Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 71: 71: Trưởng Lão Thái Cực Tông





Sau khi lão giả bỏ lại một câu liền dẫn người rời đi, về phần Lâm Vô Hôi thì gã cũng chỉ biết trừng mắt phẫn nộ nhìn về phía Trần Lâm, cuối cùng vẫn phải nuốt cơn giận này vào trong lồng ngực quay bước rời đi cùng đám người Nguyên gia.
Mấy người Trần gia mắt không rời nhìn đám người Nguyên gia lần lượt biến mất phía chân trời, mới dám thả lỏng một hơi.

Lúc này, bên dưới phủ Trần gia, Dương Cơ Nguyệt đang được Nhất Vô Niệm ngăn cản, vừa rồi hắn cũng đã quan sát đám người kia.

Lão giả kia dường như cũng phát hiện ra bọn hắn cho nên mới nói chuyện nhẹ nhàng với Trần gia như vậy, nếu không thì chưa chắc đơn giản như vừa nãy.
Mọi chuyện hiện tại đang rất phức tạp, nếu không cần thiết thì không nên gây chuyện thêm nữa.

Bởi vậy hắn liền ngăn cản Dương Cơ Nguyệt tiến lên gặp mặt đám người Nguyên gia, mặc kệ nàng có bất mãn như thế nào, trước khi người của tông môn đến hắn cần phải tiết chế một chút hành động của nàng.

Nhắc tới đám người tông trong lòng của Nhất Vô Niệm không hiểu có một cỗ dự cảm không tốt, bất quá cũng không biết nên nói như thế nào.
Trước khi đi ra đây hắn đã tranh thủ dùng một tấm Phi Ưng Phù truyền tin trở về cho sư phụ, tấm phù lục này cũng do hắn đánh dấu mà ra, tốc độ không nhanh nhưng lại rất khó phát hiện ra được, bởi vì tầm phù này có tính năng ẩn mình rất cao, lại không phát ra âm thanh ba động dù một chút cũng không.

Hơn nữa, nếu như trên đường gặp phải sự cố gì thì đều sẽ truyền lại tin tức cho hắn, bởi vậy dù Phi Ưng Phù có bị hỏng thì hắn cũng đạt được một cái tin tức khác.


Và hắn không muốn nghĩ tới tình huống đó lắm…
Theo như tính toán của hắn thì hiện tại Phi Ưng Phù cũng đã bay ra khỏi phạm vi của Huyền Bắc Thành, không có xảy ra chuyện gì vậy thì chứng tỏ mọi chuyện vẫn ổn.

Bất quá nhược điểm của tấm phù này chính là tốc độ, bình thường Truyền Tin Phù mất nửa ngày có thể đến Huyền Đan Tông cái này ngược lại, nó mất tận một ngày có thể tới nơi.
Nhưng thời điểm bây giờ hắn cũng không còn cách nào khác.
“Sư thúc, người nhìn đám người Nguyên gia thật cường ngạch.

Hừ, sao người không để ta ra đó, ta muốn cho đám người đó biết một chuyện, thế lực phụ thuộc Huyền Đan Tông không phải quả hồng mềm thích bóp thì bóp, thích nắn thì nắn.” Dương Cơ Nguyệt có chút bất mãn nhìn Nhất Vô Niệm, nàng thật không hiểu sư thúc làm sao mà lại cứ cẩn thận như vậy.
Nhất Vô Niệm bất đắc dĩ nói: “Ngươi không thấy Nguyên Diệc uy phong như vậy, chẳng phải đều đã chết rồi sao? Lúc nào thì ngươi mới nhận ra rằng chúng ta đã không còn ở bên trong Huyền Đan Tông nữa hả? Đám người này không một ai là thứ tốt lành gì, tốt nhất im lặng chờ đợi người của tông môn đến.”
“Người của tông môn đáng ra giờ này cũng phải tới nơi rồi chứ? Ngay cả đám người Nguyên gia đều đã có mặt, chẳng lẽ…” Bị Nhất Vô Niệm nhắc tới tông môn, giờ phút này nàng cũng cảm nhận được một chuyện không ổn đang diễn ra ở bên trong Huyền Bắc Thành.

Nàng từ nhẫn trữ vật cầm ra một thanh phi kiếm truyền tin đang định dùng thuật pháp khống chế nó rời đi, thì Nhất Vô Niệm ở bên cạnh vội vàng ngăn cản.
Hắn truyền âm cho Dương Cơ Nguyệt, “Ngươi làm gì vậy? Giờ này ngươi công khai truyền tin như vậy càng để đám người kia chú ý tới, vậy chẳng phải nói nên rằng chúng ta cũng đang nghi ngờ truyền tin có vấn đề sao.

Đến lúc đó chỉ sợ càng làm bọn chúng cảnh giác với chúng ta, yên tâm đi ta đã bí mật truyền tin về tông môn rồi.”
Nghe được lời của Nhất Vô Niệm hai mắt của Dương Cơ Nguyệt tỏa sáng, xem ra hiện tại không cần lo lắng tới vấn đề truyền tin nữa.

Ngay khi nàng cảm thấy bản thân nên thu liễm hơn thì Nhất Vô Niệm lại truyền âm tiếp, “Ngươi đừng tỏ ra im lặng quá, cứ thoải mái như bình thường tránh để cho bọn chúng nghĩ nhiều.”
Dương Cơ Nguyệt gật gật đầu đáp lại lời của hắn.
Đến đây thì hắn cũng coi như yên tâm phần nào, bây giờ chỉ cần an tĩnh chờ đợi tông môn đến mà thôi.

Theo như hắn nghĩ, đám người này tám chín phần không dám ra tay với bọn họ, nếu như hai người bọn họ ở đây gặp không may nữa, chỉ sợ hai tông môn sẽ lật tung trời chỗ này.

Đến lúc đó, chẳng ai có thể thoát được liên quan.
Đây cũng là điều Nhất Vô Niệm tự tin bình tĩnh đến như vậy, hiện tại hắn đang suy nghĩ xem đám người này sẽ làm thế nào để Nguyên gia cùng Thái Cực Tông êm đẹp rút lui.


Bất quá nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm ra được đầu mối nào quan trọng, nếu nói gia tộc nào làm cho hắn nghi ngờ nhất, vậy có thể chính là Trần gia.

Ai bảo hắn bắt gặp được ma tu bên trong phủ của bọn họ.
Trước mắt Trần gia đáng khả nghi nhất.


Ngày hôm sau, hai người Nhất Vô Niệm vừa mới tỉnh dậy liền bị gọi đến đại sảnh.

Mấy ngày gần đây, hắn đều phải nửa đêm bí mật đi đánh dấu địa điểm, không biết có phải hệ thống cũng cảm thấy hắn đang gặp chuyện khó xử hay không mà địa điểm đánh dấu không quá xa, vẫn ở bên trong Huyền Bắc Thành.

Bất quá lần này thu hoạch không có gì đáng nói cả.
Vừa đến đại sảnh, hắn phát hiện ở đây đã có rất nhiều người, ngay cả đám người Nguyên gia, Lâm gia, Hoàng gia cũng có mặt, còn có một vị nữ tử mặc tử y đạo bào lạ mặt.

Bất quá nàng ta lại ngồi ở ghế chủ tọa, trong lòng Nhất Vô Niệm cho ra đáp án, người này tám chín phần là người của Thái Cực Tông hơn nữa địa vị cũng vô cùng cao.
Về phần tu vi thì hắn chưa dám khẳng định, bởi vì khí tức nữ tử này hoàn toàn không có, trông nàng chẳng khác gì một người bình thường.

Bởi vậy hắn cho rằng, vị nử tử này chí ít cũng phải Nguyên Anh Kỳ.

Theo như hắn biết, Thái Cực Tông cùng Huyền Đan Tông cũng không phải rất thân thiết nhưng cũng chưa từng xảy ra mâu thuẫn.

Trên lý thuyết mà nói, có người này tại đây an toàn của đám người Nhất Vô Niệm càng được đảm bảo.
“Hai vị đại nhân, người này chính là Bích Nguyệt trưởng lão của Thái Cực Tông!” Trần Khương rất nhanh trí thông báo chi tiết cho hai người về thân phận của nữ tử kia.
Nhất Vô Niệm cùng Dương Cơ Nguyệt nhìn nhau, sau đó đối với Bích Nguyệt hơi khom lưng thi lễ, “Nhất Vô Niệm, Dương Cơ Nguyệt gặp qua Bích Nguyệt tiền bối!”
“Không cần khách sáo! Nghe nói các ngươi là đệ tử của Huyền Đan Tông?” Bích Nguyệt khoát tay nói, âm thanh dễ nghe không có chút uy nghiêm khinh thị nào cả.
Bích Nguyệt hơi tò mò một chút, đã là đệ tử của Huyền Đan Tông bình thường đều rất chú trong trang phục, đám đệ tử đi ra ngoài hầu như đều mặc y phục có tiêu chí của tông môn.

Mà hai người này ai cũng không có mặc, nhất là người thanh niên kia, tu vi rõ ràng chỉ có Luyện Khí tầng 6 nhưng biểu hiện vô cùng trầm ổn, nói rõ kẻ này thiên phú tệ nhưng có bối cảnh.
Chỉ có những đệ tử thiên phú cao hoặc có bối cảnh mới như vậy, nàng còn lạ gì đám người Huyền Đan Tông nữa.

Bất quá Nhất Vô Niệm có chút lạ mặt nàng tương đối không nhận ra, về phần Dương Cơ Nguyệt, Bích Nguyệt dường như đã có suy đoán về thân phận của nàng.

Hỏi một vài câu liên quan rồi Bích Nguyệt liền không đoái hoài tới hai người bọn họ nữa.
“Đưa mấy kẻ có liên quan vào đây cho ta!” Sắc mặt Bích Nguyệt nghiêm túc lạnh giọng ra lệnh.
Vị lão giả Nguyên gia liếc mắt nhìn một tên trong đó, sau đó người này liền nhận lệnh đi ra bên ngoài, một lúc sau liền có một nam một nữ bị áp giải vào bên trong đây..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.