Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 45: 45: Thủy Tiên Cốc





“Vậy vụ án này tông môn không xử lý được sao?” La Lục bất ngờ.
Âu Thương Cơ đưa ánh mắt nhìn phía xa, lắc đầu thở dài: “Không bắt được.

Từng có một vị tiền bối Kim Đan nhận nhiệm vụ đi về đó xử lý, cuối cùng vẫn tay không trở về.

Mặc dù không xử lý được kẻ gây ra chuyện này, nhưng từ đó cũng không thấy những vụ án như thế xuất hiện qua nữa.”
“Thế ngươi lúc đầu nói chuyện kia…” Vẻ mặt của La Lục không khỏi suy tư, giọng nói có chút trầm thấp.
“Không sai, như ngươi suy nghĩ.

Không biết tại sao gần đây những vụ án đệ tử ngoại môn mất tích đều có chút kỳ quặc, mãi đến khi một vị trưởng lão tự mình đi kiểm tra thì mới phát hiện ra dấu vết.

Tại một sơn động cách tông môn không xa, bên trong chất đầy những cái xác đệ tử ngoại môn.

Và…”
Nói tới đây ánh mắt của Âu Thương Cơ không khỏi sắc bén: “Không có gì bất ngờ, trạng thái tử vong của những người này không khác gì vụ án năm xưa.

Tất cả đều trở thành cái xác khô!”
“Khoan khoan.

Ta có một thắc mắc.” Chợt sắc mặt của La Lục khó hiểu lên tiếng.
Âu Thương Cơ nghi hoặc nhìn y, hắn chờ xem đồng bạn của mình định nói gì.
“Những vụ án này đều có một điểm rất bất hợp lý! Đó là tại sao những cái xác vẫn còn.” Giọng nói của La Lục trầm thấp.

Khẽ mỉm cười nhìn đồng bạn của mình, Âu Thương Cơ lắc đầu nói: “Chuyện này không chỉ mình ngươi thắc mắc, mà các vị trưởng bối cũng đã suy nghĩ tới nhưng vẫn chưa ai tìm ra lời giải thích hợp lý.

Có thể là kẻ này tu ma đạo, y cố tình khiêu khích tông môn chúng ta cho nên mới huênh hoang không thèm phi tang cái xác.”

Nhất Vô Niệm mới tới liền nghe được một cuộc hội thoại của hai đệ tử ngoại môn, ánh mắt của hắn hơi chớp chớp, trong lòng đang cảm thán.
“Quả nhiên bên ngoài tông môn rất nguy hiểm, ngay cả mấy tên ma tu khiêu khích tông môn xong vẫn sống nhăn răng.

Xem ra vòng ngoài tông môn cũng chưa chắc đã an toàn như mà mình tưởng tượng.”
Không nán lại nơi đây nữa, Nhất Vô Niệm cất bước đi về phía trước.
Dừng chân tại một tảng đá lớn, ánh mắt của hắn nhìn về phía trước.

Trước mặt của hắn là một thác nước chảy, bên dưới là mặt hồ nghe nói có một vị linh thú cấp cao.

Linh thú này từng đi theo một vị thái thượng trưởng lão trong tông môn, đáng tiếc vị thái thượng trưởng lão này thọ nguyên không nhiều, trước khi chết đã dùng hết sức cởi bỏ khế ước chủ tớ.
Sau khi đạt được tự do vị tiền bối linh thú này không có rời đi, mà ngược lại, vị này còn muốn ở lại tông môn.

Cuối cùng, tông môn thống nhất để vị tiền bối linh thú này tu hành ở dưới đáy hồ Thủy Tiên Cốc.

Đây là những gì mà Nhất Vô Niệm xem được ở bên trong cuốn điển tịch, cuốn đó ghi chép lại những sự kiện mà tông môn từng diễn ra.

Đương nhiên chỉ là khái quát những sự kiện đã từng được công khai mà thôi, bởi vậy không có vấn đề gì khi cho đệ tử mượn đọc.
Dù sao truyền thừa tông môn dài như vậy, các đời đệ tử đời mới chắc chắn là không biết gì về những dòng lịch sử dựng tông giữ tông của các vị tiền bối ngày trước.

Chính vì vậy, tông môn mới viết ra một phần điển tịch ghi chép những sự kiện này cho hậu bối biết đến.
Nhưng cơ bản thì không phải ai cũng có thể xem, mà những người có thể xem thì chưa chắc đã muốn xem.

Đây là chuyện hết sức bình thường!
Trước kia, Nhất Vô Niệm cũng đâu nghĩ tới sẽ đi hóng hớt mấy chuyện này đâu, nhưng thời thế đã khác.

Hiện tại, hắn rất cần tri thức, đã có con đường tăng tiến thực lực việc còn lại cần phải học tập kiến thức.

Đây không những có lợi cho tu hành, mà còn có thể giúp ích rất nhiều trong việc phán đoán và đưa ra cách giải quyết.
Tạm gác mấy dòng suy nghĩ này qua một bên, Nhất Vô Niệm khoanh chân đả tọa trên tảng đá, ánh mắt thì nhìn ra phía xa xa.

Mất một lúc thì hắn mới bắt đầu nhắm mắt lại, từng chút một cảm ngộ thiên địa bên trong Thủy Tiên Cốc.
Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh một ngày một đêm.
Khoảng đầu giờ chiều hôm sau, Nhất Vô Niệm từ trong ý cảnh thiên địa tỉnh lại.
“Nhanh như vậy sao?”
Cảm nhận một chút về thời gian ở nơi đây hắn không khỏi giật mình.


Trong nội tâm của hắn đối với nơi này không còn chút nghi ngờ nào nữa, đúng như lời sư tôn nói.

Nơi này quả thật thích hợp để tu hành khi bản thân gặp phải cảnh.
Trong đầu mặc niệm, “Hệ thống!”
【Túc chủ phải chăng mở ra bản đồ ngày mới?】
“Mở ra”
Nhìn kỹ tấm bản đồ một hồi, Nhất Vô Niệm chợt vỗ đầu mình một cái.

Mở bản đồ không trong phạm vi Trấn U Minh, địa điểm đánh dấu liền có thể xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào.

Đen thì có thể phải đánh dấu ở một vị trí xa như đợt trước.

Và không ngoại lệ, lần này quả thật phải đi xa.
“Chủ quan rồi!” Nhất Vô Niệm một tay xoa đầu ảo não.
Lần này coi bộ phải đi một chuyến nữa rồi.
Cũng may hắn đã có thể ngự kiếm phi hành rồi, không cần phải ngự linh thú đi đường nữa.

Nơi đánh dấu lần này là một thành trì của phàm nhân, đúng vậy, nơi đó không phải nơi dành cho tu sĩ.

Thành trì này thuộc về một đế quốc, nó có tên là Lam Thiên Đế Quốc.
“Lam Thiên Đế Quốc!” Ánh mắt Nhất Vô Niệm nhớ lại cái quốc gia phàm nhân này ở đâu đó rồi.
Nghĩ mãi vẫn không ra, cuối cùng hắn đành gác lại chuyện này.
Nhất Vô Niệm đứng dậy nhảy khỏi tảng đá, không chút chần chừ đi ra bên ngoài Thủy Tiên Cốc.

Vốn dự tính ban đầu của hắn là ở nơi đây tiếp tục cảm ngộ, nhưng địa điểm đánh dấu có biến hóa, hắn lại không thể không đi được.
Trở về Trấn U Minh, Nhất Vô Niệm đi đến động phủ sư tôn Lăng Không báo cáo việc tu hành, sau đó nói chuyện về bản thân sẽ ra ngoài tông môn một chuyến.
Lăng Không nghe đệ tử nói muốn ra ngoài lập tức bất ngờ, cũng không khuyên can gì, từ trong nhẫn trữ vật cầm ra một cái ngọc bội màu xanh đưa cho tên đệ tử duy nhất của mình.

“Đây là Lam Hộ Bích Ngọc, một món đồ hộ thể mà vi sư trong lúc rảnh rỗi chế luyện ra.


Lần này đi ra ngoài, con nhớ phải nhớ kỹ cải trang cẩn thận.

Gần đây bên ngoài không được an toàn cho lắm, yêu ma, ma tu đang bắt đầu có xu hướng thức tỉnh.

Niệm nhi, con phải cẩn thận!”
Lăng Không hết sức nghiêm túc dặn dò đệ tử.
Nói xong, Lăng Không mới cho hắn rời đi.
Trên đường đi về động phủ Nhất Vô Niệm quan sát miếng ngọc bội này, nhìn qua thì cũng không có gì đặc biệt lắm, nhưng đồ sư tôn cho thì chắc chắn là đồ tốt.

Hắn định cất thì chợt nhớ ra một chuyện, bản thân hắn không nhìn ra được đâu có nghĩa hệ thống không nhìn ra được.
【Lam Hộ Bích Ngọc: Ngọc bội cấp độ hộ thể.

Khi bị công kích ngọc bội sẽ tỏa sáng bao phủ người dùng vào bên trong, có thể chống đỡ được ba lần công kích của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.

(Lưu ý: Công kích thấp hơn Nguyên Anh kỳ thì tùy vào sức mạnh mà có thể chịu đựng được nhiều lần công kích) 】
“Ngọc bội này không ngờ mạnh vậy có thể chịu đựng được ba kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trình độ luyện khí của sư tôn thật mạnh! Đáng tiếc hắn không có hứng thú tới việc luyện khí lắm.”
Sau khi về tới động phủ, Nhất Vô Niệm chăm sóc một lượt mấy hạt giống bên trong phòng linh dược, tiện thể cũng tưới linh dịch cung cấp chất dinh dưỡng cho quả trứng không xác định kia.

Mặc dù trong lòng của hắn không trông mong vào nó lắm, nhưng dù sao nó vẫn là linh thú ký kết đầu tiên của hắn.
Không thể xem nhẹ được!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.