Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 70



Vùng đất cổ Hán Trung nằm ở phía tây bắc của Đại Sở, phía nam tiếp giáp với Bắc Cương, tổng cộng có mười hai châu, Tây Hạ chiếm bảy châu, Đại Sở chiếm năm châu.

Từ Tử Ngọ Quan qua huyện Bạch Mã tới Lương Châu, đi tiếp về hướng núi Nhạn ở phía đông, vượt qua cửa núi là tới ba huyện thuộc Cao Châu, cuối cùng băng qua sông Thao Thủy là tới địa giới Sầm Châu, phi ngựa chỉ mất khoảng mấy ngày là về đến Sầm Châu.

Thời tiền triều, đất cổ Hán Trung còn có các nước nhỏ khác như Nguyệt Thị, Nghĩa Cừ, Hồi Mật, cho đến hơn năm mươi năm trước, khi Tây Hạ lập quốc đã thôn tính hết, các quốc gia cổ ở Hán Trung đều bị diệt sạch.

Vương triều Tây Hạ đạt tới cường thịnh trong khi Đại Sở vẫn đang trong giai đoạn kiến quốc, Tây Hạ bắt đầu tiến xuống phía nam, cho tới hôm nay thì Đại Sở chỉ sở hữu chưa đến một nửa diện tích của Hán Trung.

Nếu không vì mấy năm gần đây Tây Nhung và Tiên Bi ở vùng sa mạc phía bắc quật khởi, Tây Hạ lo thân mình còn chưa xong nên không nam tiến nữa thì Đại Sở có bảo vệ được Hán Trung hay không cũng rất khó nói.

Thời kỳ cường thịnh của Tây Hạ dần qua, giờ đây Tây Nhung dám xông vào Hán Trung tập kích khu chợ chung, đây chính là một tín hiệu chứng minh rằng Tây Nhung đang mạnh lên rất nhanh, bọn họ không sợ Tây Hạ và Đại Sở nữa.

Trên đường quay về núi Tề Vân, Lưu Trạm im lặng không nói gì.

Hắn cảm nhận được một luồng sóng ngầm cuồn cuộn chảy dưới lòng thiên hạ này, hắn càng muốn mình phải mạnh lên thật nhanh, bức thiết muốn tổ chức một đội quân quy mô lớn, chỉ cần đội quân này đủ mạnh thì cho dù thiên hạ lâm vào đại loạn thì hắn vẫn đủ khả năng bảo vệ được núi Tề Vân.

Lưu Trạm thúc ngựa chạy thật nhanh một đoạn để giải tỏa tâm trạng rồi dừng lại.

Nơi này chính là núi Nhạn cổ kính, bốn phía bao quanh bởi những dãy núi thấp sàn sàn bằng nhau, mùa xuân muôn thú sống lại, thảm thực vật xanh biếc và dòng sông trong veo mát mẻ khiến lòng người vui vẻ thoải mái.

Tống Phượng Lâm thúc ngựa đi song song với Lưu Trạm, nói: “Dạo gần đây huynh suy nghĩ quá nhiều.”

Lưu Trạm buồn rầu nhìn Tống Phượng Lâm: “Cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, mà chuyện ta muốn làm thì còn quá nhiều thứ chưa hoàn thành.”

Tống Phượng Lâm nhoẻn miệng cười, đôi mắt phượng cong thành hình trăng non.

“Sao vậy?” Lưu Trạm thấy y cười nên cũng cười theo.

“Tướng quân.” Tống Phượng Lâm gọi bằng chất giọng mềm mại dễ nghe, “Năm nay huynh mới hai lăm thôi, sở hữu một phiên trấn của riêng mình đã là tuổi trẻ tài cao lắm rồi, vạn vật trên thế gian luân hồi vô thường, bốn mùa xuân hạ thu đông, mặt trời mọc mặt trời lặn, thiên đạo tự có định số nên cứ thuận theo mà làm, đừng tự bức bách chính mình.”

Ba năm qua hai người cố gắng phát triển sáu huyện Sầm Châu, vất vả lắm mới khôi phục nguyên khí sau cái năm thảm họa tuyết lớn kia, quả thực không nên quá vội vàng.

Lưu Trạm bình tĩnh lại, thấy Tống Phượng Lâm hơi mệt nên nói: “Hôm nay không đi nữa, phong cảnh nơi này không tồi, chúng ta tìm một chỗ cao gần bờ sông hạ trại đi.”

Sáu ngày sau, đoàn người Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm tới địa giới Sầm Châu.

Dọc con đường núi từ phủ Sầm Châu đến huyện Võ Nguyên có thể bắt gặp không ít cảnh tượng làm ruộng ở hai bên, ban đầu đây chỉ là một vùng núi hoang không người, hiện giờ đã xây thêm thôn mới, đời sống no đủ.

Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm ra sức tăng số dân cư cho sáu huyện Sầm Châu, bất kể là chủ động nhận lưu phạm từ các châu phủ xung quanh hay mua nô lệ ở chợ về, chỉ cần không phải là những kẻ cùng hung cực ác thì đều bằng lòng cho bọn họ một thân phận nông dân mới, bắt đầu làm lại cuộc đời.

Dân cư phong phú không chỉ tăng diện tích ruộng lúa mà theo đó còn có các mặt ăn, ở, đi lại, các ngành nghề khác cũng được mở rộng và nhộn nhịp hơn.

Đặc biệt là khi sáu huyện Sầm Châu không còn sưu cao thuế nặng nữa, trong tay bá tánh thừa lương thực nên thoải mái mua sắm thêm những thứ khác, rất nhiều thương nhân ngoại lai sôi nổi đến sáu huyện Sầm Châu cắm rễ kinh doanh, phủ Sầm Châu hiện giờ đã hơi hơi có hình bóng của một quận thành rồi.

Trong sáu huyện Sầm Châu, để mà nói cụ thể thì nơi thay đổi lớn nhất chính là huyện Võ Nguyên.

Huyện thành Võ Nguyên mở rộng to gấp đôi ngày xưa, hồi trước chỉ có một con đường lát đá đơn giản, bây giờ huyện Võ Nguyên đã có ba con đường lớn chính, mùng một và mùng năm hàng tháng tổ chức họp chợ, tiếng người ầm ĩ vô cùng náo nhiệt.

Mấy năm trước huyện Võ Nguyên chỉ có thôn xóm dọc theo sườn núi hướng về phía đỉnh Thông Thiên, bây giờ ở đỉnh Quan Mạo cũng thành lập thêm mười mấy thôn mới, dân cư đông đúc hơn nên đương nhiên huyện thành cũng phồn hoa hơn.

Còn có trấn Thương Vân mà Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm tự tay lập ra nằm ở Dã Tùng Lĩnh thuộc phía bắc của huyện Võ Nguyên.

Sạn đạo mới mở năm ngoái nối liền trấn Thương Vân ra đến ngoài huyện thành Võ Nguyên, tuy đường thông nhưng người ngoài lại không được vào trấn, cổng sạn đạo lúc nào cũng có binh lính canh gác, không có lệnh bài sẽ không cho qua.

Cưỡi ngựa từ huyện Võ Nguyên vào trấn Thương Vân bằng con đường sạn đạo mới chỉ mất khoảng nửa canh giờ, phần bụng của Dã Tùng Lĩnh năm đó chỉ là một mảnh bồn địa hoang vu, bây giờ có rất nhiều khối kiến trúc đan xen nhau, sườn núi bốn phía cũng phủ vàng ruộng bậc thang.

Con đường trong trấn Thương Vân ngang ngang dọc dọc như ô bàn cờ, đi dọc theo con đường lớn nhất sẽ tới thẳng trung tâm, chính là thư viện Vân Trung ngói đen tường trắng bề thế mới được xây dựng lại.

Thư viện Vân Trung hiện đang có tổng cộng ba trăm học sinh, trong đó có khoảng ba lăm tú tài, trong ba năm vừa rồi cũng bồi dưỡng ra được bốn cử nhân, bao gồm cả Văn Thanh Sơn.

Quan văn của sáu huyện Sầm Châu chủ yếu chọn lựa từ thư viện Vân Trung. Tiêu chuẩn chiêu sinh của thư viện cực kỳ khắc nghiệt nhưng vẫn có vô số học sinh mộ danh tìm đến.

“Thiếu chủ, tai bị làm sao vậy?”

“Sao trông đỏ thế? Có cần tìm đại phu không?”

Lưu Minh Tông vừa bước vào lớp thì bị bạn học vây quanh, chủ yếu là do cái tai của cậu thật sự quá nổi bật.

Năm nay Lưu Minh Tông tròn mười hai tuổi, trút đi hoàn toàn ngoại hình bụ bẫm của khi còn nhỏ, trở thành một thiếu niên khỏe mạnh tuấn lãng, ở trấn Thương Vân có không biết bao nhiêu thiếu nữ đơn phương thích thầm.

Lưu Minh Tông ảo não che tai lại, tùy tiện bịa ra một lý do để đuổi nhóm bạn học nhiệt tình đi, dù sao cũng không thể nói tai đỏ là do bị vị hôn thê nhéo được.

Tối qua Tống Phượng Hi muốn Lưu Minh Tông đọc Mạnh Tử, Lưu Minh Tông đọc không nổi, bị nhéo tai dạy dỗ suốt một canh giờ.

Hôm nay tan học vẫn phải đọc tiếp, nếu đọc không ra sợ là bên tai còn lại cũng không thoát khỏi kiếp nạn, Lưu Minh Tông không dám chậm trễ thêm, vội vàng lật sách Mạnh Tử ra học thuộc.

Vừa học Lưu Minh Tông vừa muốn khóc, chiều nay cậu còn hẹn bạn đi bắn cung nhưng bây giờ không dám đi nữa rồi, biểu cảm xám xịt ngồi học bài.

Buổi chiều tan học, Lưu Minh Tông cẩn thận đi từ phủ tướng quân vào Lưu phủ, kết quả vừa mới bước một chân vào thì bị hạ nhân gác cổng nhìn thấy.

“Thiếu chủ, Tống tiểu thư mời thiếu chủ qua Tống phủ cách vách một chuyến.”

Lưu Minh Tông ỉu xìu như một quả bóng cao su bị xì hơi.

Đúng lúc này Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm về đến nhà, hai người đụng phải Lưu Minh Tông đang nản lòng ở trước cửa.

Lưu Trạm nhìn dáng vẻ này của Lưu Minh Tông tự hiểu ngay rồi, chắc chắn là lại bị Tống Phượng Hi dạy dỗ, hắn vỗ vai đệ đệ của mình, chép miệng cảm thán: “Bị vợ quản không có gì phải xấu hổ cả.”

Lưu Minh Tông càng muốn khóc hơn.

“Đệ…” Tống Phượng Lâm nhìn lỗ tai của Lưu Minh Tông, cảm thấy hình như muội muội nhà mình có hơi nghiêm khắc quá rồi.

Nhưng mà cũng không thể trách Tống Phượng Hi, Lưu Minh Tông thực sự quá ham chơi, rảnh ra một cái là lại rủ rê bạn bè lên núi quậy phá.

Tống Phượng Hi tới trấn Thương Vân ba năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy Lưu Minh Tông ngồi một chỗ nghiêm túc đọc sách cả.

Tống Phượng Hi là đích tiểu thư được dạy dỗ theo tiêu chuẩn của bậc thế gia cực kỳ tốt, tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng vị hôn phu của nàng thì không chỉ nhỏ tuổi hơn mà còn rất nghịch ngợm.

Tống Phượng Lâm thở dài, thầm nghĩ hôn sự này đối với Tống Phượng Hi không biết đến cùng là tốt hay xấu nữa.

Lưu Trạm nhìn sắc mặt của Tống Phượng Lâm biết ngay Lưu Minh Tông lại làm người ta thất vọng rồi, hắn nghiến răng nhéo lỗ tai chưa bị đỏ của Lưu Minh Tông, nói: “Nhóc thúi, nếu Hy tỷ tỷ mà không cần đệ nữa thì đệ chỉ có khóc thôi.”

Bữa tối Lưu Học Uyên nghe được chuyện xảy ra ban ngày, tức giận hạ lệnh cấm túc Lưu Minh Tông.

“Con nhìn con xem, Du Ninh nhỏ tuổi hơn mà còn biết chăm chỉ tới thư viện học, bây giờ đang chuẩn bị đi thi đồng sinh rồi, còn con thì đến Mạnh Tử cũng không đọc nổi, thân là tiểu thúc có thấy mất mặt không hả?”

Lưu Minh Tông cúi đầu, kỳ thật cậu đâu có ăn chơi trác táng gì đâu, chỉ không thích ngồi trong phòng đọc sách thôi mà, hễ có người tới rủ là ngay lập tức đi theo ra ngoài.

“Từ ngày mai con không cần phải đến thư viện nữa, không thuộc lòng tứ thư ngũ kinh thì không được bước ra khỏi cửa nửa bước!” Lưu Học Uyên đen mặt, ra lệnh cho hạ nhân trong phủ phải trông giữ Lưu Minh Tông thật kỹ.

Lưu Du Ninh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lưu Trạm ăn cơm, cảm thấy Lưu Minh Tông tội nghiệp quá nhưng không giúp gì được.

Năm nay Lưu Du Ninh muốn đi thi đồng sinh nên dạo gần đây đang ra sức chuẩn bị, với lại Lưu Du Ninh cũng đã thăng lên lớp trên rồi nên không còn đi học cùng Lưu Minh Tông nữa, chỉ có thể thỉnh thoảng đi ngang qua lớp cũ hỗ trợ nhắc nhở Lưu Minh Tông.

Tuổi tác dần lớn, khí chất của Lưu Du Ninh có vài phần rất giống Tống Phượng Lâm, tính cách trầm tĩnh hiếu học, thậm chí ngoại hình còn có ba phần tương tự dù không máu mủ ruột rà gì, thật sự rất thần kỳ.

Buổi tối, Lưu Trạm đi qua cánh cửa hông qua nhà bên cạnh tìm Tống Phượng Lâm.

Tuy ban ngày chạy suốt một đường nhưng tối muộn Tống Phượng Lâm vẫn chưa nghỉ ngơi mà đang xem và phê duyệt công văn từ các nơi gửi đến trong thư phòng.

Lưu Trạm gấp một bức thư lại: “Đệ cứ tiếp tục như vậy thì sẽ tự làm mình kiệt sức đấy.”

Tống Phượng Lâm vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng, y mệt mỏi xoa phần giữa hai lông mày, vạt áo lỏng lẻo lộ ra một mảng ngực trắng bóc, Lưu Trạm muốn sờ nhưng bị hất tay đi.

“Đừng làm loạn, ta đang mệt.”

“Đệ coi ta là cầm thú à? Ta có định làm gì đâu.” Lưu Trạm kéo đối phương lên giường đi ngủ.

“Một mình đệ sao mà kham nổi nhiều công văn như thế? Hay là lập một phòng thư ký đi, giao công văn và thư tín các thứ cho bọn họ phân loại lọc qua một lần, đệ chỉ phụ trách đóng dấu và ra quyết sách thôi.”

Tống Phượng Lâm hơi ngạc nhiên: “Phòng thư ký?”

“Nếu lo lắng bí mật bị tiết lộ thì có thể yêu cầu người phụ trách bên dưới đóng dấu đỏ niêm phong lên công văn quan trọng, công văn nào có dấu đỏ thì phòng thư ký không được mở ra xem, làm vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều công sức.”

Lưu Trạm cũng không biết phải giải thích cái danh từ thư ký này như thế nào: “Nói chung là kiểu vậy đó.”

Tống Phượng Lâm nghiêm túc tự hỏi, cửa hàng Lưu Ký càng ngày càng mở rộng nên sản nghiệp cũng càng ngày càng nhiều, lượng công việc mỗi ngày của y cũng tăng theo.

Hơn nữa sự vụ ở các địa phương của Sầm Châu cũng cần y xem qua, lần này Tống Phượng Lâm rời đi khoảng nửa tháng, lúc về công văn dồn lại chất cao như núi.

Nếu có thể lập một cái phòng thư ký như Lưu Trạm nói, trước đó phân loại qua một lượt thì áp lực công việc trên vai y quả thực sẽ giảm bớt rất nhiều.

“Cứ vậy đi, ngày mai đệ chọn lấy vài người về mà làm.” Lưu Trạm hạ quyết định thay Tống Phượng Lâm, sau đó ôm người vào lòng đi ngủ.

Thực ra đề xuất này Lưu Trạm cũng đã từng nói qua một lần trước đấy nhưng không nói cụ thể tường tận như hôm nay, khi đó Tống Phượng Lâm chỉ ứng phó qua loa chứ không để trong lòng.

Ngày hôm sau Lưu Trạm dọn một căn phòng trong nha môn làm phòng thư ký cho Tống Phượng Lâm, trang bị bàn ghế giá sách đầy đủ, còn cấp cho thư ký bổng lộc của một chức quan cửu phẩm.

Tống Phượng Lâm tìm ba người đến làm thư ký cho mình, kìm hãm lẫn nhau nên không sợ có ai nảy sinh tâm tư khác, dối trên gạt dưới.

“Bẩm tướng quân, đại tướng quân của quân bắc gửi quân lệnh tới!”

Từ khi Lưu Trạm tách ra khỏi quân bắc làm tướng quân Tề Vân phòng thủ phòng tuyến phía bắc tới nay, Lưu Trạm và Chu Thiền hầu như không có liên hệ gì nữa.

Ba năm trời Chu Thiền không phát cho Lưu Trạm một lạng quân lương, Lưu Trạm cũng không hỏi xin Chu Thiền một văn tiền.

Đột nhiên Chu Thiền lại gửi quân lệnh tới khiến Lưu Trạm hơi bất ngờ.

Trước mùa đông năm ngoái nước Yến đã bình ổn xong nội loạn, mùa xuân năm nay bắt đầu có thám báo tới báo quân Yến đang lục tục tập kết đại quân ở thành Cô Trúc, binh lực cụ thể chưa xác định nhưng mà vẫn dự đoán được Bắc Cương năm nay ắt sẽ nổ ra một trận đại chiến.

Hiện giờ con số tổng cộng của quân bắc và quân phòng thủ Tấn Dương không vượt quá mười hai vạn người, Chu Thiền liên tục gửi cấp báo về kinh xin phái binh chi viện nhưng Tuyên Đế cứ mãi do dự không quyết.

Các thế gia trong triều đấu đá nhau ngày càng kịch liệt, tứ hoàng tử được sủng ái nên đằng mẫu tộc họ Đới từ một tiểu tộc không tên không tuổi nhân cơ hội quật khởi bước lên hàng ngũ thế gia, năm ngoái nhị hoàng tử nhận được lệnh cho phép hồi kinh nên thành công xoa dịu quan hệ với Tuyên Đế, thậm chí còn có xu thế được sủng ái trở lại.

Cộng thêm mấy năm gần đây gia tộc họ Chu quyền khuynh triều dã khiến Tuyên Đế kiêng kỵ, gia tộc họ Đới Lữ Trần còn liên thủ chèn ép họ Chu làm cho lòng nghi ngờ của Tuyên Đế đối với họ Chu càng ngày càng nặng.

Chu Thiền nhậm chức đại tướng quân ở Bắc Cương, tay cầm trọng binh nhưng không định được càn khôn, với bệnh đa nghi của Tuyên Đế thì sao có thể phái thêm binh cho Chu Thiền?

Lưu Trạm xem quân lệnh, cảm nhận được dáng vẻ hất cằm sai khiến trên trang giấy mà phì cười, Chu Thiền dựa vào cái gì để cho rằng hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời quay trở về quân bắc thế?

“Từ chối, nói chiến sự ở phòng tuyến phía bắc của chúng ta cũng rất căng thẳng, không thể chia quân.”

Chu Thiền chỉ là đại tướng quân của quân bắc, Lưu Trạm lấy lý do chính đáng cự tuyệt quân lệnh, Chu Thiền cũng chẳng thể làm gì được hắn.

Ba vạn binh lính dưới trướng Lưu Trạm dựa hết vào sáu huyện Sầm Châu và cửa hàng Lưu Ký nuôi dưỡng, trong tay Chu Thiền vừa không có nhược điểm của Lưu Trạm vừa không có tiền hay lương thực để đổi chác cho nên cơ bản là Chu Thiền không có cách nào uy hiếp Lưu Trạm nghe lời.

Hiện giờ Lưu Trạm đã là tướng quân một phương cầm ba vạn trọng binh trong tay, không còn là tiểu tướng năm đó mặc cho Chu Thiền sai sử nữa, khi lời từ chối gọn gàng dứt khoát không thèm nể mặt của Lưu Trạm truyền về, suýt chút nữa chọc cho Chu Thiền tức chết.

Chu Thiền chắc không ngờ lại có một ngày mình phải cầu xin Lưu Trạm, tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, tên mưu sĩ kiến nghị Chu Thiền đòi binh bên chỗ Lưu Trạm lập tức bị đuổi ra khỏi phủ đại tướng quân.

“Gọi Công Ly qua đây.” Chu Thiền tức thì tức nhưng vẫn phải tìm người bàn đối sách.

Nhận được thông truyền, Phái Công Ly mặc một thân trang phục quan văn vội vàng đi qua, ba năm này chức quan của Phái Công Ly thăng rồi lại thăng, bây giờ đã là quan ngũ phẩm quản lý lương thực và thuế ruộng của Tấn Dương.

Trên đường đi Phái Công Ly thầm tính toán, Chu Thiền tìm y tám chín phần mười là vì bị Lưu Trạm cự tuyệt, tới thư phòng của Chu Thiền, quả nhiên Chu Thiền nói về chuyện đó.

Phái Công Ly không lộ ra biểu cảm gì, trong lòng lại nặng nề.

Giao tình giữa Phái Công Ly và Lưu Trạm đã chấm hết vào ba năm trước, bây giờ hoàn toàn không còn liên quan gì đến nhau. Phái Công Ly không muốn chọc vào Lưu Trạm, y biết người đàn ông đó không đơn giản như Chu Thiền tưởng tượng nhưng mà Chu Thiền hỏi nên y không thể từ chối trả lời.

Trong lúc Phái Công Ly đang kéo dài thời gian tìm cách thoát thân thì bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân vội vã, quản gia của phủ đại tướng quân sốt ruột bẩm báo: “Đại tướng quân! Chu trắc phi sắp sinh rồi!”

Chu Thiền đứng bật dậy, chuyện của Lưu Trạm lập tức bị ông ta gác qua một bên: “Tới phủ Duệ Vương!”

Vị Chu trắc phi kia chính là con gái của họ Chu mà ba năm trước được đưa tới Bắc Cương hầu hạ Duệ Vương.

Lúc Chu Thiền tới Chu trắc phi đã bắt đầu được gần nửa ngày rồi, mãi đến khi bà đỡ xác nhận sắp sinh thì hạ nhân mới chạy đi báo cho Chu Thiền.

Duệ Vương ở bên ngoài phòng sinh gấp gáp đến độ xoa tay liên tục, Chu Thiền cũng không bình tĩnh hơn Duệ Vương bao nhiêu, chắp tay sau lưng đi qua đi lại.

Đây là cái thai thứ hai của Chu trắc phi, thai đầu tiên vẫn là một tiểu quận chúa làm cho Duệ Vương và Chu Thiền vô cùng thất vọng.

May mà bụng nàng không chịu thua kém, bốn tháng sau lại có thai, Chu Thiền ôm hy vọng cực lớn vào cái thai này.

Chỉ cần sinh hạ hoàng tôn là Duệ Vương sẽ không còn nhớ về đứa con hoang nuôi ở thôn xa kia nữa, quan hệ của ông ta và Duệ Vương cũng cũng trở về như xưa.

Từ những chuyện xảy ra ba năm trước, Duệ Vương và Chu Thiền gần như bằng mặt mà không bằng lòng, hai cậu cháu từng thân như cha con nhưng bây giờ lại chỉ tìm cách lợi dụng lẫn nhau, thật khiến lòng người thổn thức.

“Thai thứ hai thường sẽ dễ sinh hơn, sao lâu vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì?” Chu Thiền sai người gọi bà đỡ tới hỏi.

Bà đỡ khổ không thể tả, mặt mày nhăn nhó giải thích: “Nuôi thai quá lớn nên mới không dễ sinh.”

Duệ Vương xen vào: “Có nhìn ra được là con trai hay con gái chưa?”

Bà đỡ lắc đầu: “Phải sinh ra mới biết được.”

Chu Thiền bực bội đuổi: “Ngươi vào trong đi.”

Bà đỡ lại vội vã chạy vào trong phòng, Chu trắc phi trong phòng sinh đã mệt đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn bằng mắt thường cũng biết là đang kiệt sức.

Nhũ mẫu hầu hạ bên người lau nước mắt và đút nước uống cho nàng, nói: “Tiểu thư, tiểu thư nhất định phải cố gắng lên, chỉ cần sinh hạ hoàng tôn là có thể nhìn thấy mặt trời.”

“Nhũ mẫu, ta không sinh được, không sinh được.” Chu trắc phi muốn khóc nhưng không còn sức để khóc.

Bà đỡ ở bên cạnh cũng nóng ruột: “Trắc phi nương nương, xin nương nương hãy gắng lên, nếu để tiểu hoàng tôn ở trong bụng lâu quá sẽ bị ngạt thở.”

Năm nay Chu trắc phi chỉ mới mười tám mà đã phải sinh cái thai thứ hai, tuổi nhỏ cộng thêm thai đầu sang thai hai quá nhanh, sức khỏe chưa khôi phục đã bị Chu Thiền ép hầu hạ Duệ Vương, sau khi có thai lại được chăm thai quá lớn, kết quả cuối cùng chính là khó sinh.

“Nhũ mẫu…” Nước mắt của Chu trắc phi thấm ướt gối, “Nếu có kiếp sau, ta… ta không muốn làm con gái nhà họ Chu nữa.”

Sáng sớm hôm sau, bá tánh kinh ngạc phát hiện phủ Duệ Vương đang treo cờ trắng.

Tin tức truyền khắp thành Tấn Dương rất nhanh, Chu trắc phi khó sinh, tới canh bốn đột nhiên xuất huyết quá nhiều, một xác hai mạng, cho đến lúc chết Chu trắc phi vẫn không thể sinh hạ được.

Nghe nói Chu Thiền không muốn từ bỏ, sai người mổ bụng lấy con ra, thai nhi lấy ra màu tím đen chứng tỏ đã chết khá lâu, nếu là thai nữ thì cũng thôi, không ngờ cái thai chết lấy ra lại là hoàng tôn mà mọi người mong ngóng.

Phủ Duệ Vương tổ chức lễ tang, bận rộn nhưng yên tĩnh.

Nhan Khải Tu nhận được tin lập tức tới tìm Duệ Vương, nhìn thấy Duệ Vương đang uống say mèm đập phá đồ đạc ở hậu viện.

Duệ Vương lẩm bẩm mắng chửi Chu Thiền, mấy lời này hạ nhân không dám truyền tới chỗ Chu Thiền, tất cả thức thời trốn xa mặc cho Duệ Vương tùy ý phát tiết.

“Duệ Vương của ta ơi, tội gì phải thế?” Nhan Khải Tu đi sang muốn đỡ người dậy nhưng bị Duệ Vương hất tay đi.

“Bổn vương chỉ có thể sinh con với con gái nhà họ Chu, mà con gái họ Chu lại không sinh nổi con trai, lão già kia đang muốn bổn vương đoạn tử tuyệt tôn!”

“Cả cái Bắc Cương này đang chê cười bổn vương, ta đường đường là Duệ Vương mà!”

“Năm ngoái bổn vương nói phải hồi kinh, lão cố tình không cho, bây giờ thì hay rồi, binh Yến xâm phạm quy mô lớn, bổn vương tiến không được lùi không xong. Tại lão! Tất cả là tại lão!”

Duệ Vương vừa khóc vừa mắng, gã muốn trở về kinh thành, không thể sống nổi ở Bắc Cương thêm một khắc nào nữa.

Nhưng Chu Thiền lại muốn củng cố quyền lực của mình ở Bắc Cương, tính toán bồi dưỡng Chu Tùy thượng vị tiếp nhận chức vụ đại tướng quân này của mình, bất kể thế nào cũng phải giữ Duệ Vương ở lại thêm một năm, không ngờ người Yến lại kéo đại quân tới cửa.

Tin tức quân Yến có dị động đã truyền về kinh thành, nếu lúc này Duệ Vương xin hồi kinh thì chính là lâm trận bỏ chạy, họ Đới họ Lữ họ Trần chắc chắn sẽ lột đi của gã một tầng da.

Đi không được ở không xong, trong lòng Duệ Vương như có một cái bếp lò đang cháy, hơn nữa còn vừa mới mất cả vợ lẫn con, tinh thần của Duệ Vương sụp đổ.

Chuyện xảy ra hôm nay nhanh chóng thông qua thám tử truyền tới chỗ Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm.

Để ổn định vững chắc địa vị ngoại thích của gia tộc họ Chu mà Chu Thiền hao tổn không ít công sức, tuy nhiên người tính không bằng trời tính, chỉ tiếc cho số phận của Chu trắc phi một xác hai mạng.
[Hết chương 70]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.