Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 181: 181: Cường Giả Kỷ Nguyên Trước





“Thượng Cửu Thính Thiền? Danh tự này cũng quá khí thế đi…”
Nhất Vô Niệm thầm nghĩ ở trong lòng.

Màn kết giới màu đỏ bao quanh hai người bọn họ cũng đã bị triệt tiêu, Nhất Vô Niệm có muốn đi ra ngoài lòng cũng bất tòng tâm.

Cấm chế vừa bị triệt tiêu con rùa cùng huyết đằng lập tức cảnh giác nhìn Thượng Cửu Thính Thiền.

Khi kết giới còn tại, mấy đứa tụi nó một bên ra sức công kích màn chắn cấm chế, một bên gầm thét.

Ấy vậy mà, đến khi cấm chế mở ra hai đứa tụi nó lại im thin thít đứng ở đó, động tác cũng không dám di chuyển.
Nhất Vô Niệm hồi phục tương đối tốt, thần thức cũng vừa mới được tự do nên trông thấy rõ rành mạnh đám tụi nó.

Khóe miệng của hắn không khỏi giật giật mấy cái, quả nhiên trông cậy vào đám này cứu hắn là không có khả năng.

Khẽ lắc đầu nhẹ, chân nguyên nhanh chóng chữa trị thương thế.
Bên này, con rùa trông thấy cấm chế biến mất liền vô cùng ngạc nhiên, mà khi trông thấy một nữ tử đi về phía bọn nó, trong lòng của con rùa chợt nuốt nước miếng, thầm nghĩ:
“Khí tràng của nữ tử này thật mạnh, còn mạnh hơn nha đầu kia.”
“Không thể trêu vào!”
Tự nhủ bản thân như vậy, con rùa cũng không dám lộn xộn đừng im bất động, muốn xem nữ tử này sẽ làm gì bọn nó.

Nhưng trông thấy Nhất Vô Niệm vẫn còn sống, con rùa hơi có chút buông lỏng, xem ra tên tiểu tử này mặc dù ăn không ít khổ cực nhưng rốt cuộc vẫn còn sống.


Mà khoan…
Nhìn tình trạng yếu nhược của Nhất Vô Niệm, lại hơi liếc qua chỗ nữ tử mặt cao quý kia đột nhiên trong đầu của nó xuất hiện một suy nghĩ không tưởng.

Càng suy nghĩ, tâm tình của nó càng khó tin, ánh mắt trừng to nhìn về phía Nhất Vô Niệm.
Đang vận chuyển công pháp trị thương, Nhất Vô Niệm chợt cảm nhận có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, thần thức hơi quét liền trông thấy biểu tình của con rùa.

Hơi nhíu mày, trong đầu thầm nghĩ con rùa lộ ra biểu tình kia có chút kỳ dị, bất quá đây không phải lúc trò chuyện nên hắn cũng đành thôi.
Ngay khi con rùa đang tiếp tục suy tư, một âm thanh lành lạnh truyền tới khiến cho cả người của nó không khỏi lạnh run.
“Ngươi có vẻ rất thích suy tư, có cần ta cắt mất cái đuôi không?”
Âm thanh Thượng Cửu Thính Thiền bình thản mà lạnh lẽo, trên mặt vẫn điềm tĩnh đến lạ thường, dường như lời nàng vừa nói ra chẳng qua chỉ là vui đùa.

Bất quá, trong mắt của con rùa thì không giống vui đùa chút nào, nó không khỏi nuốt ực một tiếng, cái đuôi cũng thu vào bên trong mai rùa, không dám duỗi ra.
Trông thấy biểu tình của nó, Thượng Cửu Thính Thiền cũng níu lấy vấn đề này nữa.

Nàng đưa ánh mắt nhìn qua huyết đằng, sau đó cất bước đi đến chỗ quan tài.

Đợi đến khi Thượng Cửu Thính Thiền rời đi, con rùa mới phi hành tới chỗ của Nhất Vô Niệm, đến nơi nó liền không khỏi vì Nhất Vô Niệm mà hít một hơi lạnh.
“Thật mạnh mẽ, có thể khiến cho tiểu tử ngươi cạn kiệt tinh lực như vậy.

Bội phục, bội phục!”
Con rùa bắt đầu âm dương quái khí nói ra mấy câu.
Nhất Vô Niệm hơi nhíu mày, lời này nếu từ miệng ai khác nói ra hắn đều cho rằng là lời cảm thán bình thường.

Thế nhưng từ trong miệng của con rùa nói ra, hắn đều cảm thấy bao trùm một tầng ẩn ý, bất quá nghĩ một chút cũng không cảm thấy có vấn đề.

Tạm thời không buồn nghĩ đến, hắn nhắm mắt lại tập trung tinh thần luyện hóa dược tính từ trong đan dược.

Truyện Bách Hợp
Một rùa một cây đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng còn thì thầm to nhở với nhau.

Vốn là bình thường thôi nhưng nhìn vẻ mặt cười gian của con rùa, nó liền không còn bình thường.

Qua một lúc, Nhất Vô Niệm liền từ đả tọa tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nghe trông thấy vẻ mặt cười cợt của con rùa liền không vui.

Một tay lật lên, một đạo cuồng phong lạnh lẽo xẹt qua giữa đám tụi huyết đằng.

Con rùa thu hồi vẻ mặt nham hiểm của mình, khẽ ho một tiếng, tiến lên hỏi thăm hắn.
“Tiểu tử, nhìn sắc mặt của ngươi có vẻ tốt hơn rất nhiều.”
Nhất Vô Niệm đang muốn nói nó mấy câu, đột nhiên bị âm thanh thánh thót bình dị từ phía xa truyền tới.

Hơi nghi hoặc nhìn sang, chỉ thấy Thượng cửu Thính Thiền đang tựa trên tấm quan tài nhàn nhạt nhìn hắn, không biết nàng muốn nói gì nhưng trước mắt hắn cũng không còn được tự do.


Thở dài trong lòng một tiếng, hắn đứng dậy cất bước tiến tới chỗ của nàng.
Con rùa cùng huyết đằng chưa hiểu chuyện thế nào nhưng cũng cùng Nhất Vô Niệm tiến về chỗ Thượng Cửu Thính Thiền, bất quá luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Đi đến trước mặt nữ tử, Nhất Vô Niệm lên tiếng trước:
”Nói đi, ngươi muốn ta làm chuyện gì?”
Thái độ của Nhất Vô Niệm không mặn không nhạt nhưng nữ tử cũng không có hiện ra khó chịu, chỉ thấy nàng bình tĩnh nói:
“Ngươi luyện hóa nó đi!”
Nhìn đồ vật trong tay của Thượng Cửu Thính Thiền, Nhất Vô Niệm hơi nghi hoặc.

Đây rõ ràng một viên đá màu đen trông nó còn hết sức bình thường, nàng ta không đến nỗi nhàm chán dùng hắn làm trò tiêu khiển đâu nhỉ?
Mang theo mối nghi hoặc cầm lây viên đá chỉ to bằng bàn tay, nhỏ một giọt tinh huyết trên đầu ngón tay vào tảng đá.

Dưới chân nguyên điều động cả tảng đá bắt đầu tỏa ra quang mang màu trắng, mặt ngoài cũng xuất hiện những vết nứt, khoảng mấy giờ đồng hồ sau, tảng đá đột nhiên vỡ nát hiện ra trước mặt hắn là một viên đá trắng noãn.
Hừm… vẫn là một viên đá mà thôi!
Đương nhiên nó vẫn có khác biệt, đầu tiên chính là màu sắc, giờ đây nó đã trở nên mịn màng tản mát ra màu trắng sữa dịu dàng.

Trên tảng đá còn khắc một con phương hoàng màu đỏ rực, hình thù cũng rất dễ nhìn.

Là hình bán nguyệt.
Ngay khi hắn đang tò mò quan sát, bên tai chợt truyền đến âm thanh Thượng Cửu Thính Thiền.

“Đưa Noãn Nguyệt khảm vào trong linh hồn của ngươi, hòa thành một.”
Nói xong, Thượng Cửu Thính Thiền không nói thêm câu nào, chỉ trưng ra một bộ dạng điềm tĩnh nhìn hắn.

Bị đối phương nhìn chằm chăm như vậy hơn nữa có vẻ sẽ không giải thích, dù cho hắn có hỏi.

Nghĩ như vậy, hắn đang cắn răng làm theo, dù sao cũng đã đến bước này hắn cũng không có lựa chọn khác.

Làm hại hắn?
Có lẽ… cũng không cần thiết nữa.
Mất một khoảng thời gian khá lâu, cuối cùng hắn cũng hoàn toàn hòa viên đá bán nguyệt kia vào linh hồn.

Một loại cảm giác thư thái truyền đến khiến cho hắn không khỏi dễ chịu, toàn thân khí huyết dâng trào.

Thời gian trôi qua, Nhất Vô Niệm vẫn cứ như thế, cả người bị quang mang màu trắng bao phủ.

Đằng xa, con rùa cũng triệt để yên tâm.

Vừa nãy, khi nó trông thấy viên Noãn Nguyệt kia sắc mặt liên kinh hãi, thứ đồ vật kia nó từng được trông thấy mặc dù chỉ là thoáng chốc mà thôi.

Từ huyết mạch ký ức, nó có thể cảm nhận được món đồ kia rất cường đại, đối với Nhất Vô Niệm có lẽ chính là một hồi tạo hóa không gì sánh được.
Bất quá nghĩ tới nữ tử trước mắt, con rùa không khỏi thở dài.

Người này xem ra là người của thời đại trước, mặc dù không dám chắc nàng ta thuộc kỷ nguyên nào nhưng mà… có thể cầm ra được món đồ thế kia, chắc chắc cực kỳ mãnh mẽ.
Thông qua tình hình vừa rồi nó cũng đoán được một chút, nhìn Nhất Vô Niệm vẫn còn đang chìm đắm bên trong quang mang ánh sáng kia.

Nội tâm của nó cũng không biết đây sẽ là phúc hay họa nữa nhưng… có lẽ là phúc không biết chừng.

Chợt con rùa nhớ tới Bắc Tiểu Mộng, trong lòng có chút không xác định.
Tiểu nha đầu kia cũng không đơn giản, thế lực đằng sau nàng… không dễ nói chuyện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.