Sự việc xảy ra trên triều nhanh chóng truyền khắp kinh thành, Tuyên Đế đặc xá cho con trai của gia tộc họ Tống tựa như một tín hiệu, các thế gia bắt đầu ngo ngoe rục rịch, cho rằng đây là một thời cơ lý tưởng để kéo họ Chu xuống nước.
Đặc biệt là phe ủng hộ nhị hoàng tử và tứ hoàng tử, nếu đại thừa tướng cứ bệnh nằm liệt giường như thế, bọn họ chắc chắn sẽ vùng dậy phá hủy và nuốt chửng họ Chu.
Ba ngày sau đại thừa tướng tỉnh lại, thái y nói là do nhất thời nóng giận, giờ không còn gì đáng ngại nữa. Một ông già hơn bảy mươi trải qua phong ba lần này càng trở nên già hơn.
"Đi viết thư... bảo Thiền Nhi mau trở về, lão phu... lão phu sợ là không chống đỡ được bao lâu..."
Đối nội đại thừa tướng bắt đầu dọn dẹp chướng ngại vật cho con trai mình, đối ngoại đại thừa tướng lệnh cho họ Chu ngủ đông, khiến thời gian gần đây trong triều rất bình yên.
Chu Thiền nhận được hồi âm của phụ thân mình vào mười ngày sau, kế hoạch vu hãm Lưu Trạm thất bại, thăm dò Tuyên Đế cũng thất bại, họ Chu đang gặp phải tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Không chỉ thế, trong thư còn nhắc tới tình hình sức khỏe của đại thừa tướng, lão liên tục yêu cầu Chu Thiền mau chóng hồi kinh.
Nếu đại thừa tướng đột nhiên xảy ra bất trắc, Chu Thiền muốn về cũng không về được nữa, các thế gia tuyệt đối sẽ dùng mọi thủ đoạn để ngăn cản Chu Thiền hồi kinh chủ trì đại cục.
Giờ này khắc này, nói gia tộc họ Chu gặp phải nguy cơ lớn nhất chưa từng thấy cũng không phải là nói quá.
Thái độ của Chu Thiền rất khác thường, không hề tức giận, lão đốt thư, chăm chú nhìn tàn lửa lụi dần, trong lòng bỗng thông suốt.
Bắc Cương chỉ là một góc trong thế lực khổng lồ của gia tộc họ Chu mà thôi, thành Tấn Dương thì sao, núi Tề Vân thì sao, núi bảo vật thì sao, nói trắng ra là không làm tổn thương được nổi một cọng lông tơ của họ Chu, nắm trong tay thì như hổ thêm cánh, thiếu cũng chẳng đáng ngại, hổ vẫn là hổ như cũ.
Chu Tùy thống lĩnh mười vạn quân bắc đủ để giằng co với Lưu Trạm, Lưu Trạm muốn xuống tay với núi bảo vật sẽ phải cân nhắc, nếu mách lẻo ra ngoài cũng không sao, toàn bộ sổ sách của núi bảo vật đều không liên quan đến họ Chu, không tra được đến trên đầu của họ Chu.
"Chu Thiền xin thoái chức?"
Núi Tề Vân đang vào giữa vụ thu hoạch mùa thu, Lưu Trạm đi xuống mấy thôn mới thị sát cùng Tống Phượng Lâm, Trương Tiểu Mãn nhận được tin lập tức phi ngựa tới báo.
"Nói là mấy ngày nữa sẽ khởi hành hồi kinh, quân bắc không có đại tướng quân mới mà là Chu Tùy thăng nhiệm lên làm thượng tướng quân, tiếp tục thống lĩnh quân bắc."
Lưu Trạm khoanh tay đứng dựa vào gốc cây: "Ồ, đi hết cả rồi, Bắc Cương của chúng ta không còn thơm nữa sao?"
Lúc này Tống Phượng Lâm ôm một bó lúa đi tới, từ xa y đã nghe thấy tiếng của Trương Tiểu Mãn, tiếp lời: "Chu Thiền sốt ruột trở về như vậy, có phải là do sức khỏe của đại thừa tướng không ổn?"
Ngoại trừ nguyên nhân này Tống Phượng Lâm không nghĩ ra được còn có lý do nào khác khiến Chu Thiền quyết tâm từ bỏ giấc mộng xưng bá Bắc Cương.
Trương Tiểu Mãn lập tức nói: "Tống tiên sinh suy đoán như thần, ở thành Tấn Dương có lời đồn đại thừa tướng ngất xỉu trên triều."
Đây là tin do Chu Thiền cố ý truyền ra, lão không muốn người khác cho rằng mình bị Lưu Trạm làm cho tức giận, phải nhẫn nhịn rời đi.
Ban đêm cùng ngày Trương Tiểu Mãn nói cho Lưu Trạm biết tin Chu Thiền xin thoái chức, thư của Triệu Hằng Phủ cũng tới.
Tống Phượng Lâm đọc xong, im lặng hồi lâu, chuyện cũ đã qua, chuyện cũ bỏ qua, chỉ có mình y ngập tràn phẫn nộ và bi thương.
Hay cho câu chuyện cũ bỏ qua của Tuyên Đế, hơn trăm mạng người của gia tộc họ Tống, tội danh vu oan giá họa, cứ vậy mà bỏ qua chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng?
Phát hiện Tống Phượng Lâm cứ bất động mãi, Lưu Trạm nâng cằm y lên mới thấy trong đôi mắt phượng đong đầy ánh nước, hắn nắm lấy tay Tống Phượng Lâm, kéo người vào lòng mình ôm thật chặt.
"Chỉ là bắt đầu thôi, tin tưởng ta."
Những tên cầm đao năm đó nhất định sẽ phải trả giá đắt!
Trước đợt vụ thu kết thúc, Chu Thiền dẫn hơn trăm tùy tùng, thân thích, thị vệ xuất phát, rời Tấn Dương hồi kinh.
Sau khi Duệ Vương và Chu Thiền trước sau rời khỏi thành Tấn Dương, trung tâm tranh đấu quyền lực của Bắc Cương trở về yên tĩnh.
Chu Thiền giao hết mọi thứ ở Bắc Cương lại cho Chu Tùy.
Tổ tiên của Chu Tùy là gia nô của gia tộc họ Chu, tới đời ông nội của Chu Tùy bắt đầu được họ Chu trọng dụng, hiện giờ Chu Tùy còn đảm đương một vị trí quan trọng, tiếp nhận toàn bộ gánh nặng của Chu Thiền ở Bắc Cương.
Đại bản doanh của quân bắc vẫn đóng ở thành Tấn Dương như cũ, Chu Tùy dọn vào phủ đại tướng quân của Chu Thiền, sửa thành phủ thượng tướng quân.
Trương Thái Ninh bị phái đi phòng thủ Cấp Dương Quan, Chu Tùy thì sống ở phủ đại tướng quân như Chu Thiền từng sống.
Chu Tùy yêu cầu quan lại của thành Tấn Dương đúng giờ mỗi ngày nộp sổ sách, ai không tới phái binh đi bắt hoặc lôi ra đánh một trận.
Còn Lưu Trạm? Chu Tùy chẳng thèm để vào mắt.
Chủ ý của gã là ăn vạ ở thành Tấn Dương, không đi đâu cả, Lưu Trạm làm gì được gã đây?
Quan tâm cái gì mà tướng quân Tề Vân, số quân của gã nhiều gấp mấy lần Lưu Trạm, trong khái niệm của Chu Tùy, ai nhiều binh hơn người đó thắng.
Nếu Chu Tùy chỉ ăn vạ ở thành Tấn Dương ra vẻ uy phong thôi thì cũng chả sao, đằng này gã còn công khai yêu cầu toàn bộ cửa hàng và cường hào tiểu tộc trong thành nộp bạc hiếu kính, đến cả họ Nhan cũng không may mắn thoát khỏi.
Sự vụ trong nha môn gã muốn xen vào, cửa hàng ai với ai buôn bán gã cũng muốn thò vào một chân, các mối làm ăn của thành Tấn Dương đều phải chia phần trăm cho gã, nếu không gã sẽ phái binh lính tới đập phá.
Từng câu chuyện nực cười mỗi ngày lần lượt truyền đến chỗ Lưu Trạm.
Vụ thu hoạch mùa thu của núi Tề Vân vừa mới kết thúc, sưu thuế được nộp lên, Tống Phượng Lâm dẫn vài vị quan đến Sầm Châu kết sổ, một mình Lưu Trạm ở lại binh doanh thôn Thiên Thương, rảnh rỗi nhàm chán đến mức phải nhờ vào những tin tức kia để giết thời gian.
Lưu Trạm không vội nhưng người bên dưới lại cực kỳ lo lắng.
"Tướng quân, chúng ta để mặc cho tên nhãi nhép kia làm tu hú chiếm tổ chim khách sao?"
"Tướng quân, xin cho mạt tướng năm ngàn binh lính, mạt tướng nhất định sẽ đuổi gã ra khỏi địa giới núi Tề Vân!"
"Tướng quân!"
Lưu Trạm ngoáy lỗ tai, trấn an thủ hạ của mình: "Được rồi, làm gì phải gấp, trò hay vẫn chưa bắt đầu mà."
Những cửa hàng kia đều là gốc rễ của gia tộc họ Nhan, sao có thể để mặc cho Chu Tùy chà đạp, Nhan Khải Tu là một tên phế vật nhưng họ Nhan vẫn còn Nhan Khải Lượng và Nhan Khải Vanh, hai vạn quân họ Nhan cũng nằm trong tay hai huynh đệ này.
Quả nhiên, mùng một tháng Mười, thành Tấn Dương nổ ra xung đột.
Mùng một mỗi tháng là ngày hiếu kính mà Chu Tùy định ra, thân binh của Chu Tùy tới từng nhà thu bạc, quân họ Nhan đột nhiên xuất hiện, hễ thấy người mặc binh phục của quân bắc là lao vào đánh.
Ban đầu chỉ là đánh nhau dùng binh khí quy mô nhỏ, binh lính của quân bắc bẩm báo với Chu Tùy, gã sao có thể để yên cho họ Nhan diễu võ giương oai trên đầu mình, lập tức điều thêm binh lính vào thành, từ đánh nhau quy mô nhỏ thăng cấp lên quy mô lớn.
Thủ lĩnh của quân họ Nhan là Nhan Khải Lượng nhìn thấy quân bắc muốn vào thành bèn ra lệnh đóng cửa thành lại, ai tới đây cũng đều muốn đạp cho họ Nhan một đạp, Nhan Khải Lượng nhịn nhục đủ rồi, nhất thời quân họ Nhan và quân bắc đánh nhau hỗn loạn.
Lúc này vẫn chưa ra tính mạng, dù sao hai bên cũng đều là người Sở, cho đến khi Chu Tùy muốn giết gà dọa khỉ, lệnh cho thân vệ giết một bách hộ trưởng của quân họ Nhan.
Diễn biến quá khó lường, tính chất của dùng binh khí đánh nhau lập tức thay đổi, Nhan Khải Lượng hạ lệnh toàn quân trang bị vũ khí, muốn tiêu diệt toàn bộ quân bắc trong thành, động thái này đã đốt lên nội chiến trong thành Tấn Dương, không thể vãn hồi được nữa.
Quân bắc ở ngoài thành nhìn thấy bên trong thành bốc lên khói đặc cuồn cuộn, tiếng la hét xôn xao, phó tướng của Chu Tùy vội vàng dẫn binh bao vây kín cửa thành Tấn Dương, kêu gào yêu cầu quân họ Nhan mở cửa thành.
Binh lính thủ cửa thành nhận được mệnh lệnh của Nhan Khải Lượng từ trước nên đương nhiên không mở, hai bên cách tường mắng qua chửi lại, mắt thấy sắc trời dần muộn, phó tướng tâm phúc của Chu Tùy lo lắng xảy ra chuyện lớn nên lệnh cho binh lính tông cửa.
Nhất thời, trên không trung mũi tên bay tán loạn, người không biết còn tưởng quân Yến kéo tới.
Phần lớn quân họ Nhan đều đang ở trong thành tranh đấu với quân bắc, chỉ có khoảng ba bốn trăm người canh giữ cửa thành.
Nhân số quân bắc nhiều hơn, được trang bị vũ khí công thành đầy đủ, khoảng canh hai quân bắc thành công trèo lên tường thành bằng thang mây, cướp lấy quyền khống chế cổng thành Tấn Dương.
Khoảng ba vạn quân bắc ồ ạt tiến vào thành Tấn Dương, nhưng mà quân bắc lại không thể làm chủ được ngay mà vấp phải sự phản kháng quyết liệt.
Cường hào tự tổ chức cho hạ nhân của mình liên hợp với quân họ Nhan vây công quân bắc, Chu Tùy thẹn quá hóa giận, lệnh cho binh lính dưới trướng bao vây Nhan phủ, bắt giặc trước tiên phải bắt tướng, Nhan Khải Lượng chỉ huy quân họ Nhan giao chiến kịch liệt với quân bắc ở con đường bên ngoài Nhan phủ.
Sau nửa đêm, binh lính càng đánh càng hăng, bá tánh chen chúc nhau chui vào mấy con ngõ nhỏ lẩn trốn, thành Tấn Dương lâm vào hỗn loạn.
Người Yến không hạ được thành, trái lại người Sở lại tự mình nội chiến, quậy cho tòa thành lớn ở ngoài biên cương rối tinh rối mù, thật hết sức nực cười.
Giao chiến suốt đêm, trong ngoài Nhan phủ thi thể la liệt khắp nơi, một nửa kiến trúc bị lửa lớn cắn nuốt, Nhan Khải Lượng và Nhan Khải Vanh bị Chu Tùy bắt sống, thân thích của họ Nhan chạy thoát một nửa, một nửa cũng bị bắt trói ở bên ngoài Nhan phủ.
"Chu Tùy! Ngươi vượt quyền can thiệp vào nội vụ của Tấn Dương, dung túng cho binh lính giết người cướp của, có giỏi thì bẩm báo lên hoàng đế, ông đây còn lâu mới sợ ngươi! Có gan thử giết ông xem!? Thằng chó!" Nhan Khải Lượng hùng hổ quát.
"Chỉ là gia nô của họ Chu mà dám leo lên đầu ông ngồi, ông báo tin vào kinh nhờ nhạc phụ thỉnh bệ hạ làm chủ, để xem một con chó như ngươi có được chủ nhân giữ lại không!"
"Mối thù ngày hôm nay của ta và ngươi không chết không hết!"
Sắc mặt Chu Tùy cực kỳ khó coi, ý định ban đầu của gã chỉ là muốn giáo huấn họ Nhan và đám cường hào của Tấn Dương, không ngờ bị đẩy lên cao trào đến mức này, tình thế cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, muốn xử lý ổn thỏa cũng không còn dễ dàng nữa.
Mà Nhan Khải Lượng thấy Chu Tùy không dám có thêm hành động nào lại càng vênh váo tự đắc, kêu gào uy hiếp muốn Chu Tùy lập tức thả mọi người ra.
Chu Tùy biết rõ việc này nếu lan đến triều đình gã nhất định sẽ phải chịu hình phạt, gã chỉ là thượng tướng quân của quân bắc, không kiêm nhiệm chức quan địa phương, những sự vụ nằm ngoài quân doanh quân bắc đều không đến lượt gã quản.
Lần này gã cũng chỉ trộm nương nhờ uy phong của Chu Thiền, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, thu hết Tấn Dương vào túi mình.
Nhưng mà Chu Tùy lại xem nhẹ họ Nhan và các thế lực cường hào tiểu tộc địa phương, tuy rằng cuối cùng quân bắc chiến thắng nhờ số lượng đông đảo nhưng hậu quả lại rất tệ hại.
Nhưng dù sao Chu Tùy cũng đi theo Chu Thiền nhiều năm, phần nào học được ít âm mưu thủ đoạn, gã quyết tâm liều mạng không giữ họ Nhan lại nữa, chỉ có người chết mới không thể nói lung tung.
Họ Nhan chết rồi, bịa đặt mấy tội danh trình lên, chỉ cần lý do đầy đủ, những chuyện còn lại có họ Chu lo nốt.
Sáng sớm nắng mai, cờ của quân Tề Vân bay phần phật trong gió, một vạn kỵ binh Tề Vân thẳng tiến tới thành Tấn Dương.
Theo sau kỵ binh là hai vạn bộ binh, những bộ binh đều mặc giáp nhẹ, tay trái cầm khiên tròn tay phải cầm một thanh sắt trông giống dùi cui của thời hiện đại.
Mấy thanh sắt này đều là bán thành phẩm của mạch đao, Lưu Trạm để bộ binh mỗi người cầm một cây, đầu gậy buộc kín vải nhưng vẫn đủ hiệu quả làm vũ khí, có thể đả thương người mà không phải nhìn thấy máu.
Đêm qua sau khi cửa thành Tấn Dương bị phá thì chẳng còn ai trông coi, binh lính hai bên bận rộn hỗn chiến trong thành, bá tánh sợ hãi chạy vội ra khỏi thành, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Lưu Trạm bình tĩnh thúc ngựa, toàn thân mặc áo giáp, hắn hất tay, lập tức có một đội kỵ binh đi trước mở đường phân luồng bá tánh.
Lý Tiểu Liên, Quách Đông Hổ và Trịnh Phong Điền dẫn một vạn năm ngàn bộ binh của hữu quân doanh xông vào trong thành, thấy binh lính là đánh, không đánh vào đầu mà đánh gãy tay chân.
Binh lính Tề Vân quét dọc một đường, đi đến đâu người nằm rạp ra đất đau đớn kêu rên đến đó.
Ban đầu bá tánh vô cùng hoảng sợ, nhưng sau đó thấy binh lính Tề Vân chỉ chọn đánh những kẻ tham chiến, đánh xong rồi đi luôn chứ cũng không nán lại nên bá tánh dần yên tâm, không chạy trốn nữa.
Lưu Trạm lệnh cho Khương Trường Lâm và Hoàng Ngọ Thời dẫn theo hai ngàn người khống chế trong ngoài cửa thành Tấn Dương, đóng kín cấm mọi ra vào.
Sắp xếp xong xuôi hết thảy, Lưu Trạm dẫn một vạn kỵ binh đi thẳng về hướng Nhan phủ.
Lúc hắn đến Nhan Khải Lượng và Nhan Khải Vanh đã bị giết, thân thích của họ Nhan cũng chôn thây trong lửa lớn, một gia tộc lớn tuổi đời trăm năm hoàn toàn sụp đổ.
Lòng dạ sắt đá như Lưu Trạm mà giờ khắc này cũng không kìm được xao lòng, Chu Tùy quá tàn nhẫn.
Kỵ binh Tề Vân bao vây quân bắc ở trong ngoài Nhan phủ, Lưu Trạm thúc ngựa tiến lên, tư thái tùy tiện nhưng đáy mắt toàn băng sương.
"Uy phong của Chu tướng quân lớn thật đấy." Hắn hừ lạnh.
Chu Tùy hơi kinh ngạc, chính gã cũng không ngờ Lưu Trạm lại đến nhanh như vậy.
"Sao? Chu tướng quân tự mình dẫn binh xâm phạm thành Tấn Dương, nơi mà bản tướng quân quản hạt, giết người cướp của chẳng khác nào lũ tặc Yến, tức là đang muốn làm phản phải không?" Lưu Trạm ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn Chu Tùy toàn thân bẩn thỉu đầy bùn đất và máu.
Biểu cảm của Chu Tùy tuy trấn tĩnh nhưng thực ra đang cực kỳ kinh hãi.
Kỵ binh mà Lưu Trạm mang đến toàn là quân tinh nhuệ, trường đao kỳ lạ cầm trong tay sáng loáng, vào tư thế chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào, chỉ cần Lưu Trạm hô một tiếng, những kỵ binh kia chắc chắn sẽ giết sạch bọn họ.
"Họ Nhan tạo phản, bản tướng quân nhận được tin tức nên vào thành khống chế trước." Chu Tùy cố gắng giữ bình tĩnh.
"Ồ." Lưu Trạm gật gù, "Không biết Chu tướng quân có chứng cứ chứng minh họ Nhan tạo phản không?"
"Không có, kẻ cầm đầu sợ tội tự sát rồi." Chu Tùy mạnh miệng, ý định của gã là giả ngu đến phút cuối cùng.
Những lời tiếp theo của Lưu Trạm đã đánh nát dáng vẻ giả vờ trấn định của Chu Tùy: "Nhưng bản tướng quân nhìn thấy Chu tướng quân thông đồng với địch phản quốc, giết họ Nhan chính là chứng cứ phản quốc của ngươi."
"Nói, nói hươn nói vượn!" Chu Tùy luống cuống.
"Bản tướng quân là đô đốc núi Tề Vân, tất cả nội chính giới hạn trong phạm vi núi Tề Vân đều do bản tướng quân quản lý. Ngươi không chỉ vượt rào xây phủ, vượt quyền nhúng tay vào nội vụ của Tấn Dương mà còn dung túng cho binh lính bạo lực, là nguyên nhân gây ra nội loạn trong thành Tấn Dương, bây giờ còn vu hãm họ Nhan phản quốc."
"Họ Nhan phòng thủ ở Tấn Dương cả trăm năm, đời đời canh giữ vùng biên giới, sao có thể để cho ngươi há mồm bịa đặt? Cứ thử bẩm báo lên triều xem bệ hạ có tin ngươi không."
"Mấy năm gần đây mỗi khi có chiến sự đều là do các tướng quân khác chỉ huy, nhưng chiến công lại bị Chu Thiền ghi hết lên đầu ngươi, toàn bộ chiến công mà bản tướng quân giành được đều là từ đao thương chém giết mà ra, ngươi dựa vào cái gì? Chỉ bằng chủ nhân của một tên cẩu nô tài như ngươi?"
Từng câu của Lưu Trạm như đang đâm thẳng vào tim Chu Tùy.
"Chu Thiền là cữu cữu của Duệ Vương, ngang ngược ở Bắc Cương thì cũng thôi, nhưng một tên gia nô của họ Chu như ngươi mà lại không biết chừng mực, ai cho ngươi tự tin ỷ thế bức hiếp đánh người như thế? Ai cho ngươi tự tin vu hãm họ Nhan, bức tử cả gia tộc họ Nhan như thế hả!?"
Lưu Trạm mắng hả lòng hả dạ, Chu Tùy thẹn quá hóa giận nhưng không thể phản bác.
"Sự việc hôm nay bản tướng quân sẽ dâng tấu lên bệ hạ, Chu Thiền nuôi được một con chó trung thành như ngươi, có lẽ sẽ dùng mọi cách bảo vệ, chuyện về sau ra sao bản tướng quân không có thời gian và cũng không muốn để ý tới nhưng hiện tại, ngươi lập tức lăn ra khỏi địa giới Tấn Dương cho bản tướng quân! Nếu không đừng trách đao của quân Tề Vân vô tình!"
Lưu Trạm vừa dứt lời, hơn một vạn kỵ binh lập tức giơ đao hò hét, thế trận vô cùng dọa người.
Mới trải qua một trận hỗn chiến suốt đêm nên quân bắc bị thương vong kha khá, Chu Tùy tự biết thế mạnh đã mất, lại đuối lý nên không còn lựa chọn nào khác.
Ngày đó Chu Tùy dẫn theo số quân bắc còn lại xám xịt rời khỏi địa giới Tấn Dương, Tào Tráng chỉ huy một vạn kỵ binh theo sau, cho đến khi xác nhận toàn bộ đã về đại doanh của quân bắc mới quay lại.
Thực ra Lưu Trạm vốn dĩ có thể giết Chu Tùy, chỉ bằng việc gã bức tử Nhan Khải Lượng thôi cũng đủ để Lưu Trạm danh chính ngôn thuận giết gã.
Nhưng hiện giờ quân bắc chỉ còn dư lại Chu Tùy và Trương Thái Ninh là tướng quân, nếu Chu Tùy chết, khả năng Trương Thái Ninh được thăng chức là cực lớn.
Lưu Trạm không muốn quân bắc mạnh lên, quân bắc cứ làm một bao cỏ vô dụng đối với hắn sẽ càng có lợi.
Mặt khác, giết Chu Tùy cũng sẽ trở thành cái cớ cho Chu Thiền cắn chặt, chi bằng cứ giữ lại rồi báo với Tuyên Đế, việc này lan đến triều đình nhất định sẽ lại dấy lên một trận phong ba.
Họ Chu chắc chắn sẽ một mực khép cho họ Nhan tội phản quốc, kỹ xảo mấy năm nay họ Chu dùng để vu hãm kẻ đối địch với mình còn ít sao? Mà lần nào có chứng cứ đâu? Càng như vậy Tuyên Đế càng chán ghét họ Chu.
Sau khi trục xuất quân bắc ra khỏi địa giới Tấn Dương, Lưu Trạm để cho thuộc hạ của mình toàn quyền tiếp quản thành Tấn Dương.
Lưu Trạm bệ vệ ngồi trong sảnh chính của nha môn, ban xuống từng quân lệnh.
"Gom hết quân họ Nhan lại, đuổi ra khu vực hạ trại cũ của quân bắc ở ngoài thành, binh doanh của thành Tấn Dương từ giờ do quân Tề Vân tiếp quản."
"Phái một vạn binh lính giúp bá tánh dập lửa, dọn dẹp thi thể, quét sạch đường phố, cần phải mau chóng khôi phục lại trật tự trong thành."
"Tiểu Mãn, lập tức phái người đi đón Tống tiên sinh qua đây, nội chính trong thành phải có Tống tiên sinh tới chủ trì."
"Còn nữa, phái người về huyện Võ Nguyên gọi cả Văn Thanh Sơn qua luôn."
Nội chiến lần này đã khiến các cường hào trong thành bị tổn thương nguyên khí nặng nề, đồng thời một nửa gia tộc họ Nhan cũng bị Chu Tùy hạ sát, dọa đám cường hào sợ vỡ mật, khi Lưu Trạm dẫn người tới tiếp quản thành Tấn Dương, không một thế lực nào dám ngóc đầu lên nữa.
"Đại ca!!" Nhan Khải Tu bẩn thỉu đến độ người không ra người ngợm không ra ngợm chạy tới nha môn, bổ nhào về phía Lưu Trạm khóc rống: "Đại ca!! Hu hu hu!!"
"Ta không phải đại ca ông." Lưu Trạm ghét bỏ đẩy ông ta ra.
Nhan Khải Tu nấc lên liên tục vì khóc quá nhiều.
"Nhan Khải Lượng và Nhan Khải Vanh chết cả rồi, ông trốn ở đâu mà thoát được một kiếp thế?" Lưu Trạm hỏi.
Hóa ra Nhan Khải Tu hãi quá không lựa đường, trốn luôn vào lầu xanh, Chu Tùy phái người lùng sục khắp thành tìm Nhan Khải Tu hòng nhổ cỏ tận gốc, mấy lão bạn già của Nhan Khải Tu coi như cũng có tình có nghĩa, giấu ông ta vào phòng chứa củi ở sau bếp của lầu xanh, giúp ông ta thoát được một kiếp.
"Ba đứa con trai của ta chết rồi, thê tử tiểu thiếp cũng không còn, hu hu hu... họ Chu kia thật quá đáng!" Nhan Khải Tu bi thương.
Lần này họ Nhan rõ ràng là cửa nát nhà tan.
Lưu Trạm cũng không đành lòng trách cứ Nhan Khải Tu, chỉ nói: "Khóc thì có tác dụng gì, mau viết tấu chương sai người cấp tốc đưa vào kinh đi, ta làm chứng cho ông, chuyện sau đó định đoạt ra sao tùy vào bệ hạ."
Tấu chương của Nhan Khải Tu không khác phong tấu chương trước của Chu Thiền là mấy, đều khiến cho kinh thành nổi lên sóng to gió lớn, chấn động y như lần trước đại thừa tướng muốn lôi lại bản án cũ của họ Tống lên.
Hai phong tấu chương này, bên nào cũng cho rằng mình đúng, nội dung lại hoàn toàn đối lập.
Chu Tùy giết mấy chục mạng người họ Nhan, đằng ngoại của họ Nhan là họ Trần họ Lữ dĩ nhiên không tha cho họ Chu.
Họ Chu lại lợn chết không sợ nước sôi, mặc kệ họ Trần họ Lữ công kích thế nào, một mực nói rằng chắc chắn họ Nhan phản quốc, thế trận cân bằng giữa hai bên.
Hai bên tranh chấp nhau mất nửa tháng, cuối cùng họ Trần họ Lữ đấu không lại, chứng cứ của cả hai đều thiếu nên Tuyên Đế cũng chưa thể hạ kết luận.
Họ Chu một điều nhịn chín điều lành, đợt khoa cử năm nay mở thêm cho họ Trần họ Lữ mấy vị trí quan viên, cuối cùng việc này cũng đi đến kết thúc mà không giải quyết được gì.
Chỉ là sau khi trải qua chuyện này, phiền chán của Tuyên Đế đối với họ Chu bộc lộ rõ ra ngoài mặt.