâm lại, chỉ thấy một tay của hắn đang truyền tới cho nang một tầng kim quang phật lực, trong lòng nàng lập tức minh bạch.

Vừa rồi không ngờ nàng lại thất thần, nghĩ tới bản thân đã trở thành một vị phật tử mà lại không kiềm chế được suy nghĩ trong nội tâm không khỏi xấu hổ.
Dưới phật lực của Hứa Nghị sư huynh cơ thể của nàng trở nên bình tĩnh hơn, mọi suy nghĩ không nên có cũng dần bị xua tan đi.
“Sư muội, vừa rồi ngươi…” Hứa Nghị dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn về phía Ninh Tiểu Bạch, cuối cùng cũng không có nói ra câu cuối chỉ khẽ đưa ra đề nghị: “Ta nghĩ sư muội thật tốt rèn luyện phật tâm của mình đi nếu không chỉ sợ khó lòng ra khỏi được đây…”
Biết được bản thân đuối lý Ninh Tiểu Bạch khẽ gật đầu coi như đồng ý với điều mà Hứa Nghị vừa nói, sau đó mới cố gắng ở một bên niệm vài câu phật pháp để xua tan hoàn toàn những tâm tình rối ren vừa qua còn sót lại.

Qua một vài giây, cuối cùng nàng mới triệt để bình tĩnh, tiếp đó liền dùng ánh mắt nhìn về phía thân ảnh suýt làm cho nàng phạm sai lầm.
Vẻ mặt của nàng bây giờ đã không còn chút suy nghĩ dư thừa, chẳng qua bên trong đôi mắt vẫn còn chút khác thường chưa hết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.