Gã đàn ông sởn cả gai ốc, nét mặt hốt hoảng như quỷ nhập tràng.
Vừa la hét “Cứu mạng”, gã vừa một mực thanh minh:
“Anh không trách được tôi, người nhà đã ký tên đồng ý hỏa táng rồi!”
“Anh buông ra đi, tiền dư tôi trả anh.”
Cố Thâm siết chặt cổ áo gã, người run lẩy bẩy, nhất quyết không buông.
Gã đàn ông nhịn không được, cáu kỉnh nói:
“Mẹ kiếp anh bị điên à!
“Thi thể bỏ ở đây bao lâu rồi, giờ anh thấy không vừa mắt nên quay lại tìm chuyện hả?
“Vừa hay lại chọn đúng thời điểm này, tôi xem anh là đến để gây sự moi tiền rồi!?”
Cố Thâm trừng trừng nhìn gã, đáy mắt như hoang tàn.
Miệng lẩm nhẩm: “Nhẫn, nhẫn vẫn chưa đeo lên.”
Gã đàn ông tức giận đ.ấ.m thẳng vào người anh:
“Có bệnh à! Thi thể không hỏa táng thì sao, người ch//ết còn đeo nhẫn làm gì?”
Cố Thâm ngơ ngác, lảo đảo lui về sau rồi buông tay.
Nhà tang lễ báo cảnh sát, cảnh sát áp giải anh đi.
Trên xe cảnh sát, Cố Thâm vẫn im lặng.
Cho đến khi xe dừng trước cửa đồn cảnh sát, anh mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Anh quay đầu hỏi cảnh sát với vẻ khó khăn:
“Tôi có thể gặp lại bà của cô ấy được không?
“Tôi…tôi muốn hỏi thăm, những năm qua Tiểu Ninh thế nào.”