Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 95: 95: Là Nàng!





“Sư tôn, chuyện này rốt cuộc là sao?” Nhất Vô Niệm mở miệng hỏi, âm thanh có chút run rẩy.
Lăng Không nở một nụ cười rét lạnh, ánh mắt đạm bạc nhìn về phía Nhất Vô Niệm không trả lời.

Không khí bên trong động phủ như đông cứng lại, đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy trong lòng Nhất Vô Niệm có chút rối loạn.

Mặc dù hắn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng từ tình huống cùng cách hành xử của Lăng Không, hắn liền biết không ổn rồi.
Sư tôn trong ấn tượng của hắn không hề giống như bây giờ, thương ngày người đều nở nụ cười hòa ái, ánh mắt cũng cực kỳ thanh tịnh nào giống như bây giờ.

Cảm nhận được một luồng khí tức tà ác dần dần từ bên trong cơ thể sư tôn tỏa ra, nhất thời làm cho hắn nghĩ tới một khả năng.
Liệu có khi nào, sư tôn do hấp thu quá nhiều linh khí hắc hóa bên trong Trấn U Minh nên tâm tính cũng biến hóa theo, đã bị ăn mòn.

Nhưng…
Cảm thấy rất phi lý!
Nếu thật sư sư tôn bởi vì như vậy, lần trước chắc chắn đã bị vị lão tổ tông kia phát hiện ra, không có lý nào lại che giấu được ánh mắt của vị đó.

Vậy chẳng lẽ do sư tôn đã bước vào cảnh giới cao hơn, cũng không phải.

Vị kia nhìn qua liền biết vượt xa cấp độ Hư Thần Kỳ, chỉ sợ một ánh mắt cũng có thể làm một vị Hư Thần Kỳ hồn phi phách tán.
Không lẽ ngay từ đầu sư tôn đã như vậy, có lẽ là như vậy.

Không biết được đáp án cụ thể trong lòng của Nhất Vô Niệm có chút khó chịu, thế nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua mà thôi.

Việc hiện tại, hắn phải nghĩ cách thoát khỏi nơi đây mới được, nghĩ là làm, hắn dùng thân pháp phi với tốc độ cực nhanh.

Nhưng…
“Ầm!”
Một âm thanh va chạm vang lên, chỉ thấy Nhất Vô Niệm ngã bật ngửa trên mặt đất.
“Đây là trận pháp cấm chế!” Biết được việc này tâm trạng của hắn chợt trầm xuống, đúng vậy, hắn quá ngây thơ.

Vốn còn trông cậy vào việc chạy thoát nơi đây, nhưng nghĩ lại cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Hắn có tư cách gì ở trước mắt một vị hư hư, thực thực vượt qua Hư Thần Kỳ.
“Đồ đệ tốt, đừng cố gắng chống cự nữa.” Âm thanh Lăng Không truyền tới, thân hình của lão cũng xuất hiện ở trước mặt Nhất Vô Niệm.

Nói xong câu này, lão ngồi xổm xuống trước mặt Nhất Vô Niệm tiếc thương nói:
“Niệm nhi, ngươi không phải đã đồng ý rồi sao? Tại sao lại chống cự, là truyền nhân nhất mạch của Trấn U Minh sao con có thể bỏ chạy.

Nếu những đồ vật ở Minh giới thoát khỏi sự ràng buộc của cấm chế chạy ra khỏi thông đạo tiến vào Thất Nguyệt đại lục, sẽ có bao nhiêu sinh mệnh phải ngã xuống.


Con nhẫn tâm nhìn Huyền Đan Tông sụp đổ, hóa thành tro tàn, bỏ qua sự sống chết của bao nhiêu đồng môn huynh đệ ích kỷ bỏ chạy một mình sao?”
“Ta, ta… ta….” Nhất Vô Niệm nghe xong mấy lời này ấp úng mở miệng phản bác, nhưng không để hắn kịp nói ra, Lăng Không tiếp tục chất vấn hắn:
“Con còn nhớ ai là người cứu thoát được con khỏi đám người hiệu thuốc sao, ai là người dẫn lối con vào với con đường tu đạo, ai thay đổi cuộc đời của con vốn bình phàm trở nên được như bây giờ.

Vậy mà đến khi tông môn cần con, con lại bỏ chạy.
NHẤT VÔ NIỆM, nếu con còn lương tâm hãy ra sức vì tông môn, dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy một trăm năm bình yên của Trấn U Minh, của Thất Nguyệt đại lục.

Chỉ cần như vậy, con chính là niềm vinh dự của Huyền Đan Tông chúng ta.

Mọi người chắc chắn không bao giờ quên việc con làm.”
Những lời này như một liều thuốc mê rót vào trong tâm trí của Nhất Vô Niệm, vô số dòng suy nghĩ đang tranh luận bên trong đầu của hắn.

Một bên đang hô hào hắn vì nghĩa diệt thân, dùng bản thân đổi lấy sinh mệnh của cả sinh linh đại lục, một bên lại ngăn cản níu kéo hắn, giọng nói vô cùng tức giận.

“Nhất Vô Niệm, chẳng lẽ ngươi quên con đường mà bản thân đã chọn, những việc này đâu phải chuyện của ngươi, ngươi cần gì phải đắn đo suy nghĩ.

Dù Trấn U Minh có sụp đổ, dù Huyền Đan Tông có đổ vỡ hay sinh linh Thất Nguyệt đại lục rơi vào cảnh lầm than cũng đâu phải chuyện của ngươi.

Ngươi cần phải từ chối, trốn chạy khỏi nơi đây.”

Hai dòng suy nghĩ đối lập nhau đang tranh đoạt quyền quyết định của Nhất Vô Niệm.
“Thôi ngay đi!” Nhất Vô Niệm dùng tay đập liên tiếp vào đầu, trạng thái băt đầu trở nên cuồng loạn không kiểm soát được lý trí.

Một cỗ thù hận bắt đầu nhen nhói ở trong lòng của hắn và càng lúc càng mãnh liệt như muốn nuốt chửng linh hồn.
Đột nhiên bên hông của Nhất Vô Niệm lóe lên một tia huyết quang, chỉ thấy một đạo huyết quang chui ra khỏi người hắn bay lên không trung, bắt đầu tỏa ra ánh sáng dữ dội như muốn chiếu xuyên thủng nơi đây.

Nhìn kỹ thì đây chính là miếng ngọc bội hình chu tước mà Lăng Không trước khi đi đã tặng cho Nhất Vô Niệm, hiện nay đang phát sáng, cuối cùng bao trùm toàn bộ thân thể của Nhất Vô Niệm.
Một cảm giác dễ chịu từ từ lan tỏa khắp cơ thể của hắn, từng dòng suy nghĩ bắt đầu tan rã, Nhất Vô Niệm đã dần dần thanh tỉnh hơn, trên khuôn mặt cũng không còn vẻ mặt đau đớn.

“Đây là…” Nhất Vô Niệm bắt đầu cảm nhận rõ ràng xung quanh nơi đây, mọi hình ảnh đang dần dần như thước phim hiện trong trí óc của hắn.

Lại một lần nữa nhìn về miếng ngọc bội đang phát ra quang mang màu đỏ kia, hắn nghi hoặc càng nghi hoặc.
Đó là miếng ngọc bội chu tước mà sư tôn đã tặng cho hắn, người từng nó có thể giúp hắn ba lần vượt qua kiếp nạn.

Lại kết hợp với những hình ảnh trước đó, trong lòng Nhất Vô Niệm chợt hiểu ra chuyện gì, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía trước.

Chính xác là hắn đang nhìn Lăng Không, người trên danh nghĩ là sư tôn của hắn, cả người của Lăng Không tràn ngập khí tức tà ác, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía hắn.
“Rốt cuộc đây là thứ gì?” Âm thanh Lăng Không rung động trước huyết quang trước mắt, không nhịn được mà hỏi Nhất Vô Niệm.
Nhất Vô Niệm chợt nở một nụ cười nhẹ nhõm, hắn dung ánh mắt như trêu tức nhìn Lăng Không đang đứng đối diện với mình, rốt cuộc cũng mở miệng trào phúng:
“Sư tôn, người quên rồi sao? Đồ vật này là do người ban tặng cho đệ tử mà”
“Ngươi…” Lăng Không chợt biến sắc.
Vừa dứt lời, Nhất Vô Niệm cũng không nói chuyện nữa, hắn nhắm mắt lại, vận chuyển “Bất Động Tâm Chú” bỏ mặc ngoài tai những lời mà Lăng Không đang nói.


Không biết thời gian trôi qua bao lâu, không gian bắt đầu xuất hiện những vết nứt, thân ảnh của Lăng Không cùng cảnh vật có chút chập chờn, âm thanh cũng đã đứt quãng liên tục.
Nhất Vô Niệm lúc này mới mở mắt ra, nhìn hình ảnh trước mắt không có một rung động nào cả, ánh mắt vô cùng đạm bạc như nhìn thấu mọi chuyện.
“Mấy năm qua, trong lòng mình cảm thấy cứ thiếu văng thứ gì đó, hóa ra bỏ quên mất sự hiện diện của hệ thống.”
Thờ ơ trước cảnh vật trước mắt, trong đầu của Nhất Vô Niệm đang suy nghĩ lại một chút mọi chuyện diễn ra.
Thế giới bắt đầu sụp đổ, hình ảnh cũng vỡ thành từng mảnh tan biến, mọi thứ đều hóa thành hư vô.

Đối với việc này Nhất Vô Niệm cũng thở phào một hơi, nhưng càng thêm lo lắng, chuyện này rốt cuộc là sao?
Đừng nói là tâm ma!
Nghĩ tới việc này, sắc mặt của hắn chợt biến đổi.

Bỗng cả người của hắn lão đảo, thân hình cũng đang tan biến theo thế giới này…
“Ngươi vậy mà tự thân tỉnh được?” Đột nhiên một âm thanh kinh ngạc vang lên bên tai của Nhất Vô Niệm, dây thần kinh của hắn chợt căng cứng mai mắt mở ra, thân thể như muốn hoạt động bất quá một cảm giác vô lực truyền tới làm Nhất Vô Niệm cứng người.

Thân thể không cử động được!
“Này, ngươi không sao chứ? Không sao thì trả lời một câu đi chứ, sao ngơ ngác rồi.

Chẳng lẽ độ kiếp thất bại dẫn đến cả người trở nên không bình thường, không phải trí lực bị giảm đấy chứ?” Âm thanh kia lại tiếp tục vang lên lần nữa, càng nói càng nhỏ dần bất quá Nhất Vô Niệm vẫn còn nghe rõ ràng được, mặt hắn đen lại, hắn rất muốn đứng lên đại chiến ba trăm hiệp với người này.
Trí lực ngươi mới có vấn đề!
Nhưng ánh mắt mới dừng tại thân ảnh phía trước mặt không xa, cả khuôn mặt đều dại ra, một vệt kinh ngạc cùng khó tin chợt xuất hiện thoáng qua trong đôi mắt của Nhất Vô Niệm.
Là nàng!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.