Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 56



“Cái gì!? Sinh con trai!?” Chu Thiền tức giận đứng bật dậy.

Quản gia đáp: “Là con trai ạ! Đêm hôm qua chuyển dạ, sinh vào rạng sáng hôm nay, thị vệ ở phủ Duệ Vương cấm toàn bộ nô bộc ra ngoài, người của chúng ta không ra được nên mới không kịp thời báo tin.”

Chu Thiền tức giận đập vỡ chung trà, Duệ Vương phi còn chưa sinh hạ được tiểu thế tử thế mà một kỹ nữ lại sinh được con trai, chiếm trước vị trí hoàng trưởng tôn.

Con trai của kỹ nữ, hộ tịch ti tiện sao có thể ngang nhiên trở thành hoàng trưởng tôn? Duệ Vương đúng là càng ngày càng hồ đồ!

“Rốt cuộc Duệ Vương đặt thể diện của gia tộc họ Chu ở chỗ nào!?” Chu Thiền giận sôi lên, chỉ tay về hướng phủ Duệ Vương mắng to.

“Nó đường đường là người có khả năng ngồi vào vị trí thái tử nhất, thân phận hoàng trưởng tôn cao quý cỡ nào, nó thì giỏi rồi, cho phép một kỹ nữ sinh hạ hoàng trưởng tôn, việc này nếu bị truyền vào kinh thành thì mặt mũi của gia tộc họ Chu mất sạch!”

Duệ Vương cưới con gái của họ Chu làm vợ, hai bên thân càng thêm thân, mọi người đều đang chờ mong Duệ Vương phi sớm ngày sinh hạ tiểu thế tử, gia tăng sự bền chặt giữa họ Chu và hoàng thất.

Tiếc rằng vương phi chỉ sinh hạ được một tiểu quận chúa, nhưng không quan trọng, Duệ Vương vẫn còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội để sinh tiểu thế tử.

Không ngờ một thời gian ngắn sau Duệ Vương phải đến Bắc Cương làm đô đốc, đi tận hai năm, Chu Thiền biết hậu viện của Duệ Vương liên tục có thai nên mạnh mẽ nhúng tay không ít lần, bằng mọi giá ngăn cản việc con thiếp ra đời trước con thê.

Lúc ấy cái thai của Tào mỹ nhân đã quá lớn, chính là mỹ nhân được đưa đến bên người Duệ Vương lượt đầu tiên, Tào mỹ nhân là người mang thai sớm nhất.

Duệ Vương nhìn thai nhi cử động, nói thế nào cũng không muốn xóa bỏ, còn xung đột với Chu Thiền một trận to.

Chu Thiền bảo bà đỡ tới kiểm tra giới tính thai nhi, tìm mấy bà đỡ liền, ai cũng đều nói thai là con gái nên Chu Thiền mới chịu lùi một bước, không ngờ đủ ngày đủ tháng sinh ra lại là con trai!

“Chuẩn bị ngựa! Lão phu phải đích thân qua đó!”

Quản gia vội vàng ngăn Chu Thiền lại: “Đại tướng quân không thể, Duệ Vương vừa mới đón con trai nên đang cao hứng, nếu lúc này đại tướng quân sang đó gây khó dễ thì mối quan hệ vất vả lắm mới hòa thuận được của ngài và Duệ Vương sẽ phải làm sao đây?”

Chu Thiền đẩy quản gia ra: “Họ Chu của ta không thể chịu được sự vũ nhục này!”

Chu Thiền mang theo mấy chục thân vệ hùng hổ chạy về phía phủ Duệ Vương.

Phủ Duệ Vương cũng có thị vệ, đây đều là những người hầu cận đi theo từ khi còn ở trong kinh, tính ra thì đây cũng toàn là những thị vệ mà họ Chu sắp xếp cho Duệ Vương.

Thị vệ của phủ Duệ Vương nhìn thấy Chu Thiền dẫn theo người cũng không dám cản trở, Chu Thiền trực tiếp dẫn người xông thẳng vào hậu viện.

Duệ Vương đang ở trong phòng của Tào mỹ nhân ôm con trai mới sinh chơi đùa.

Đứa trẻ mới sinh được nửa ngày không còn nếp nhăn xấu xí, trắng trẻo hồng hào cực kỳ đáng yêu, phần giữa lông mày có nét rất giống Duệ Vương, Duệ Vương nhìn kiểu gì cũng thấy rất thích.

Họ của hoàng gia Đại Sở là họ Ngô, Duệ Vương đặt tên cho trưởng tử là Thiên Thụy, đứa bé này không chỉ là trưởng tử của Duệ Vương mà còn là hoàng trưởng tôn của Tuyên Đế.

Duệ Vương lập tức muốn phái người hồi kinh báo tin vui cho phụ hoàng, con cháu nối dõi của hoàng gia không phong phú, Tuyên Đế có hoàng trưởng tôn là một chuyện lớn đáng mừng.

Đúng lúc này ngoài hậu viện có tiếng ồn ào, ngay sau đó là Chu Thiền phá cửa xông vào, tiếng áo giáp và binh khí của binh lính va chạm ngập tràn khắp căn phòng.

“Đại tướng quân, ông đang làm gì vậy!?” Duệ Vương sợ hãi ôm chặt đứa bé quấn đầy tã lót trong tay, lùi về phía góc tường.

Chu Thiền lạnh lùng gằn từng chữ: “Duệ Vương, vì sao lại không nghe lời lão phu? Lão phu đã nói rồi, không được để con thiếp sinh ra trước con thê, bây giờ Duệ Vương đang để mặt mũi của vương phi và gia tộc họ Chu ở đâu!?”

“Ta… Ta…” Duệ Vương liên tục lùi về sau, “Nhưng mà… nhưng mà đứa nhỏ đã được sinh ra rồi, đây là con trai của ta!”

“Thì sao!?” Chu Thiền nổi cơn thịnh nộ.

“Duệ Vương, ngươi là thái tử tương lai, là thiên tử tương lai của Đại Sở, trưởng tử của ngươi phải được sinh ra ở kinh thành, mang trong mình dòng máu thế gia thuần khiết nhất, là người thừa kế chính thống nhất, chứ không phải là để một kỹ nữ dơ bẩn ti tiện sinh ra!”

Duệ Vương vội nói: “Xuất, xuất thân có thể sửa, bổn vương đang định cho Tào mỹ nhân chính danh, chỉ cần dùng danh nghĩa tiểu tộc…”

“Sao mà sửa được!?” Chu Thiền tức sắp hộc máu, hận không thể lập tức nhào lên cướp lấy.

“Duệ Vương! Gia tộc họ Chu đang cố hết sức thỉnh cầu bệ hạ tuân theo cổ lễ, để trưởng tử kế thừa hoàng vị, nếu thành, sau này thái tử của ngươi chỉ có thể là hoàng trưởng tử, chẳng lẽ ngươi muốn truyền lại ngôi vị hoàng đế cho một đứa con của kỹ nữ sao?”

Sắc mặt Duệ Vương trắng bệch, gã đã không cân nhắc đến điểm này.

Theo kế hoạch, hẳn là phải để vương phi sinh hạ trưởng tử, gia tộc họ Chu duy trì nguyên tắc trưởng tử được kế thừa, thuận lý thành chương tiếp tục có con cháu của gia tộc làm thiên tử đời kế tiếp.

Chỉ cần con gái của họ Chu đời đời vào cung hầu hạ, đời đời sinh hạ hoàng trưởng tử thì từ đây gia tộc họ Chu và hoàng gia sẽ là nhất mạch tương thừa, địa vị của họ Chu ở Đại Sở sẽ không thể lung lay, kết quả mới bước đầu tiên đã xuất hiện ngã rẽ cực lớn.

“Giao thứ nghiệp chướng kia cho lão phu, lão phu tự xử lý.” Dứt lời, binh lính xung quanh Chu Thiền lập tức tiến lên đoạt đi đống tã lót trong ngực Duệ Vương.

Duệ Vương không hiểu dụng ý chân chính của Chu Thiền, cũng không biết mục đích chân chính của gia tộc họ Chu, nhưng lúc này gã vừa sợ vừa giận, gã cảm thấy Chu Thiền điên thật rồi, chẳng lẽ gã không được tức giận sao?

Chỉ là chuyện sinh hạ trưởng tử trước hay sau cho thiên hạ nhàn thoại thôi mà? Còn vấn đề sau này ngôi vị hoàng đế truyền cho ai, đến Duệ Vương hiện tại cũng chưa phải là thái tử, gã căn bản không nghĩ đến tương lai dài lâu như vậy.

“Người đâu!? Kéo kỹ nữ kia ra ngoài đánh chết cho lão phu!” Chu Thiền hạ lệnh.

Binh lính thô kệch không bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc, Tào mỹ nhân bị hai kẻ kéo ra khỏi phòng, hoảng loạn hô to: “Duệ Vương cứu thiếp! Duệ Vương cứu thiếp!”

Duệ Vương không bảo vệ được đống tã lót trong tay mình, rất nhanh đã bị thị vệ cướp đi giao lại cho Chu Thiền, nhất thời, tiếng trẻ con mới sinh gào khóc và tiếng nữ nhân la hét vang lên chói tai, trong phòng lâm vào hỗn loạn.

“Tất cả dừng tay!!”

Đúng lúc này, một đội binh lính khác vọt vào giằng co với binh lính của Chu Thiền, tình hình chuyển sang giương cung bạt kiếm chỉ trong nháy mắt.

Duệ Vương nhìn thấy Lưu Trạm mặc bộ đồ màu xanh đen của quan võ ngũ phẩm từng bước đi tới chắn trước mặt mình và Chu Thiền, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng tìm được đường sống trong cõi chết rồi.

Đi cùng Lưu Trạm có Nhan Khải Tu mặc bộ quan phục màu đỏ rực của thái thú, những binh lính kia chính là quân họ Nhan dưới trướng Nhan Khải Tu.

Lưu Trạm chắp tay với Chu Thiền: “Xin hỏi đại tướng quân, đây là vì sao?”

Trong mắt Chu Thiền nổi lên sát ý: “Lưu tướng quân, đây là chuyện nhà của lão phu và Duệ Vương, mong Lưu tướng quân đừng xen vào việc của người khác.”

Lưu Trạm nghe ra được ý ngầm trong câu của Chu Thiền, ngươi quyết tâm muốn đối nghịch với lão phu đúng không?

Lưu Trạm không trả lời chính diện mà quay sang chắp tay xin lệnh của Duệ Vương: “Duệ Vương, có cần mạt tướng lui ra không?”

“Không… Không…” Duệ Vương giữ chặt lấy tay áo của Lưu Trạm, “Không được, không được cho đại tướng quân mang con trai của bổn vương đi, còn, còn Tào mỹ nhân vô tội, không thể giết!”

Lưu Trạm ôm quyền: “Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Nhan Khải Tu cao giọng nói: “Có nghe thấy không? Duệ Vương nói không được giết, lập tức thả người!”

Binh lính dưới trướng Nhan Khải Tu xông lên muốn cướp lại Tào mỹ nhân, binh lính dưới trướng đại tướng quân tiến không được lùi không xong, nhưng Chu Thiền chưa mở miệng thì bọn họ không thể thả người, dẫn đến cục diện hai bên lao vào đánh nhau.

Tào Tráng và Quách Đông Hổ như hai cỗ máy xay thịt lấy một địch mười, ra quyền nào chất lượng quyền đó, nhấc liên tục mấy binh lính của phe đối địch lên ném bay ra xa. Hai người dẫn đầu binh lính của họ Nhan đánh rất khí thế, chẳng mấy chốc đã khiến binh lính của Chu Thiền không dám manh động nữa.

Tào mỹ nhân ngã quỵ dưới đất sợ tới mức khóc không thành tiếng, nàng ta nhìn về phía Lưu Trạm, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng bị Lưu Trạm dùng ánh mắt cảnh cáo không được làm bại lộ.

Tào mỹ nhân chính là một trong hai mỹ nhân Lưu Trạm dâng cho Duệ Vương đầu tiên.

Trong phòng, sắc mặt của Chu Thiền đen thui.

Lưu Trạm tiến lên một bước chắp tay với Chu Thiền: “Đại tướng quân, đứa trẻ trong tay ngài là trưởng tử mang huyết mạch của Duệ Vương, ngài không thích đứa nhỏ này thì cũng không thể cướp đi tự xử lý như vậy, mạt tướng tin đại tướng quân sẽ không làm tổn thương tính mạng của cháu mình nhưng mà hành động này không khỏi khiến Duệ Vương quá thương tâm.”

Đứa trẻ mới sinh nằm trong tã lót đã khóc đến mức toàn thân đỏ bừng, Chu Thiền dùng một tay ôm nó, trong mắt không có nửa phần thương xót.

Lưu Trạm nói Chu Thiền sẽ không làm tổn thương tính mạng của đứa trẻ chỉ là nói cho có, chứ ai nấy đều hiểu sau khi cướp đi rồi Chu Thiền chắc chắn sẽ giết nó.

Lưu Trạm lại khuyên: “Đại tướng quân, ván đã đóng thuyền, việc hôm nay rất nhanh thôi sẽ truyền đi khắp Tấn Dương, ngài không bịt được hết miệng lưỡi thế gian.”

Nhan Khải Tu ở bên cạnh cà lơ phất phơ tiếp lời: “Đại tướng quân, hạ quan cũng khuyên ngài nên rộng lượng một chút, Duệ Vương hồi kinh về với vương phi sinh thêm mấy đứa nữa chẳng được.”

Việc đã đến nước này xác thật là bất lực, không thể xoay chuyển trời đất, Chu Thiền chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, hai bên tai toàn tiếng ong ong.

Tất cả là do ông ta nhất thời mềm lòng, lẽ ra nên giết Tào mỹ nhân từ sớm thì đã không dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Chu Thiền cố gắng lấy lại bình tĩnh, cùng lắm chỉ là một đứa con của kỹ nữ mà thôi, để trưởng thành rồi tính sau cũng được.

Điều khiến Chu Thiền tức giận nhất chính là Duệ Vương không còn nằm trong vòng khống chế của mình nữa, ông ta cáu tiết ném đống tã lót ra ngoài, Lưu Trạm lanh tay lẹ mắt đón được trước khi bị rơi xuống đất.

“Duệ Vương, ngày sau ngươi chắc chắn sẽ hối hận!” Giờ phút này Chu Thiền bất chấp cả tình nghĩa cậu cháu, phất tay áo rời đi.

Đợi Chu Thiền đi rồi đám tỳ nữ trong vương phủ nãy giờ bị dọa kinh hồn bạt vía mới dám lộ diện, líu ríu đỡ Tào mỹ nhân vào phòng.

Lưu Trạm giao lại đứa nhỏ cho nhũ mẫu, để bà ấy mang về với mẹ nó.

Nhan Khải Tu phất tay ý bảo binh lính ra khỏi vương phủ chờ trước bên ngoài, trong tiểu viện khôi phục lại yên tĩnh, chỉ có Tào Tráng và Quách Đông Hổ ở lại canh giữ trong viện.

Duệ Vương đổ nhoài nằm rạp ra ghế, sắc mặt vẫn còn trắng bệch.

Bỗng nhiên, Duệ Vương chợt nhớ ra chuyện gì đó rất đáng sợ, vội vã bắt lấy tay Lưu Trạm: “Lưu Trạm! Ngươi đừng đi, nếu một ngày nào đó đại tướng quân lại tới cướp người, thị vệ trong phủ bổn vương toàn là người của họ Chu, bổn vương… bổn vương chỉ có thể trông cậy vào ngươi.”

Lưu Trạm trấn an Duệ Vương: “Điện hạ chớ hoảng sợ, mạt tướng sẽ để lại một trăm binh lính bảo vệ vương phủ chu toàn, bên ngoài còn có Nhan đại nhân, Nhan đại nhân cũng sẽ phái thêm người canh giữ cả con đường, nếu đại tướng quân lại đến thì những binh lính này sẽ bảo vệ điện hạ.”

Duệ Vương gật đầu, gã cũng biết Lưu Trạm không thể canh giữ mãi bên cạnh mình, nói vậy chỉ là do tình thế cấp bách.

Nhìn Duệ Vương ủ rũ vì thân cô thế cô, Nhan Khải Tu nhanh nhẹn bước lên quỳ xuống bày tỏ lòng trung thành: “Điện hạ, ngài là con cháu hoàng gia, tương lai là thái tử Đại Sở, tiểu nhân Nhan Khải Tu có tấm lòng trung quân ái quốc nhật nguyệt chứng giám, xin điện hạ hãy yên tâm, ở thành Tấn Dương này sẽ không có bất kỳ kẻ nào dám động đến một sợi lông tơ của điện hạ.”

Duệ Vương vui mừng quá đỗi, nâng Nhan Khải Tu dậy: “Tốt, tốt lắm!”

Nhan Khải Tu định nói thêm gì đó nữa nhưng bị Lưu Trạm cắt ngang: “Hôm nay Duệ Vương bị dọa rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi, mạt tướng không làm phiền điện hạ nữa, nếu ở lại thêm quá lâu sợ là đại tướng quân sẽ nghi ngờ.”

Lưu Trạm lại khuyên: “Điện hạ và đại tướng quân trước sau gì cũng là người một nhà, đợi đại tướng quân bớt giận hãy giải thích lại với ông ấy, đại tướng quân sẽ hiểu cho điện hạ.”

“Đúng vậy, ngươi nói cũng đúng, bổn vương và đại tướng quân không thể…” Duệ Vương không nói hết câu, mệt mỏi phất tay: “Các ngươi lui xuống đi, bổn vương mệt rồi, muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.”

Ra khỏi phủ Duệ Vương, Nhan Khải Tu kéo tay Lưu Trạm: “Lưu tướng quân, chúng ta đi uống một chén không?”

Lưu Trạm lạnh nhạt đáp: “Vừa xảy ra chuyện lớn như vậy mà Nhan thái thú còn có tâm tình đi uống rượu? Truyền tới tai đại tướng quân khéo lại thành tiệc mừng công đấy, mà mừng công gì?”

Nhan Khải Tu hậu tri hậu giác ngộ ra: “Vẫn là Lưu tướng quân cẩn trọng, vậy ngày khác được không? Ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội cảm ơn Lưu tướng quân, dù sao bây giờ chúng ta cũng đang hầu chung một chủ.”

Nhan Khải Tu là một lão già thích lảm nhảm, nói liên miên không dứt, Lưu Trạm mất kiên nhẫn phất tay: “Trong doanh còn có việc, ta đi trước.”

Xe ngựa được Tào Tráng và Quách Đông Hổ hộ tống ra khỏi thành Tấn Dương, đi thẳng đến quân doanh, dừng ngay trước cửa doanh trướng của Lưu Trạm.

“Thủ lĩnh, tới nơi rồi.” Quách Đông Hổ vén màn xe lên thì thấy Lưu Trạm ngất đi từ bao giờ, ở chỗ bụng lộ ra một mảng màu đỏ thẫm.

Chẳng trách Lưu Trạm sốt ruột rời đi như vậy, miệng vết thương đã bị ảnh hưởng từ khi còn ở phủ đại tướng quân.

Tới phủ Duệ Vương lại đụng phải một trận xung đột, lúc cứu đứa bé kia vết thương đã hoàn toàn nứt ra, không bị lộ ngay tức thì đã hao tốn không ít sức lực của hắn rồi.

Ban đêm, ánh đèn trong doanh trướng lờ mờ.

“Miệng vết thương bị rách ra rồi, lại phải chịu khổ thêm một thời gian nữa giống mấy ngày trước.” Mã thái y lắc đầu, vừa nhắc nhở vừa đắp thuốc băng bó lại cho Lưu Trạm.

Tống Phượng Lâm thở dài, lau bớt mồ hôi trên trán cho Lưu Trạm: “Đa tạ Mã thái y, ông vất vả rồi.”

Mã thái y vội nói: “Không vất vả, để lão phu đi sắc thuốc cho Lưu tướng quân, cần phải uống thuốc nhanh để tránh ban đêm lại sốt cao.”

Sáng hôm sau Lưu Trạm bị cơn đau làm cho bừng tỉnh, vất vả lắm mới xuống đất đi lại được thì bây giờ lại phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Lưu Trạm lẩm bẩm than vãn: “Ông đây còn tưởng mấy ngày nữa sẽ được thượng đệ, thiệt quá thiệt.”

“Lo mà ăn đi!” Tống Phượng Lâm bực bội nhét một miếng hạch đào vào miệng hắn.

Lưu Trạm vừa nhai vừa nói: “Khát.”

Tống Phượng Lâm lại dùng thìa đút cho hắn một ít trà.

Lưu Trạm ăn uống no say xong xuôi, nhàn nhã nằm nói chuyện phiếm với Tống Phượng Lâm, hai người nói về chuyện ngày hôm qua.

“Làm một vương gia nhưng phải nhìn sắc mặt của cữu cữu, ngồi cái ghế vương gia này thật quá uất con mẹ nó ức, nếu là ta, không quậy tung lên cho gia tộc họ Chu loạn đến gà bay chó sủa thì cảm thấy có lỗi với thân phận của mình quá.”

Tống Phượng Lâm nhàn nhạt tiếp lời: “Đó là vì Duệ Vương rất muốn làm thái tử nên bị họ Chu trói buộc, cám dỗ của hoàng quyền chẳng ai chống lại được.”

Lưu Trạm nghĩ thầm hắn đã giúp Duệ Vương một lần, nếu Chu Thiền thật sự quyết tâm muốn giết đứa con trai kia của Duệ Vương, làm công khai không được thì ám sát, quá nhiều cách để làm, rất khó lòng phòng bị.

Chuyện này chung quy vẫn phải xem chính bản thân Duệ Vương có đứng vững được hay không, tuy nói Duệ Vương hèn nhát vô năng nhưng để cứu con trai, biết đâu gã vẫn sẽ nghĩ ra được cách gì đó bắt Chu Thiền chịu thỏa hiệp.

Mấy ngày sau, vết thương của Lưu Trạm lại kết vảy, cuối cùng hắn cũng đã có thể xuống giường hoạt động.

Sau giờ ngọ, Nhan Khải Tu mặc một bộ đồ bình thường tới tìm Lưu Trạm, lo lắng nói: “Lưu tướng quân, cứu ta với!”

Lưu Trạm vốn định cùng Tào Tráng đi xem số chiến mã mà bọn họ mới kiếm được, đành phải quay về lại trong trướng.

Tống Phượng Lâm pha trà, Nhan Khải Tu ngồi ở ghế đối diện Lưu Trạm xoắn xuýt nói: “Hôm ấy ta mang binh cùng ngươi đi cứu giá Duệ Vương, lúc về bị lão thái quân bắt được, bị mắng cho một trận.”

“Trong mắt lão thái quân dù ta có làm gì thì cũng là ta sai, ta nhịn, kết quả bọn họ tiếp tục được nước lấn tới, nói ta mà thân với Duệ Vương thì gia tộc họ Nhan sẽ sụp đổ, còn nói ngày mai sẽ mở từ đường dùng gia pháp dạy dỗ.”

Lưu Trạm bắt chéo chân, nhặt một hạt đậu phộng ném vào miệng nhai.

Nhan Khải Tu rầu rĩ nói tiếp: “Ngay từ đầu bọn họ đã nhìn ta không vừa mắt rồi, ta được thừa kế chức thái thú nhưng mọi chuyện từ lớn đến nhỏ trong nha môn và trong phủ, ta chẳng làm chủ được chuyện nào, lão thái quân không gật đầu người phía dưới không chịu chấp hành.”

“Ngày đó ta điều động một trăm binh lính cũng là làm giả danh nghĩa của lão thái quân, lần này lão thái quân dùng gia pháp muốn đánh ta chết luôn đó! Chỉ cần ta chết bọn họ sẽ lấy về lại được cái ghế gia chủ.”

“Lưu tướng quân, nhất định phải cứu ta!”

Lưu Trạm uống một hớp trà, bóc vỏ đậu phộng, không mặn không nhạt đáp: “Đây là chuyện nhà các ông mà, ta cứu ông thế nào đây?”

Nhan Khải Tu xoa tay: “Cho ta mượn mấy trăm binh lính?”

Lưu Trạm phì cười: “Ông tưởng mình đang ra chợ mua bán thức ăn đấy à?”

Nhan Khải Tu vô cùng xấu hổ.

Lưu Trạm vứt thêm một hạt đậu phộng vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Ông lên làm thái thú Tấn Dương bao lâu rồi? Đến mấy trăm binh lính mà cũng không tự kiếm được cho mình? Dốt thế này thà bị đánh chết cho rồi.”

Nhan Khải Tu sốt ruột nói: “Ta có lôi kéo, nhưng mà… hầy, Lưu tướng quân, ngươi không hiểu về họ Nhan, những người phía dưới từ tiên sinh trướng phòng đến bà lão quét nhà, toàn là người có quan hệ họ hàng với họ Nhan.”

“Ví dụ như con trai của cháu của nhũ mẫu của thiếu gia nào đó, hoặc là cha, đường huynh, cữu cữu của một tiểu thiếp nào đó, ngươi nói xem, ta biết làm sao bây giờ!?” Nhan Khải Tu nóng ruột làu bàu, dáng vẻ trông rất uất ức.

Lưu Trạm bật cười ha ha: “Thế này mà cũng gọi là thân thích ấy hả? Thế thì thân thích của hoàng đế trải rộng khắp thiên hạ à? Một thái giám quét rác cũng có quan hệ họ hàng với hoàng đế?”

Đến cả Tống Phượng Lâm cũng không nhịn được bật cười.

Nhan Khải Tu lại cúi đầu xấu hổ.

Lưu Trạm đổi sang một tư thế ngồi khác, nói: “Trong gia phả phải nhớ tên thì mới gọi là tông thân, chính thức cưới hỏi đàng hoàng mới là cha vợ, con ở chỉ là con ở, cho dù có làm đến quản gia hay quản sự thì cũng chỉ là đầy tớ mà thôi.”

“Nhũ mẫu cho uống mấy hớp sữa là thành thân thích của gia chủ?” Lưu Trạm cười nhạo, “Ông là thái thú, ông chính là trời của bọn họ, ông không động được vào lão thái quân nhưng đánh giết mấy tên nô tài phản nghịch mà cũng không dám làm à?”

Nhan Khải Tu sửng sốt.

“Có câu tục ngữ đầu trọc không sợ bị nắm tóc, bọn họ muốn mở từ đường dùng gia pháp với ông, ông cũng không dám quậy một trận long trời lở đất lên hả?” Lưu Trạm nhếch mép.

Nhan Khải Tu vội đứng dậy chắp tay thi lễ: “Xin Lưu tướng quân hãy dạy ta.”

Lưu Trạm: “Mấy ngày nay Duệ Vương đang nghẹn một bụng lửa, ngày đó ông nhiệt tình tỏ lòng trung thành với Duệ Vương còn gì? Tìm Duệ Vương khóc lóc một trận đi, nói Duệ Vương hỗ trợ ông. Duệ Vương là đô đốc Bắc Cương, chuyện trong nha môn chỉ cần một câu của Duệ Vương là đủ.”

“Ông đi cùng Duệ Vương bắt mấy tên đầu sỏ loại bỏ, trước tiên phải giành lấy quyền kiểm soát nha môn vào tay, đề bạt mấy thân tín của mình lên, có người làm việc cho chẳng phải là sẽ êm xuôi nước chảy thành sông rồi sao?”

Nhan Khải Tu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng đứng dậy cáo từ, đi ra cửa chợt nhớ ra gì đó lại gấp gáp quay về: “Lưu tướng quân, thế nhỡ lão thái quân dùng quân họ Nhan bắt ta…”

Lưu Trạm bưng trà lên uống một hớp: “Đại doanh quân bắc ở ngay ngoài thành, ông sợ cái gì? Ông đi cùng Duệ Vương, lão thái quân cũng sẽ cân nhắc việc Duệ Vương có nhân cơ hộ này lấy cớ hạ bệ họ Nhan hay không.”

Cuối cùng, Lưu Trạm trầm giọng nói: “Nhớ cho kỹ, ông là thái thú Tấn Dương, ông là quan lớn, ai dám động vào ông? Gia pháp đặt trên được quốc pháp à?”

Nhan Khải Tu bừng tỉnh đại ngộ.

Đợi Nhan Khải Tu đi khuất bóng Lưu Trạm mới cười to: “Phượng Lâm, thành Tấn Dương sắp có trò hay để xem rồi.”

Tống Phượng Lâm mỉm cười lắc đầu, bàn về âm mưu quỷ kế Lưu Trạm đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất, đường đường là một thế gia lâu đời mà lại xuống dốc đến độ bị một đứa con thiếp quậy cho cả nhà không yên, xem ra suy tàn sẽ là kết cục định trước của gia tộc họ Nhan rồi.
[Hết chương 56]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.