Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 161: 161: Không Ai Tắm Hai Lần Trên Cùng Một Dòng Sông!





Nhất Vô Niệm mỉm cười đạt được mục đích, không bao lâu Cưu Khương nhận được truyền âm, liền quay qua chỗ Nhất Vô Niệm mỉm cười nói:
“Sư tôn đã đồng ý.

Nhất thí chủ, mời!”
Cưu Khương nói xong liền đi đầu dẫn đường, Nhất Vô Niệm đương nhiên không có vấn đề, hắn cầu còn không được.

Trên đường đi, hắn còn đang suy tư không biết lần này đánh dấu sẽ ra được món đồ gì, phải biết lần này đánh dấu là do hệ thống trực tiếp chỉ định.

Nhất Vô Niệm đương nhiên mong chờ.
Đúng như lời Cưu Khương nói, đường đi đến vị trí đánh dấu quả thật rất lâu, hai người bọn họ cũng phải mất tới hơn một giờ để đến đó.

Cũng không hẳn là nơi đó quá xa mà căn bản tu vi của Cưu Khương quá thấp, mà hắn là khách chẳng lẽ lại tỏ ra quá đỗi vội vàng, bởi vậy hai người dùng tốc độ chậm chạm tiến đến chỗ thần trúc.
Mãi mới đi đến nơi, Nhất Vô Niệm thu hồi uể oải, vẻ mặt hào hứng đi theo Cưu Khương tiến tới vị trí thần trúc.
Nơi đây phong cảnh nhẹ nhàng, cảnh đẹp huyền ảo bất quá tu chân mà, dễ hiểu, dễ hiểu.

Đi sâu vào bên trong, Nhất Vô Niệm bỗng phát hiện một cây trúc màu vàng nhạt cao ngất trời, kim quang tỏa ra chiếu rọi bốn phương tám hướng.

Nhất Vô Niệm nhìn không rời mắt, trong nội tâm có chút rung động.

“Đây chính là Thiên Tầm Trúc!’
Hắn nhẹ nhàng nói ra một câu.
“Đúng vậy, đây chính là thần trúc, bảo vật vô giá của phật tự chúng ta.

Vốn nơi đây không được cho người lạ tiến gần, bất quá Nhất thí chủ dù sao cũng là nhân tuyển của phật môn, ưu tiên một chút không có vấn đề.”
Cưu Khương vừa nói còn không quên cổ động Nhất Vô Niệm.
Nhất Vô Niệm nhìn thấy Thiên Tầm Trúc liền bỏ mặt Cưu Khương một bên, lời của đối phương nói hắn cũng không có để trong lòng.

Tiến lại gần Thiên Tầm Trúc, Nhất Vô Niệm một mực chờ đợi hệ thống lên tiếng bất quá đợi một lúc cũng không thấy, mà bước chân của hắn đã tiến sát bên cạnh Thiên Tầm Trúc.
Không nghe được âm thanh của hệ thống, nội tâm của hắn cũng rất nghi hoặc.

Câu thông hệ thống cũng không được, hắn càng thêm khó hiểu, nghĩ nghĩ hắn thử chạm vào Thiên Tầm Trúc bất quá không như hắn suy nghĩ, cũng không có cảm giác thần thánh nào.
Trầm mặc.
Nhất Vô Niệm hết sức rối ren, một bên quan sát biểu cảm của Cưu Khương trong lòng lại đang tự đặt câu hỏi cho bản thân.
Hệ thống đâu, tại sao lại không câu thông được.
Hắn rõ ràng đã đến đúng vị trí Thiên Tầm Trúc, không những thế còn tự tay sờ vào nhưng hệ thống lại không có phản ứng.
Tại sao lại không có phản ứng?
Hệ thống là một tồn tại đến ngay cả thiên đạo pháp tắc của đại lục cũng phải nhún nhường mấy phần, há lại xảy ra vấn như này.

Nếu vấn đề không nằm ở hệ thống, vậy chỉ có thể là nơi đây có gì đó không đúng.

Nhất Vô Niệm nghĩ theo chiều hướng này trong lòng khó tránh khỏi mở rộng phạm vi suy đoán, không đoán thì thôi, vừa nghĩ tới trước mặt không phải Thiên Tầm Trúc nội tâm liền vang lên một hồi chuông cảnh tỉnh.
Trước mắt nếu là đồ giả, như thế chẳng phải nói lên đám người phật môn đang nói dối.
Nhưng tại sao phải làm vậy?
Trừ khi nơi đây…
“Nhất thí chủ cảm thấy thần trúc của phật tự chúng ta thế nào, nếu như thí chủ trở thành một thành viên của bọn ta, mỗi ngày thí chủ đều có thể nhìn ngắm.”
Âm thanh ma mị của Cưu Khương từ phía sau truyền đến lập tức khiến tâm thần Nhất Vô Niệm hơi run, trước đó hắn còn cảm thấy không có gì, bây giờ nghe được âm thanh này trong lòng không khỏi rét lạnh.

Tay phải khẽ thôi động chân nguyên, thoáng chốc một chưởng kinh lôi bạo phát, nhanh như chớp đánh thẳng vào người Cưu Khương khiến cho đối phương lập tức bị đánh bay đập xuyên vào một đám kiến trúc.
Bụi mù từ đám kiến trúc sụp đổ che kín tầm mắt, người chưa hiện nhưng âm thanh kinh ngạc từ bên trong truyền ra:
“Nhất thí chủ, ngươi tại sao lại ra tay chẳng lẽ muốn khơi dậy cuộc chiến giữa Huyền Đan Tông cùng Thiên Phương Tự?”
“Hừ!” Nhất Vô Niệm không thèm đáp lại, tay không ngừng biến ảo cơ hồ chớp mắt xung quanh người hắn huyễn hóa ra vô số kiếm quang, kiếm quang bạo phát ra khí tức lôi điện.


Điểm nhẹ trên không trung, một loạn kiếm quang chớp động uốn lượn trên không trung xuyên tới chỗ Cưu Khương vừa va đập.
“Ầm…!”
Liên tiếp những tiếng nổ vang từ bên trong đống kiến trúc đổ nát truyền ra.
Đột nhiên Nhất Vô Niệm nhướng mày, thân hình khẽ động liền xuất hiện trên không trung.

Phía dưới, chỗ mà hắn vừa đứng liền bị một trảo từ đâu vồ xuống khiến cho toàn bộ mặt đất bạo nổ.
“Oành!”
Một thân hình từ bên trong đống đổ nát vụt ra, tốc độ vô cùng kinh khủng cứ thế lao tới hướng Nhất Vô Niệm, cả hai va chạm khiến cho không gian xung quanh khẽ rung động.

Tản đi một chút bụi mù, một thân ảnh trong hình dạng đầu trâu mặt người, thân hình bán thú xuất hiện trong tầm mắt.
Đặc biệt cả người tỏa ra hắc khí, nồng đậm ma hóa.
Bất quá lúc này, nó đang bị một tay của Nhất Vô Niệm xách trên tay, cả người lộ ra vẻ bất lực, trong ánh mắt dần dần thay thế bằng sự kinh hoảng.

Khí tức yêu ma lộ ra cũng phải đạt tới Kim Đan tầng 3, dù vậy đối mặt với Nhất Vô Niệm cũng trở nên yếu đuối.

Tay phải đang xách con yêu ma chợt nổi lên lôi điện, “oành” một tiếng cả người của con yêu ma liền bị hắn bóp nổ.
Vô cùng huyết tinh.
Đưa ánh mắt nhìn về bốn phía, ngay trong khoảnh khắc hắn ra tay nơi đây hiện ra không ít khí tức lạ lẫm, dần dần hiện hiện.

Dẫn đầu chính là một vị tăng nhân, đó chính là người đã khiến cho Nhất Vô Niệm tin rằng nguyền rủa của hắn có thể được hóa giải.
Tuệ Giác hòa thượng!
Đi theo sau lưng hắn là một tượng phật hùng vĩ, vừa nhìn thấy thứ này sắc mặt Nhất Vô Niệm nhất thời đen lại, có chút khó coi bất quá rất nhanh liền bình thản.


Lần lượt những thân ảnh mang hình dạng phật tử xuất hiện bao phủ toàn bộ không gian của Nhất Vô Niệm.
“Nhất thí chủ hà tất phải như vậy, chúng ta dẫu gì cũng là người của chính đạo nay thí chủ làm ra việc này chỉ sợ thanh danh triệt để hỏng, thậm chí còn kéo theo cả Huyền Đan Tông.”
Tuệ Giác hòa thượng tiến lên nói chuyện, trên mặt thể hiện rõ nét buồn phiền, tiếc nuối.
Nhất Vô Niệm không nói chuyện, trầm mặc nhìn đám người bọn họ nhếch môi cười lạnh.

Nhìn thấy nụ cười trào phúng của hắn, sắc mặt Tuệ Giác hòa thượng cùng đám phật tử ở đây cũng triệt để thay đổi, vẫn là nụ cười đó nhưng lại là trong hình dạng khác.

Nụ cười trên khóe miệng đám yêu ma luôn luôn khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy rét lạnh.
“Xem ra yêu ma nơi đây cũng không ít…”
Lời hắn vừa dứt, mọi hình ảnh nơi đây đều triệt để biến hóa lộ ra một khung cảnh màu đỏ tươi như máu, xem ra đây mới thật sự là khung cảnh vốn có của nó.
Lần lượt đám người phật môn hiển hiện ra chân thân, ngay cả tôn phật tượng to lớn cũng huyễn hóa ra một con yêu ma mang hình dạng của một con cửu vĩ, Thiên Tầm Trúc đằng sau hắn lại hóa thành một hắc mãng.

Ngay từ lúc ban đầu, mọi thứ diễn ra trước mặt hắn vốn chỉ là hư ảo, một cảnh tượng huyễn tượng.
Nghĩ tới bản thân lại rơi vào trong ảo cảnh Nhất Vô Niệm cũng vô cùng phiền muộn, nhất là bản thân còn bị đối phương qua mặt, hoàn toàn không nhận ra bản thân đã lạc vào mộng tưởng.

Bởi vì mấy đợt trước thường xuyên đối mặt với ảo mộng khiến cho tính cảnh giác của hắn nâng cao một bước, bất quá lần này vẫn như cũ không tránh thoát được ma trảo của đám yêu ma.
Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông, thế nhưng hắn có vẻ tắm hơi nhiều lần….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.