Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 36: 36: Sư Bá Tiện Nghi





Ngày hôm sau, Nhất Vô Niệm như thường lệ ở trong động phủ mở ra hệ thống, rất nhanh bản đồ đánh dấu ngày mới hiện ra.

Hắn thông qua hệ thống xác định được nơi đánh dấu chính là bên trong Trấn U Minh.
[Hệ thống phát hiện ra điểm đánh dấu, phải chăng túc chủ đánh dấu?]
“Đánh dấu!”
Nhất Vô Niệm mặc niệm trong đầu.
[Hệ thống đánh dấu thành công!]
[Đinh! Túc chủ nhận được một trái Tuyết Linh Quả.]
“Linh quả?” Đây cũng là lần đầu tiên hắn đánh dấu ra linh quả.
[Tuyết Linh Quả: Có thể nâng cao thần thức của tu sĩ, không hạn chế cảnh giới.

Cảnh giới càng thấp độ hiệu quả càng lớn.]
“Thứ này không ngờ lại có thể giúp thần thức tăng trưởng.”
Theo như hắn biết, tại Tu chân giới có rất ít thiên tài địa bảo dùng để tăng trưởng thần thức của tu sĩ.

Ngay cả lĩnh vực về đan đạo cũng rất hiếm có, nghe nói đã thất truyền từ lâu.

Nhất Vô Niệm không chút do dự nuốt Tuyết Linh Quả vào trong miệng, ngồi đả tọa vận chuyển Huyền Đan Luyện Khí Quyết.

Rất nhanh dược lực từ Tuyết Linh Quả truyền khắp cơ thể của Nhất Vô Niệm, một lúc sau hắn mở mắt ra, trong đôi mắt loé lên tia vui sướng.
Linh quả này đúng là giúp thần thức hắn mạnh hơn, hiện tại hắn liền có thể nhìn xa hơn trước đó thêm hơn ba mươi mét.
Đây là sự tiến bộ vượt bậc.
Phải biết trước đó thần thức của hắn mới chỉ quét được hơn một hơn năm trăm mét, mỗi lần tăng một cảnh giới liền tăng cũng chỉ mới hơn năm mươi mét.


Vậy mà Tuyết Linh Quả liền trợ giúp thần thức của hắn tăng trưởng thêm ba mươi mét.

Tuyết Linh Quả này dù không phải đỉnh cấp linh quả, cũng được xếp vào những linh quả hiếm có trên đại lục.
Sau khi hấp thu xong Tuyết Linh Quả, Nhất Vô Niệm đi ra bên ngoài Trấn U Minh.

Hắn dự tính sẽ đi tới Tàng Kinh Các.

Một đường đi đến đó hắn biểu hiện rất bình thường, không có làm ra hành động gì nổi bật hơn so với một tên Luyện Khí Kỳ.
Hơn nữa, người quen biết hắn ở trong Huyền Đan Tông quả thật không có mấy, đụng độ với các đệ tử khác cũng không có bao nhiêu gây chú ý.

Điều này rất hợp ý của hắn, không gây chú ý thì càng không có người gây chuyện, như vậy hắn liền có thể an tĩnh tiến cấp.
Bước vào bên trong Tàng Kinh Các Nhất Vô Niệm lập tức chú ý tới lão giả quản lý ở bên trong đây.

Vẫn như lần đầu hắn bước vào đây lão giả đang nhắm mắt đả tọa.

Đến khi hắn nói ra bản thân là đệ tử của Lăng Không, lão giả mới mở mắt ra quan sát một lượt từ đầu tới cuối Nhất Vô Niệm.
Đôi mắt của lão giả hiện lên một chút kinh ngạc, lão chần chừ một chút rồi hỏi: “Tiểu tử, ngươi có phải là đệ tử mới tấn thăng đệ tử ngoại môn gần đây không?”
Đối mặt với câu hỏi của lão giả, hắn không có ngạc nhiên lắm.

Phải biết đệ tử tấn thăng lên ngoại môn trong đợt vừa rồi cũng không nhiều, dù sao đó cũng là thời gian khá trái ngược, vị tiền bối này có chút ấn tượng với hắn cũng không có gì lạ.
“Đúng vậy thưa tiền bối.” Nhất Vô Niệm không kiêu không tự ti gật đầu nói.
Lão già gật đầu một cái, sau đó đối với Nhất Vô Niệm tiếp tục hỏi: “Ngươi có mang theo lệnh bài chứng thực thân phận của mình không?”
Nhất Vô Niệm từ trong vạt áo cầm ra một tấm ngọc bài màu xanh hai tay dâng lên cho vị lão giả này, còn không quên nói: “Đây là ngọc bài của đệ tử, tiền bối ngài xem.”
Lão giả phất tay một cái, tấm ngọc trong tay của Nhất Vô Niệm liền xuất hiện trong tay lão.

Lão quan sát một chút vẻ mặt không chút thay đổi, cuối cùng đưa tấm ngọc bài trở lại tay của Nhất Vô Niệm.

Một tay vuốt râu trắng ở cằm trầm ngâm nói:
“Mau cất đi! Xem ra Lăng sư đệ cuối cùng cũng tìm được đệ tử ưng ý cho mình.

Tiểu tử…”
Đột nhiên lão giả giọng nói có chút cao mang theo chút trầm thấp, điều này làm Nhất Vô Niệm hơi giật mình một tí.

Hắn mang theo vẻ mặt mờ mịt nhìn qua lão giả, trông ngóng lão giả định nói gì với mình.

”Ngươi đã là đệ tử quan môn của Lăng sư đệ, vậy ngươi cũng biết sứ mệnh của mình là phải làm gì rồi chứ?” Lão giả ngữ khí hết sức nghiêm túc.
Nhất Vô Niệm cơ thể đứng thẳng tắp ánh mắt nhìn trực tiếp nhìn qua lão giả, giọng nói mang theo sự nghiêm túc chưa từng có, “Đệ tử biết!”
“Tốt! Xem ra sư đệ không có tìm nhầm người.

Tiểu tử, ta rất xem trọng ngươi.” Lão giả gật đầu ngữ khí có chút khích lệ.


Sau đó, lão tiếp tục nói: “Để ta tự giới thiệu một chút, ta là Dương Thanh, là người cùng thế hệ với sư tôn ngươi.

Về sau ngươi trực tiếp gọi ta là Dương sư bá.

Hiểu không?”
“Vâng, tiền bối! À… không.

Là Dương sư bá.” Nhất Vô Niệm mới nói được câu đầu lập tức đổi giọng.
“Ha ha, tốt lắm.

Sư bá không có chuẩn bị món quà nào ra mắt ngươi, thế này đi, ngươi muốn lựa chọn công pháp, thuật pháp hay điển tịch gì sư bá liền có thể phá lệ cho ngươi mượn một thời gian.” Dương Thanh suy nghĩ một chút không biết tặng gì liền đưa ra ý kiến này.
Hai mắt của Nhất Vô Niệm tỏa sáng, trong lòng thì không khỏi vui mừng.
Xem ra lần này đến đây không có sai, vừa cọ được một vị tiền bối làm sư bá.

Hơn nữa, người này còn làm nhiệm vụ trông coi Tàng Kinh Các, cứ như vậy sau này nếu không có quá đáng liền có một chút đặc quyền ở trong đây rồi.
Được rồi không thể kích động, thao tác cơ bản mà thôi.
Nhiệm vụ lần này đến đây là gì? Phải rồi suýt quên mất.
Nhất Vô Niệm vẻ mặt bên ngoài vẫn mỉm cười bình tĩnh, ánh mắt không chút bối rối, người khác vừa nhìn vào liền có ấn tượng tốt.

Không chút ngoại lệ, Dương Thanh lúc này quả thật càng nhìn Nhất Vô Niệm càng có ấn tượng tốt.

Nếu đổi lại một đệ tử bình thường khác, có khi bây giờ dù cố gắng che giấu cũng không kiềm được sự vui mừng.
Nhưng đứa nhỏ này lại khác, ánh mắt không chút kinh hỉ bao nhiêu.

Có thì cũng chỉ thoáng qua mà thôi, giống như đối với hắn các đặc quyền này cũng chỉ có thế mà thôi.

Tâm tính cứng cỏi, không kiêu không tự ti.
Rất tốt!

Dương Thanh đối với sư đệ Lăng Không càng thêm tán thưởng.

Ánh mắt sư đệ rất không tồi, đứa nhỏ này hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn đệ tử của Trấn U Minh.
Đây chính là những đánh giá trong lòng của lão đối với Nhất Vô Niệm.
Có một điều lão không ngờ tới đó là, thật sự thì Nhất Vô Niệm đang rất hân hoan vui sướng bên trong lòng.

Nhưng đúng như Dương Thanh nói, tâm tính của Nhất Vô Niệm đúng là rất mạnh, đối với những lời của Dương Thanh hắn cũng chỉ có chút vui mừng.
Điều làm hắn lấy lại bình tĩnh nhất đó là, hắn biết mấy vị như Dương Thanh hay tông chủ đều sẽ không cho hắn đồ vật quá quý giá.

Đây không phải là tiếc, mà là tu vi hắn quá thấp.

Bởi vậy hắn cũng chỉ vui mừng một chút mà thôi, lần này cũng vậy.

Dương Thanh có thể cho hắn một chút đặc quyền nhưng sẽ không vượt quá nhiều, nếu hắn mạnh mẽ thể hiện muốn những thứ cao siêu quá…
Như vậy càng làm hình tượng của hắn trong mắt vị sư bá tiện nghi này giảm đi nhanh chóng.

Một tên Luyện Khí Kỳ nhỏ nhoi ngươi muốn công pháp Trúc Cơ làm gì? Muốn thuật pháp Trúc Cơ làm gì?
Đây chẳng phải càng giống kiểu ‘không biết tự lượng sức mình hay sao?’.
Hắn tất nhiên sẽ không để điều đó xảy ra được.
Nhưng mấy thứ hắn cần đúng là rất cao siêu, còn cao hơn những thứ hắn vừa nêu ra nữa.

Vậy hắn nên làm như thế nào để giải quyết được điều này đây!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.