Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 77: 77: Bố Trí Khốn Ảo Trận 1





Nhất Vô Niệm nhìn xung quanh động phủ của mình đã có một chút khởi sắc, cả người không khỏi cảm thấy thoải mái, vui sướng.
Hắn đang học tập trận pháp rất chăm chỉ, để một ngày nào đó bố trí ra các loại trận pháp.

Nhất Vô Niệm có một cái ý tưởng, hắn muốn bố trí ra các loại trận pháp phục vụ cho cuộc sống của hắn.

Loại trận pháp bốn mùa giao thoa, ngày đêm hoán đổi phù hợp, xuân hạ thu đông trôi qua như bên ngoài.
Bất quá những trận pháp này nhìn như đơn giản nhưng ẩn chứa rất nhiều nguyên lý, hắn dự tính cũng phải đợi bản thân bước vào Trận Pháp Sư tam phẩm mới có thể học được.

Đây cũng chính là một trong những lý do khiến hắn học tập trận pháp không ngừng nghỉ.
Hiện tại hắn trở thành Trận Pháp Sư nhị phẩm cũng đã tới thời điểm kiểm tra trình độ trận đạo của mình, hắn dự tích sẽ lợi dụng địa hình ở động phủ hắn để bố trí trận pháp.
Về phần sẽ bố trí trận pháp nào trong lòng của hắn sớm đã nghĩ kỹ, hai năm qua, hắn vừa học tập trận đạo, một bên cũng để ý những trận đạo nào phù hợp.

Nhẩt Vô Niệm lựa chọn một loại trận pháp biến hóa khôn lường, đó chính là “Bảy bảy bốn mươi chín tổ hợp biến hóa khôn lường khốn ảo trận!”
Nhìn tên dài vậy thôi chứ, gọi tắt là “Khốn Ảo Trận”.
Hắn lựa chọn trận pháp này đều có nguyên do của nó, thứ nhất với trình độ trận pháp của hắn không đủ để bố trí ra những trận pháp cấp cao.

Hơn nữa, đây cũng coi như một trong số các loại trận pháp nhị phẩm khó bố trí ra nhất mà Huyền Đan Tông ghi chép.

Và điều cuối cùng để hắn lựa chọn, tên nó đủ dài.
Theo cổ nhân từn nói, cái gì dài đều rất lợi hại.


Nói như vậy cái trận pháp này rất không tồi, mang cho hắn một chút cảm giác an toàn.
Khi lựa chọn trận pháp này, hắn cũng rất phân vân.

Bởi vì nó quá mức ảo diệu, bất quá thời gian hai năm cũng vừa đủ để hắn tự tin.

Hôm nay chính là ngày hắn phô diễn những điều hắn đã học được trong suốt thời gian qua, bao nhiêu ngày tháng miệt mài thôi diễn nguyên lý của trận pháp.

Từ tên gọi có thể nhận ra được trận pháp này được tổ hợp bởi bốn mươi chín cái trận pháp nhỏ, mỗi cái trận pháp nhỏ đều độc lập riêng rẽ, nhưng vẫn có thể đan xen giao thao với nhau.

Đây chính là điểm mấu chốt của trận pháp này, nó bao gồm rất nhiều loại trận pháp nhỏ tạo thành.
Khốn Ảo Trận mà hắn định bố trí chủ yếu cần ngũ thuộc tính, đơn giản hiểu hắn chỉ cần tìm năm vật tượng trưng cho năm loại thuộc tính khác nhau làm trụ cột là được.

Cũng may hắn có sư tôn tốt, không có liền đi tìm người đòi thôi.

Bất quá, hiện tại trong tay hắn chỉ có bốn viên đá thuộc tính, vẫn còn thiếu một viên.

Sư tôn bảo hắn đi qua đệ bát phong tìm phong chủ cầm, đệ bát phong là nơi đặc biệt trong tông môn.

Nơi đó tất cả đệ tử đều là nữ tử, cho nên âm khí hơi năng, cần dương khí để điều hòa.

Cho nên đệ bát phong phát sở hữu hỏa thuộc tính thực vật đặc biệt nhiều.

Hơn nữa phẩm chất còn tương đối cao, một viên đá hỏa thuộc tính không khó.

Bất quá…
Đệ bát phong!
Đối với nơi đây hắn có chút dị ứng.
Phải biết Dương Cơ Nguyệt chính là đệ tử đệ bát phong, vạn nhất gặp phải làm sao giờ.
“Không thể nào…”
Đúng vậy.
Khẳng định không thể nào gặp được.
Lần trước chẳng qua gặp được do trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Hắn không tin lần này lại đen đủi như vậy, đã nghĩ tới việc phải đi qua đệ bát phong liền không thể tay không đến được.
Đồ vật trong tay hắn tương đối phong phú thế nhưng chưa chắc phù hợp để làm đồ vật tặng quà.
“A… phải rồi.” Đột nhiên Nhất Vô Niệm nhớ tới điều gì, hai mắt không khỏi phát sáng.
Hắn biết cần tặng đồ vật gì rồi.
Quà đã có, hắn cũng không cần phải chuẩn bị thêm nữa cất bước đi ra khỏi Trấn U Minh.

Và sau đó…
Tại sảnh đại điện đệ bát phong, Nhất Vô Niệm đang ngồi trên ghế chờ phong chủ -- Tử Tuyết Lam.

Bất quá có vẻ là lần đầu gặp mấy mấy vị quyền cao chức trọng bên trong tông môn, nên hắn có phần khá hồi hộp.

Đối diện với hắn là hai vị sư tỷ, không biết hai người họ đang thì thầm to nhỏ điều gì, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt đảo qua đảo lại trên người hắn.

Loại cảm giác này làm hắn có chút không quen, bất quá dù sao cũng đến để nhờ cậy cho nên hắn cũng không biểu hiện ra điều gì.
Điều làm hắn vui mừng đó là Dương Cơ Nguyệt không có ở trong đệ bát phong.
“Các ngươi ra ngoài đi!” Một âm thanh đột ngột xuất hiện bên trong sảnh, cùng với đó là một nữ tử mặc đạo bào màu trắng xuất hiện.
“Sư tôn!” Hai vị nữ tử còn đang thì thầm to nhỏ kai nghe thấy âm thanh này lập tức đứng dậy hành lễ.
Tử Tuyết Lam khoát tay nói, “Được rồi, hai người các ngươi ra ngoài trước đi.”
Ra lệnh xong nàng liền tiến vào ghế chủ tọa, Nhất Vô Niệm giống như đang nhìn thấy một vị tiên tử không dính khói lửa trần gian.

Tử Tuyết Lam mặc dù niên kỷ không thấp nhưng bọn họ là Tu chân giả mà, dung mạo vẫn duy trì hơn hai mươi tuổi, ung dung cao quý còn có một chút mị lực của nữ nhân.

Mỗi một cử động đều mang theo khí chất tiên nữ.
“Vâng, thưa sư tôn.”
Cả hai người rời đi, lúc gần đi còn tò mò nhìn qua Nhất Vô Niệm.
Đợi cả hai người rời đi, Nhất Vô Niệm cũng đứng ra hành lễ, “Tử phong chủ, ta có chuyện cầu kiến ngài.”
“Không cần phải khách sáo, ngươi là đệ tử của Lăng sư thúc, chỉ cần gọi ta một tiếng sư tỷ là được rồi.” Tử Tuyết Lam nhẹ nhàng nhắc nhở, trong lòng nàng cũng có chút thổn thức.

Tự dưng xuất hiện một vị sư đệ ban đầu nàng cũng có chút không quen, nhưng cũng không có cảm thấy có điều gì bất ổn.

Tuy nhiên đây cũng là lần đầu tiên chính thức gặp mặt vị sư đệ này, lần trước cũng chỉ là nhìn qua mà thôi.

“Sư đệ cũng đã là Luyện Khí đại viên mãn rồi, cũng nên chuẩn bị tinh thần độ kiếp.


Sư tỷ cũng không có gì quý giá, đây cũng coi như quà gặp mặt.

Không có gì đâu, chẳng qua là một chút pháp bảo phòng ngự giúp sư đệ độ kiếp nhẹ nhàng một chút mà thôi.”
Vừa nói nàng vừa đưa qua một cái túi trữ vật đến bên người Nhất Vô Niệm.
“Vậy đa tạ phong chủ, à không… Tử sư tỷ.” Nhất Vô Niệm thu nhận túi trữ vật, tâm trạng cũng rất khó ta.

Bất quá hắn cũng không có mở ra xem, hắn còn chưa quên việc hôm nay tới đây là gì.
“Hừm… Vô Niệm lần này đến đây có chuyện muốn nhờ cậy Tử sư tỷ.

Nghe nói đệ bát phong có đá thuộc tính hỏa, sư đệ mạo muội đến đây muốn xin một viên không biết…”
Hắn còn chưa nói xong Tử Tuyết Lam đã mỉm cười khoát tay nói: “Không có gì phải ngại cả, đều là người một nhà.

Vô Niệm sư đệ, ngươi xem đây có phải đồ vật ngươi cần không?”
Cuối cùng nàng từ bên trong nhẫn trữ vật cầm ra một viên đá màu đỏ, viên đá vừa xuất hiện đã bùng lên một ngọn hỏa diễm, hỏa diễm bao trùm viên đá lộ ra có phần tiên khí.
Hai mắt Nhất Vô Niệm sáng lên quan sát tỉ mỉ viên đá hỏa diễm đang được Tử Tuyết Lam khống chế ở trên không trung.
“Đa tạ sư tỷ ưu ái, sư đệ ghi nhớ trong lòng, về sau có việc cần tới sư đệ, sư tỷ cứ nói một lời.”
Mới chỉ tiếp xúc một chút nhưng hắn có thể cảm nhận được thiện ý của vị phong chủ này, à bây giờ nên gọi là sư tỷ.

Mặc kệ vị sư tỷ này có thật lòng hay không trước mắt hắn đều cho ra đánh giá này, dù sao nếu đã dung nhập vào cao tầng Huyền Đan Tông, có những chuyện không cần quá mức để ý..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.