Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 169: 169: Huyết Thuật - Sâm Lâm Địa Ngục!





Đám người Nhất Vô Niệm vừa đi vào bên trong đây gốc dây đằng cũng có động tĩnh, những nhánh dây đằng màu xanh bắt đầu khẽ chuyển động.

Trong khi Nhất Vô Niệm đang chăm chú đánh giá nó, nó cũng đang quan sát nhất cử nhất động của đối phương.

Lúc này, một nhánh dây đằng bắt đầu đung đưa ra phía trước có vẻ nó đang tò mò đánh giá Nhất Vô Niệm.
Sau một khắc, hàng loạt dây đằng khác cũng đung đưa chuyển động, màu sắc của những nhánh dây đằng bắt đầu có xu hướng chuyển màu, từ màu xanh nhạt từ từ chuyển đổi sang màu đỏ.

Cả gốc dây đằng bỗng hóa màu đỏ khiến cho không gian xung quanh hơi đè ép, từ gốc dây đằng làm trung tâm, khí tức uy áp bắt đầu tản mát ra hướng về phía Nhất Vô Niệm mà tới.
Phảng phất như muốn đem Nhất Vô Niệm cắn nuốt.
“Đây là… huyết đằng! Không nghĩ tới bên trong đây lại gặp được thứ đồ chơi này.”
Âm thanh con rùa truyền tới khiến cho Nhất Vô Niệm nhìn đám huyết đằng vài lần, ánh mắt mang theo vẻ tò mò.

Nghe nói huyết đằng là một dược liệu tương đối quý hiếm, giá trị của nó có thể so với linh thảo lục giai, bất quá nếu phục dụng huyết đằng quá liều liền dễ sinh ra ảo giác.
Mà huyết đằng có một sở thích, đó chính là chuyên săn bắt yêu thú, tu sĩ nhằm hấp thu huyết nhục, thường thường sẽ thông qua việc hấp thu linh khí bên trong huyết nhục để tẩm bổ cho bản thân.


Nếu nói dã thú để trở thành yêu thú phải trải qua quá trình tĩnh lũy rất lâu, vậy thực vật muốn tu luyện để trở thành thực yêu còn khó khăn hơn.
Huyết đằng hình như chuyên chú sử dụng huyễn thuật!
Nhất Vô Niệm đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn nhớ không nhầm thì thủ đoạn của huyết đằng chính là sử dụng huyễn thuật đối phó địch nhân, mà tu sĩ một khi rơi vào huyễn thuật của nó liền rất khó dứt ra, tu sĩ không nắm giữ tu vi Kim Đan trở lên căn bản không có tư cách chống lại.

Bất quá cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng chỉ là có tư cách chống đỡ huyết đằng mà thôi, chân chính muốn thoát khỏi huyễn thuật của nó còn cần phải có thủ đoạn khác.
Nghĩ lại một hồi vừa trải qua, hắn đột nhiên liên tưởng tới huyết đằng.
Cho dù trước đó chính là do huyết đằng gây ra hắn càng không có một chút sợ hãi, ngược lại, đây càng chứng tỏ cây huyết đằng trước mắt chưa mạnh tới trạng thái trưởng thành.
— QUẢNG CÁO —
“Nếu thật sự như những gì mình nghĩ, gốc huyết đằng này chỉ mới là thời kỳ ấu giai, chẳng phải nó chính là một dược liệu bổ dưỡng!”
Nhất Vô Niệm nhìn về phía gốc huyết đằng, trong ánh mắt lộ ra một tia hứng thú.
Huyết đằng có thể dùng làm dược liệu, cũng có thể trực tiếp phục dụng, nghe đồn một khi ăn nó sinh mệnh liền tăng trưởng vượt trội, khí huyết tăng vọt, thuộc tính mộc cũng có thể đột phá phẩm cấp cao hơn.

Cũng may gốc huyết đằng trước mắt chưa đủ thành thục, nếu không bản thân hắn mà rơi vào huyễn cảnh do nó tạo ra, chỉ sợ cũng phải phí không ít tâm tư hoặc có lẽ cũng không thể thoát được.

Bên này, Nhất Vô Niệm còn đang coi huyết đằng là vật trong túi, suy nghĩ làm sao khi bắt được nó liền sẽ phục dụng thế nào.

Nhưng cũng vì hắn nhìn chằm chằm vào huyết đằng mà khiến cho huyết đằng ở giữa hồ nước sinh ra một chút tâm tình xao động, huyết đằng cảm nhận được một tia không hảo ý đến từ đối phương.
“Ồ, tên tu sĩ này nhận ra được ta, không thể nào?”
Bên trong gốc cây huyết đằng có một đoàn sinh mệnh màu xanh du đãng hội tụ tại một chỗ, tại nơi đó truyền ra một âm thanh ngai ngái, giống như trẻ con mới tập tành nói chuyện.
“Hừm, tu sĩ này ta đã thăm dò qua, chỉ là một kim Đan kỳ không đáng nhắc tới, làm sao có thể phát hiện ra được lai lịch ta.

Việc này chắc là trùng hợp đi, bất quá hắn nhìn chằm chằm ta làm gì? Không phải định hắn có ý định làm thịt tiểu gia ta chứ?”
Huyết đằng nghĩ tới việc này trong lòng đột nhiên có chút không vui, tên tu sĩ nhân tộc này thật to gan, lại dám có ý nghĩ coi tiểu gia ta làm đồ ăn.
Thật không thể tha thứ được.
— QUẢNG CÁO —
Hiển nhiên gốc huyết đằng này còn vượt xa cả suy nghĩ của Nhất Vô Niệm, gốc huyết đằng này căn bản đã mở ra linh trí, mặc dù có vẻ giống như mới thức tỉnh không lâu trải nghiệm có vẻ không đầy đủ, khá giống như hài tử tập tành trở thành người trưởng thành.
“Tu sĩ nhân tộc này tu vi đại khái Kim Đan hậu kỳ đi, cũng không phải, thực lực này không lẽ là Kim Đan đỉnh phong? Bất quá cho dù là Kim Đan đỉnh phong, ta cũng có thể trực tiếp nuốt chửng… Nhưng mà như vậy có chút tẻ nhạt, không bằng trước khi tiêu hóa hắn thành chất dinh dưỡng liền dọa hắn một hồi, để cho hắn biết tiểu gia không phải thứ mà hắn có thể nhòm ngó.”

Âm thành từ bên trong đoàn sinh mệnh màu xanh kia lại một lần nữa vang lên, bất quá đây cũng chỉ là từ trong nội tâm của huyết đằng mà thôi, Nhất Vô Niệm đương nhiên không thể nào nghe thấy được.

Con mồi hắn hướng tới lại đang suy nghĩ biện pháp dọa hắn một hồi, còn định đem hắn trở thành chất dinh dưỡng.
Bên này, huyết đằng đã âm thầm phát động huyến thuật của mình, nó chính là vui sướng nhìn kẻ địch của mình rơi vào trong huyễn cảnh, từ từ hành hạ bọn hắn, phá nát đạo tâm, đem bọn hắn hù chết, sau đó liền đem bọn hắn nuốt chửng.
“Cấm Thuật – Sâm La Địa Ngục!”
Một dòng lực lượng không màu không vị từ bên trong huyết đằng tản mát ra, mục tiêu di chuyển của chúng nó chính là hướng về chỗ Nhất Vô Niệm.

Không bao lâu, cỗ năng lượng này đã di chuyển đến phạm vị xung quanh người Nhất Vô Niệm, rất nhanh liền hòa vào thân thể hắn.
Nhìn thấy một màn như vậy, nội tâm huyết đằng mới an tâm, sau đó tự nhủ: “Tên tu sĩ nhân tộc này mặc dù nắm giữ Kim Đan chiến lực, bất quá dưới tuyệt chiêu có một không hai của tiểu gia ta, không si biệt lắm ba hơi thở liền rơi vào trạng thái mất kiểm soát, phát cuồng, cuối cùng chính là hoàn toàn tử vong.”
Một hơi thở qua đi… hai hơi thở… ba hơi thở.
Đến hơi thở thứ ba, trạng thái của Nhất Vô Niệm hoàn toàn bình thường, không hề có dấu hiệu nào sẽ cho thấy hắn sẽ phát cuồng.

Lại đợi thêm mấy hơi thở, kết quả Nhất Vô Niệm vẫn bình an vô sự đứng tại nơi đó.
— QUẢNG CÁO —
“Chuyện gì… đây?”
“Dựa theo những đợt trước đó, đám tu sĩ Kim Đan chẳng phải chưa tới hai hơi thở liền nghẻo rồi ư! Ta đã đánh giá cao tên nhân tộc này, cho hắn tới tận ba hơi thở rốt cuộc là như thế nào?”

Nhìn thấy một màn như thế, nội tâm của huyết đằng tràn ngập những mối nghi hoặc không có lời giải.

Dường như trong ký ức của nó đám tu sĩ nhân tộc cũng không hề lợi hại, căn bản chỉ cần một chút xíu thời gian liền sẽ bị Sâm La Địa Ngục của nó nhấn chìm.

Nghĩ mãi không ra được câu trả lời, nó quyết định nhân cơ hội đối phương còn chưa ra tay với nó liền xuất thủ một lần nữa.
Huyết đằng tản mát ra không ít năng lượng, bởi vì không để đối phương nhận ra điều khác thường nó cũng chỉ có thể âm thầm khống chế năng lượng của bản thân từ từ, từng chút một xâm nhập vào thân thể đối phương.

Trong lòng của nó đã nhận định, đối phương chắc chắn có bảo vật khắc chế huyễn thuật của nó, hoặc có thể thân thể đối phương nắm giữ thể chất đặc thù.
Những đồ vật này hắn chưa gặp qua thế nhưng tương đối hiểu rõ, dù sao hấp thu nhiều tu sĩ nhân tộc như vậy, ký ức, trải nghiệm của bọn hắn cũng bị nó chắt lọc nhận lấy.

Nếu không nó cho dù có sinh ra linh trí cũng không thể nào cẩn thận, thâm trầm như vậy được, dù sao nó cũng chưa từng đi ra khỏi nơi đây một bước.
“Lần này ta rót nhiều năng lượng mê huyễn như vậy, liền xem như bản thân ta cũng sợ nữa huống chi chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan Kỳ.

Hừ hừ…”
Bởi vì đây là lần đầu tiên nó thất thủ, trong lòng khó tránh khỏi có chút bực bội, bởi vậy cảm xúc của nó đối với Nhất Vô Niệm càng thêm cay nghiệt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.