Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 158: 158: Ám Tinh Linh Dịch





Cuồng phong nổi lên khiến cho lá cây bên dưới mặt đất cuốn lên không trung, xen lẫn bên trong lá bay là một chiếc lưỡi đỏ rực, sắc bén vô cùng bất quá không tỏa ra một chút chân nguyên ba động nào, khiến cho nó trở nên dễ dàng tiếp cận vị trí Nhất Vô Niệm.

Ngay khi chúng nó công kích con rùa, hắn đã chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu bởi vậy dù không có chân nguyên ba động, thế nhưng hắn cũng vô cùng dễ dàng nắm bắt được quỹ tích công kích của bọn chúng.

Thoáng chốc, công kích của đám thi thể đã xuất hiện cách Nhất Vô Niệm chưa tới một mét.
Trong chớp mắt đó, tưởng chừng mọi thứ đều diễn ra dễ dàng.
Phốc!
Ba đạo máu tươi lơi ra, trên không trung rơi xuống ba mẩu lưỡi dài đỏ rực kèm theo đó chính là tiếng gầm rú bên phía đám đại thụ kia.

Ba cỗ thi thể kia hai tay ôm miệng, âm thanh gầm rú không ngừng phát ra từ bên trong cơ thể bọn chúng, nhưng vẻ mặt Nhất Vô Niệm phía đằng xa lại không chút thay đổi, thậm chí ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
“Làm tốt lắm Vô Niệm!”
Đang bò trên cành cây đại thụ phía xa, con rùa liền giơ một chi thể hiện rất tán thưởng một kiếm hoa mỹ vừa rồi của hắn.

Con rùa đang định di chuyển khỏi cành đại thụ, đột nhiên cảm nhận tứ chi bị một cỗ lực hút kéo lại khiến cho nó không khỏi hốt hoảng, yêu lực vừa động một màu năng lượng từ con rùa tỏa ra bảo phủ cả cơ thể nó lại.
Nhất Vô Niệm nhíu mày, bỗng trong lòng khẽ động ngay tức khắc đối với con rùa phía xa hô: ‘”Mau rời khỏi nơi đó!”
Không cần hắn nhắc nhở Nam Phương Trường Sinh cũng đã nhận ra nơi đây có chút không ổn, nói chính xác hơn đại thụ nơi đây khác thường.

Dù nó có cố gắng thoát ra khỏi thế nào, lực lượng bên dưới mặt đất như keo dính không để cho nó thoát khỏi dễ dàng.


Đưa ánh mắt cầu cứu về phía Nhất Vô Niệm, cùng lúc đó, Nhất Vô Niệm đã một tay cầm kiếm trảm một vệt kiếm tới chỗ đại thụ.
Năng lượng lôi điện giống như từ trên trời phủ xuống khiến cho một vùng phạm vi đều phải chịu ảnh hưởng, ngay cả con rùa cũng phải gồng mình chống đỡ.

Bất quá cũng không cần lo lắng, ai bảo lực lượng phòng ngự của nó vô cùng mạnh mẽ.
Mấy cỗ thi thể xung quanh đại thụ tựa như chó nhà có tang dù cố giãy giụa cỡ nào cũng không thoát được, dưới lực lượng lôi điện liền hóa thành bột, tan biến trong thiên địa.

Về phần mấy cây đại thụ chỗ đấy cũng thể hiện ra khác thường, chỉ thấy xung quanh đám đại thụ vô số rễ cây từ bên dưới mặt đất quấn chằng chịt thân cây, chống đỡ lực lượng lôi điện.
“Đây là cây hóa tinh sao?”
Trong tu chân giới cây hóa tinh cũng rất bình thường, vạn vật chỉ cần đạt tới một mức độ nào đó đều mở ra được linh trí, bước vào con đường tu hành.

Bọn chúng được gọi là thụ yêu.
Bất quá nhìn qua đám đại thụ bên kia vách đá, hắn dám chắc tụi này cũng không thể nào giống như đám thụ yêu bình thường, đây có lẽ chính là thụ ma.

Một loài thuộc về yêu ma!
Mà đám thụ yêu nhận phải công kích của lôi điện làm sao còn tinh lực chú ý tới con rùa, nó ngay lập tức chớp lấy thời co lộn nhào mấy vòng trong không trung trở về bên vai của Nhất Vô Niệm.

Vừa về định nói mấy câu liền nhớ tới trong tay đối phương có loại linh tửu mà mình thích, lời định nói ra cũng nuốt ngược vào trong bụng.
Trong chớp mắt đó, lực lượng lôi điện cũng đã tiêu tan không còn bao nhiêu, đám thụ yêu làm sao chịu để yên được.

Chúng nó lập tức duỗi ra vô số rễ cây to chừng cánh tay, những sợi rễ tựa như những con rắn uốn lượn hướng tới chỗ Nhất Vô Niệm đang đứng lao tới.

Không chút nao núng, Nhất Vô Niệm đưa tay tay ra phía trước lập tức bắt quyết, chớp mắt một cái trên không trung tỏa ra một vùng hỏa diễm.
Hỏa diễm vừa hiện lập tức chấn nhiếp đám rễ cây, hòa khắc mộc đây là lẽ thường dù thế giới tu hành cũng vậy.

Hỏa diễm bùng cháy xung quang phạm vi Nhất Vô Niệm khiến cho đám rễ cây gặp nhiều khó khăn, thế nhưng chúng nó chỉ chần chừ chưa tới một giây liền liều mạng xông qua.

Vô số rễ cây màu đen vừa chạm vào hỏa diễm liền bùng cháy, thế nhưng vô số sợi rễ xông qua khiến cho hỏa diễm cũng nhanh bị công phá.

Khóe miệng của hắn hơi giương lên, tay phải đưa lên phất một cái, vô số sợi rễ cây vừa xông qua hỏa diễm liền hóa thành tro tàn.

Lấy Nhất Vô Niệm làm trung tâm, một cỗ lực lượng kiếm khí tỏa ra bốn phương tám hướng bất kể đồ vật gì chạm vào đều không có một kết cục đẹp.
Liên tiếp bị phản đánh, đám thụ ma cũng nhận ra rằng kẻ mồi mà chúng nó hướng tới không phải người chúng nó có thể trêu chọc.


Không chút chần chờ, mấy gốc đại thụ rút toàn bộ rễ ra khỏi mặt đất, hóa thành một đạo hắc quang chạy đi.
“Muốn chạy sao…”
Quang mang lóe lên, thân hình của Nhất Vô Niệm đã xuất hiện trước mặt đám thụ ma, đồng thời âm thanh cũng truyền đến:
“… muộn rồi!”
Một tên thụ ma trong đó lập tức lao lên, kèm theo đó là vô số sợi rễ màu đen chụm lại hóa thành một sợi dây đằng thật lớn, quật mạnh về phía Nhất Vô Niệm.

Hơi chút bất ngờ, hắn đưa một tay ra, “oành” một tiếng chặn lại sợi dây đằng to lớn kia.

“Xẹt!”
Một âm thanh khẽ vang lên, thân hình của Nhất Vô Niệm đã xuất hiện phía trên đỉnh đầu cây thụ ma này.

Bỗng thụ ma đổ xuống, bị chia làm hai.
Giương mắt nhìn hai tên thụ ma đã bỏ chạy được một đoạn xa, trường kiếm xuất hiện lập tức bị hắn tách ra làm đôi chớp mắt đã xuyên tới đỉnh đầu đám thụ ma.

Trong giây lát trường kiếm liền xoắn nát toàn bộ thân thể của bọn chúng thành tro bụi, hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa.
Đám thụ ma này chỉ là tam giai sơ kỳ, đối với Nhất Vô Niệm không có bao nhiêu uy hiếp.

Ban đầu hắn chưa nghĩ tới đám đại thụ này là thụ yêu cho nên mới cẩn thận, ngay khi nhận ra chúng nó là thụ yêu lập tức không có bao nhiêu chần chừ.

Ngay khi hắn đinh rời đi, đột nhiên Nam Phương Trường Sinh ở trên vai gấp gáp nói:
“Khoan đã, đám thụ ma này có đồ vật khác.”
Nghe được lời của con rùa, Nhất Vô Niệm quay đầu nhìn qua chỗ thụ ma vừa bị giết quan sát một chút, tay phải vẫy vẫy lập tức trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện ba giọt chất lỏng.
“Đây là…”
Nhất Vô Niệm nghi hoặc nhìn qua phía Nam Phương Trường Sinh muốn biết nó sẽ nói gì.


“Tinh Linh Dịch, một loại linh dịch sở hữu sinh mệnh chi lực.

Bất kể ai dùng cũng sẽ tăng thêm tuổi thọ, kéo dài sinh mệnh bất quá cũng phụ thuộc vào chất lượng của linh dịch.

Đương nhiên linh dịch trong tay ngươi không phải loại ta vừa nói, nó là Ám Tinh Linh Dịch!”
Nói đến đây, con rùa hơi ngừng chút, lại nói tiếp: “Ám Tinh Linh Dịch ta cũng không hiểu rõ, bất quá nghe nói loại linh dịch không có lợi cho tu sĩ cho nên ngươi đừng phục dụng là tốt nhất.”
“Đã vô dụng như thế, cớ sao ngươi còn bảo ta thu về.”
Nhất Vô Niệm ban đầu nghe còn hứng thú, nhưng nghe được câu sau lập tức không vui.

Đồ vật không có tác dụng cho tu luyện còn bắt hắn thu thập, chẳng lẽ con rùa này đam mê đồ vật hiếm lạ đến phát điên!
Càng nghĩ càng không hiểu.
“Ngươi không hiểu, tinh linh dịch đã có tác dụng thì chắc chắn thứ này cũng sẽ có chỗ để dùng, chẳng qua chúng ta chưa rõ ràng công năng của nó.

Nếu đã có thể thu thập cớ sao lại bỏ qua, đúng là thiển cận.

Ngươi còn cần phải học hỏi Sinh ta nhiều.”
Nam Phương Trường Sinh nhếch miệng nhỏ, hừ hừ mấy tiếng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.