Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 153: 153: Con Rùa Lo Lắng





Lực chú ý của Nhất Vô Niệm hoàn toàn hướng về phía trước làm sao có tinh lực đi chú ý tình hình của Bạch Cửu Dương, bất quá con rùa lại rất rõ ràng, nó hướng tới phía trước cười trên nỗi đau người khác.
“Cái tên lừa trọc đối đầu với ngươi không ngờ lại là phản nghịch của Thiên Phương Tự, vừa nãy chúng ta có thể dễ dàng thoát ra một phần công lớn thuộc về đám hòa thượng kia.”
“Phải không?” Nhất Vô Niệm đỗi về một câu, trong lòng không hề quan tâm.

Bấy giờ hắn nào còn tâm trạng nghĩ tới mấy chuyện đó, cảm nhận được một cỗ nóng rực xen lẫn lạnh lẽo dày vò bên trong cơ thể khuôn mặt Nhất Vô Niệm không khỏi co giật mấy cái.

Con rùa nghe được giọng nói của hắn có chút không ổn lập tức nghé mắt nhìn qua, cảm nhận được tình trạng cơ thể của Nhất Vô Niệm một mực xấu đi trong lòng không khỏi gấp.
Nhất Vô Niệm chỉ cảm thấy cả người xuất hiện một chút choáng váng, hắn không khỏi lắc đầu mấy cái.

Đã bao lâu rồi, kể từ khi trở thành một vị tu sĩ hắn chưa từng cảm nhận cảm giác choáng váng, bất quá giờ phút này cả người của hắn tựa như một chiếc diều bị đứt giây từng chút một rơi xuống…
“Nhất Vô Niệm!”
Nam Phương Trường Sinh lo lắng hô một tiếng, cả thân thể của nó cũng biến lớn vừa đủ để Nhất Vô Niệm nằm trên đó, đổng thời con rùa cũng há miệng chỉ thấy hồ lô đang lơ lửng trên không trung lập tức chui vào miệng nó.

Xong việc, con rùa cũng không dài dòng dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân biến mất khỏi nơi đây.
Biết không thể tại tầng này tiếp tục trốn tránh con rùa lập tức xuyên qua Ma Sơn tầng thứ năm tiến vào tầng thứ sáu…
Không biết thời gian trôi bao lâu cuối cùng Nhất Vô Niệm cũng tỉnh lại, vừa mở mắt ra đập vào mặt chính là một sơn động khá rộng.

Vừa mới cố gắng ngồi dậy bên tai lập tức truyền tới âm thanh của con rùa.

“Tiểu tử, cuối cùng thì ngươi cũng đã tỉnh lại.

Nếu như ngươi không sớm tỉnh lại ta cũng chỉ có thể đánh cho cho ngươi tỉnh.”
Nhất Vô Niệm bỏ qua mấy lời oán trách của con rùa, hắn vô thức hỏi một câu: “Đây là đâu?”
“Ma Sơn tầng thứ sáu.” Con rùa cũng không vì thái độ của hắn mà tức giận, nói xong bèn bổ sung: “Tầng bên dưới xem ra chiến đấu tương đối căng thẳng ta cũng chỉ có thể cố gắng dẫn ngươi đi vào tầng thứ sáu.

Hiện tại ngươi tỉnh là tốt rồi, ngươi không tỉnh có khi chúng ta sớm muộn cũng bị đám yêu ma tầng thứ này tìm ra.”
Đối với tính cách của con rùa hắn vẫn tương đối hiểu, cũng không cho rằng nó thực sự sợ điều gì bất quá nó đã nói vậy, xem ra yêu ma tầng này chắc chắn có vấn đề.

Nhất Vô Niệm vừa dùng thần thức kiểm tra một lượt cơ thể, một bên mở miệng hỏi con rùa:
“Lão Quy, yêu ma tầng này khó đối phó vậy sao?”
Con rùa hơi lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Nó giải thích: “Yêu ma tầng này đương nhiên không phải quá mạnh thế nhưng chúng nó đi thành từng đoàn, một khi vướng phải liền bị bọn chúng bao vây, khó mà chạy thoát được.

Vấn đề của ta không lớn nhưng tiểu tử ngươi đang bị thương nếu như ta bị bao vây, tính mạng của ngươi cũng khó nói.
Đây là lời nói thật lòng của Nam Phương Trường Sinh, nó cũng bất đắc dĩ.


Thực lực của nó chủ yếu nắm ở phòng ngự, lực công kích không phải quá cường đại bởi vậy một khi bị cuốn vào yêu lực sử dụng sẽ một mực tiêu hao.

Đây cũng chính là lý do khiến cho nó trốn chui chốn lủi như vậy.
Nhất Vô Niệm hơi nhíu mày nhưng chưa vội nói chuyện, hắn tập trung quét cả cơ thể.

Mất một lúc mới thu hồi thần thức, hắn hít một hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh.
Dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của hắn có gì đó không đúng con rùa tò mò hỏi: “Nguyền rủa phát tác, không có chuyện gì nghiêm trọng chứ?”
Nói ra câu này, ngay cả bản thân nó cũng có chút không tin được.
Ấn chú nguyền ấn không phải mấy loại nguyền rủa vớ vẩn mà đám tu chân thường dùng, nguyền ấn của đám yêu ma rất quỷ dị một khi kích phát hậu quả liền rất khó lường.

Bất quá Nam Phương Trường Sinh cũng không thực sự rõ ràng, trước đó hai tay cùng nửa khuôn mặt của Nhất Vô Niệm nổi lên dấu hiệu nguyền rủa nhưng rất nhanh liền tan đi.
Nó cho rằng lần đầu tiên nguyền ấn kích phát cho nên hậu quả gánh chịu không quá nặng nề, ai biết nửa đường thân thể của Nhất Vô Niệm đột nhiên biến hóa quỷ dị, cánh tay, khuôn mặt đều xuất những ấn chú nguyền rủa hơn nữa mối lúc càng nặng nề, đúng lúc bản thân nó không biết phải làm sao thì phát hiện ra một cái động phủ thiên nhiên.
Không sai, chính là động phủ do thiên địa tự nhiên mà sinh ra.
Đồng thời nó cũng phát hiện ra một thứ, cũng chính là đồ vật này đã giúp cho Nhất Vô Niệm vượt qua được lần kích phát nguyền rủa đầu tiên.
Bích Thủy Hàn Đàm!
Chính là nhờ hàn đàm kia mà lực lượng nguyền rủa bên trong cơ thể Nhất Vô Niệm vốn bạo động liền từ từ rút lui, khí tức hắc ám cũng dần dần biến mất.


Nói thật, ngay khi Nhất Vô Niệm bị lực lượng nguyền rủa kích phát đến trạng thái toàn thân nổi lên nguyền ấn, trong nội tâm Nam Phương Trường Sinh cũng hốt hoảng.
— QUẢNG CÁO —
Event
Chỉ sợ giống như đám người cao tầng của Huyền Đan Tông từng nói, Nhất Vô Niệm sẽ bị ấn chú nguyền rủa thôn phệ hoàn toàn trở thành một thành viên của yêu ma, đến lúc đó mới thực sự gay go.

Nó đến Huyền Đan Tông sau mới biết được một bí mật, mà bản thân của nó lại có chút liên quan tới Trấn U Minh cũng vì thế mà đối với Nhất Vô Niệm phá lệ quan tâm.
Thở dài một hơi, trước đó quả thật quá nguy hiểm cũng may mọi thứ đều không có trở nên mất kiểm soát hoàn toàn.

Bất quá, lần này cũng coi may mắn vượt qua dù vậy nó cũng phải nhắc nhở Nhất Vô Niệm một hồi.
“Ngươi cũng nên tỉnh táo một chút, hiện tại trong người của ngươi đang tiềm tàng nguyền ấn, một khi bản thân ngươi quá xúc động sẽ khiến cho tốc độ nguyền ấn kích phát càng nhanh, mỗi một lần kích phát chỉ có mạnh hơn chứ không thể nào yếu đi.

Lần này coi như ngươi gặp may không thì ta cũng không có cách nào trấn áp được nguyền ấn.”
Đây là một lời nhắc nhở thiện ý Nhất Vô Niệm đương nhiên có thể cảm nhận được, nghe được bản thân suýt nữa bị nguyền ấn thôn phệ cắn nuốt hoàn toàn mồ hôi sau lưng ướt đẫm.

Nghĩ lại cũng thật sợ, suýt nữa không chết dưới tay kẻ địch mà lại chết dưới nguyền ấn kích phát.

Mặc dù hắn cũng sợ chết nhưng càng sợ bản thân sau đó trở thành nơi yêu ma trú ngụ, khống chế thân thể của hắn đi làm những việc tà ác.
Đây là điều Nhất Vô Niệm không muốn nhìn thấy.
“Sau này ta sẽ cẩn thận hơn.

Cảm ơn ngươi – Lão Quy!”

Lần này thật sự phải cảm tạ Nam Phương Trường Sinh, nếu không có nó trợ giúp rời đi cũng như tìm được Bích Thủy Hàn Đàm chỉ sợ…
“Phải rồi, cơ thể của ngươi sao rồi?” Con rùa hỏi lại, nó cũng không vì mấy câu qua loa của Nhất Vô Niệm mà quên.
Vẻ mặt Nhất Vô Niệm bình tĩnh không có một chút dấu hiệu nào khó chịu, hắn khẽ cười, nói:
“Nhờ có hàn đàm kia trợ giúp ấn chú nguyền rủa cơ bản đã bị áp chế rất nhiều, có lẽ một thời gian lâu dài sẽ không xuất hiện nguyền ấn kích phát.”
Con rùa nhìn chăm chú Nhất Vô Niệm một hồi, cũng không phân biệt được lời hắn nói là thật hay còn che giấu, bất quá nhìn sắc mặt đang hồng hào trở lại thì hơi yên tâm.

Nó khẽ gật đầu đưa ra đề nghị:
“Ngươi tranh thủ hồi phục thực lực, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây.”
“Tốt!” Nhất Vô Niệm dứt khoát lên tiếng đồng ý.
Ngay khi con rùa quay lưng, ánh mắt của hắn hiện ra một chút hoảng loạn thế nhưng rất tiếc con rùa không hề biết điều đó.
Mặt ngoài Nhất Vô Niệm vẫn tỏ ra hết sức bình thường thế nhưng trong lòng sớm đã loạn thành một đoàn.
Không ai hiểu rõ tình trạng thân thể của hắn lúc này hơn chính bản thân hắn!
Cố kìm nén cơn sợ hãi, Nhất Vô Niệm một bên hấp thu đan dược chữa thương, một bên câu thông với hệ thống.

Sau một khoảng thời gian không nghe thấy âm thanh đánh dấu của hệ thống khiến cho trong lòng Nhất Vô Niệm có chút khôn quen.
--------------------
Nhất Vô Niệm: “Ta rất nhớ âm thanh hệ thống!”
Hệ thống: “Túc chủ ngươi nhớ vật phẩm dấu thì có.”
Nhất Vô Niệm: “…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.