Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã

Chương 27



Hai người họ cười thành một đoàn, coi tôi như một đồ chơi để trêu đùa. 

Trong bóng đêm, tôi nhìn thấy hình ảnh mơ hồ và xa lạ của Khương Ninh. 

Trong khoảnh khắc đó, trái tim như rớt xuống vực thẳm. 

Tối hôm đó, tôi từng nghĩ sẽ chia tay trực tiếp với Khương Ninh. Nhưng đến chính mình cũng không biết, mình đang nghĩ gì. 

Chuyện chia tay đã từng nghĩ đến vô số lần, nhưng lại chẳng thể nào nói thành lời. 

Tôi và Khương Ninh vẫn duy trì mối quan hệ yêu đương, nhưng lại không còn có thể đối mặt với cô ấy với nụ cười như trước. 

Tôi cố tình làm cô ấy chạnh lòng, cố tình quên đi nhiều chuyện cô ấy để ý. 

Nhìn cô ấy mất mát, đau khổ, cảm nhận được niềm vui trả thù. 

Nhưng đồng thời lại có cảm giác tức ngực, khó chịu. 

Mãi đến sau này, khi cô chủ động chia tay với tôi, khi tôi nói rằng sẽ thay đổi, cô ấy vẫn khẳng định rằng đã không còn thích tôi. 

Tôi mới tự giễu mình trong lòng, xem đi, quả nhiên là cô ấy chơi chán rồi, không giả vờ được nữa. 

Tôi kể lại những chuyện đó, rồi nhìn về phía Lục Trì trước mặt: 

"Chuyện hôn hít kia có thể là tôi nhìn nhầm, nhưng chuyện kia thì tôi tuyệt đối không nghe nhầm một câu nào". 

Sau một hồi lâu im lặng, Lục Trì kể cho tôi một câu chuyện. 

Anh ấy kể có một cô bé gái, từ rất nhỏ cha mẹ đã ly hôn, đều có những đứa con riêng mới. 

Họ đều yêu đứa con riêng của mình, không ai muốn nuôi dưỡng cô bé gái đó. 

Cô bé gái chỉ có một người bà yêu thương mình, và một con búp bê vải do bà tặng. 

Sau này, bố của cô bé gái về thăm cô, đưa theo cô em gái cùng cha khác mẹ. 

Cô em gái đó nhìn thấy con búp bê vải của cô bé, hỏi cô bé rằng: "Chị rất thích búp bê này à?". 

Cô bé gái vui vẻ gật đầu, rồi còn cho cô em gái mượn búp bê để chơi. 

Sáng hôm sau, con búp bê đó đã bị xé tan nát, bông nhồi bên trong vương vãi khắp giường của cô bé.

Cô em gái nhìn cô bé, cười đắc thắng.

Cô bé khóc ngặt nghẽo, nhưng ba vẫn đưa em gái đi, bà nội cũng không có cách nào.

Kể xong câu chuyện, Lục Trì đã bình tĩnh nhìn tôi: "Cô bé đó chính là Khương Ninh."

"Còn cô bé mà anh gặp tối hôm đó, chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô ấy."

Ánh mắt anh ta hỏi tôi: "Giờ thì Cố Thâm, anh có hiểu được vì sao Khương Ninh phải vội vàng nói với cô gái kia rằng cô ấy không thích anh như vậy không?"

Trái tim tôi như đột ngột bị đ.â.m một nhát dao, tạo thành một lỗ hổng lớn.

Trán tôi vã mồ hôi, mồ hôi chảy ướt đẫm mắt.

Lục Trì bình thản hỏi tôi: 

" Chẳng muốn hỏi han gì ư, Cố Thâm, anh có thật lòng yêu cô ấy không?" 

Người tôi khựng lại, ngã bệt xuống linh đường trong bộ dạng ê chề. 

Tôi nằm vật ra trên giường phòng ngủ. 

Ngày qua ngày, đêm nào cũng mất ngủ. 

Chợt lại nhớ đến cảnh ba năm trước, ngày Khương Ninh chủ động nói lời chia tay với tôi. 

Tối hôm trước, trong quán bar tôi thấy cô ấy và Lục Trì thân thiết. 

Dẫn đến cái cảnh ngày hôm sau, ngồi trong phòng trả lời phỏng vấn mà đầu óc cứ quanh quẩn một màn đó. 

Sự phẫn nộ và đố kỵ dữ dội đã hoàn toàn hủy diệt lý trí của tôi. 

Càng nghĩ càng không cam tâm, tôi rút điện thoai ra định chất vấn Lục Trì hoặc hỏi thẳng Khương Ninh. 

Nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát đứng dậy đến bệnh viện tính tìm Lục Trì. 

Lục Trì làm bác sĩ, ban ngày anh ta thường ở bệnh viện. 

Khương Ninh đứng đợi tôi ở ngoài lớp, thấy tôi ra liền toan gọi. 

Tôi không thèm để ý, cô ấy liền lẽo đẽo đi theo tới bệnh viện. 

Đúng hôm đó, con gái của bạn bố tôi, Thẩm Tư Tư lái xe gây ra tai nạn nhỏ, bị trầy xước mặt và tay. 

Một mình cô ấy đến bệnh viện xử lý, có vẻ hoang mang và bất lực lắm. 

Thấy tôi đột ngột xuất hiện ở bệnh viện, cô ấy còn tưởng tôi hay tin mà đến giúp đỡ. 

Có hơi nôn nóng, cô ấy nhào vào lòng tôi. 

Tôi giật b.ắ.n mình, định đẩy ra, nhưng trong tầm mắt đã hiện lên hình ảnh Khương Ninh. 

Sắc mặt Khương Ninh buồn rầu và đau khổ, thời khắc đó, đột nhiên tôi cảm nhận được thú vui trả thù. 

Vì vậy, tôi đành đẩy tay Thẩm Tư Tư ra, chuyển sang vỗ nhẹ sau lưng cô ấy. 

Cuối cùng Khương Ninh cuống cuồng bỏ đi. 

Tôi nhìn theo bóng cô ấy, mắt cay xè, rồi đẩy Thẩm Tư Tư ra. 

Thẩm Tư Tư cũng nhìn theo hướng mắt tôi, thấy Khương Ninh mới hiểu đầu đuôi câu chuyện. 

Cô ta sực tỉnh thần, cực kỳ ngượng ngùng, vội vàng kéo giãn khoảng cách với tôi. 

Thực ra tôi và Thẩm Tư Tư chưa từng có mối quan hệ đặc biệt. 

Nhiều năm sau khi chia tay Khương Ninh, tôi mới cố tình đưa Thẩm Tư Tư cùng về nước. 

Cố ý để Thẩm Tư Tư đeo chiếc nhẫn khá giống của Khương Ninh. 

Cũng chẳng qua chỉ hy vọng sẽ được nhìn thấy Khương Ninh với dáng vẻ đau khổ như trước kia một lần nữa. 

Cũng như tôi cố tình làm khó bà nội của cô ấy, cũng chính là muốn mượn những lý do này để sớm gặp được Khương Ninh mà thôi. 

Tôi bắt đầu sống như người mất hồn, cứ chìm mãi trong biển dĩ vãng. 

Khi đầu óc mơ hồ, lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Khương Ninh. 

Thật ra ngay từ trước khi cô ấy biết tôi, tại lần đầu phỏng vấn hồi năm tư đại học, tôi đã gặp cô ấy và thích cô ấy rồi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.