Trái ngược với sự bình yên ở Bắc Cương, kinh thành cuồn cuộn sóng ngầm.
Chu đại thừa tướng bệnh nặng, nhiều ngày liền không lên triều, có nguồn tin nói rằng Chu đại thừa tướng sẽ không kiên trì qua nổi mùa đông.
Ông già này gần như nắm hết trong tay huyết mạch của Tuyên Đế, trong lúc hấp hối vẫn khuynh đảo triều đình, tuy các thế gia bắt đầu ngo ngoe rục rịch nhưng chẳng ai biết Chu đại thừa tướng có thực sự nhắm mắt xuôi tay hay không.
Đúng lúc này Chu Thiền hồi kinh.
"Thiền Nhi, mau tới tiễn phụ thân con đi." Chu lão phu nhân nhìn thấy con trai, nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Toàn bộ con cháu dòng chính của gia tộc họ Chu đang quỳ ngoài cửa phòng của Chu đại thừa tướng khóc lóc.
"Khóc cái gì mà khóc!?" Chu Thiền hét lớn, những âm thanh rên rỉ não nề biến mất, cả mảnh sân lâm vào yên tĩnh.
"Nói với bên ngoài, bệnh tình của đại thừa tướng có chuyển biến tốt, vứt hết mấy thứ đồ đen đủi chuẩn bị mai táng đi!" Chu Thiền nói xong, tất cả mọi người ngơ ngác.
Trên chiếc giường lớn đẹp đẽ trong phòng, khuôn mặt của Chu đại thừa tướng đã phủ đầy tử khí.
Bành thái y của Thái Y Viện dùng lông vũ kiểm tra nhiều lần, chỉ dò được một tia hơi thở mỏng manh, dựa vào kinh nghiệm hành y mấy chục năm nay của mình, Chu đại thừa tướng chắc chắn không sống qua được đêm nay.
Thấy Chu Thiền trở về, còn chưa nhìn mặt phụ thân đã làm hành động đảo lộn sự thật, Bành thái y không dám phản bác nhưng trong lòng lại có dự cảm không hay.
"Bành thái y, ngươi ở lại với lão phu." Sắc mặt Chu Thiền lạnh băng.
Chu Thiền cho nha hoàn lui hết, cuối cùng chỉ còn ông ta và Bành thái y, thêm Chu đại thừa tướng đang hấp hối trên giường.
"Đại thừa tướng trụ được bao lâu nữa?" Chu Thiền hỏi.
Bành thái y cúi đầu, bẩm báo thật lòng: "Xin đại tướng quân thứ tội, đại thừa tướng sợ là không qua được đêm nay."
Quá nhanh, Chu Thiền nhắm mắt.
So với nỗi đau sắp mất đi phụ thân, sự sợ hãi gia tộc họ Chu sẽ sụp đổ chiếm cứ cảm xúc của Chu Thiền mãnh liệt hơn.
Ông ta chỉ vừa mới hồi kinh, mọi chuyện vẫn chưa thu xếp xong xuôi, quyền lực trong tay phụ thân cũng chưa giao lại, nếu người cứ đi như vậy, tiếp theo chẳng mấy mà đến cả họ Chu.
Chu Thiền thừa biết gia tộc họ Chu gây thù chuốc oán với quá nhiều nơi, cũng biết Tuyên Đế giờ đây đã chán ghét họ Chu.
Nguyên nhân chính hết sức rõ ràng, vậy nên Chu Thiền mới càng không từ mọi thủ đoạn tranh giành quyền thế, chỉ có làm cho họ Chu lớn mạnh thì mới có thể trường tồn.
"Bành thái y hãy nói với bên ngoài rằng đại thừa tướng đã khỏe hơn, thêm mấy ngày nữa là có thể khỏi hẳn." Chu Thiền cứng rắn nói.
"Chuyện này..." Bành thái y đổ mồ hôi lạnh, "Nhưng mà, nhưng mà..."
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy Chu đại thừa tướng sắp đi rồi, người chết thì giấu thế nào được?
"Những chuyện khác lão phu sẽ tự lo liệu, chỉ cần ngươi mỗi ngày bắt mạch cho đại thừa tướng như thường lệ là được." Chu Thiền giở giọng uy hiếp, "Đương nhiên lão phu sẽ bồi thường cho ngươi, nếu ngươi không biết điều thì hôm nay đừng mong còn sống ra khỏi đây."
Bành thái y bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể đồng ý diễn kịch với Chu Thiền.
Ngay sau đó khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành lưu truyền lời đồn Chu đại thừa tướng gặp được con trai, bệnh tình khá lên một nửa, cùng ngày còn ăn được hết một bát cháo, cũng thấy các phụ tá đều đặn tới phủ báo cáo chuyện lớn chuyện nhỏ trong triều.
Các thế gia đang rục rịch ngóc đầu dậy lập tức do dự, bọn họ cũng hoài nghi liệu có thật là Chu đại thừa tướng đang khỏe lại hay không.
Ngày hôm sau Chu Thiền lên triều, sắc mặt hồng hào tinh thần phấn chấn, không hề có nửa điểm khác thường nào, nhất thời khiến các thế gia càng không dám hành động mù quáng.
Trước khi tan triều, các thế lực của họ Chu liên hợp với nhau, thỉnh tấu đề cử Chu Thiền làm tam công đại tư đồ, chính thức hỗ trợ Chu đại thừa tướng xử lý chính vụ.
Quần thần ồ lên, Tuyên Đế cũng kinh ngạc.
Hai cha con đều đứng ở hàng tam công, họ Chu tính thật hay, muốn chờ Chu đại thừa tướng vừa chết thì có con trai Chu Thiền lập tức lên thay, tiếp tục điều khiển triều đình.
Sau khi Chu đại thừa tướng đổ bệnh, thế lực của họ Chu đã lâu chưa từng bùng nổ mạnh mẽ như vậy, hành động này thật giống như đang tuyên bố với bên ngoài rằng sức khỏe của Chu đại thừa tướng đang có tín hiệu chuyển biến tốt.
"Việc này tính sau." Tuyên Đế không quyết ngay mà chỉ phất tay ậm ờ cho qua.
Nhưng ngày hôm đó, tấu chương đề cử Chu Thiền chất đầy trên bàn của Tuyên Đế như một ngọn núi nhỏ, Tuyên Đế phiền vô cùng, bực bội gạt hết xuống đất.
Ngày lâm triều tiếp theo, thế lực của họ Chu lần nữa lên tiếng đề cử Chu Thiền, thái độ càng thêm cứng rắn, thậm chí còn dùng biện pháp quỳ mãi không dậy.
"Các ngươi đang ép trẫm đúng không?" Tuyên Đế nổi giận.
Chu Thiền chắp tay nói không dám nhưng sống lưng vẫn dựng thẳng.
"Chẳng phải đại thừa tướng đang khỏe lên rồi sao!? Chờ đại thừa tướng khỏi hẳn rồi tiếp tục vào triều." Dứt lời, Tuyên Đế phất tay áo bỏ đi.
Buổi triều tan sớm, quan lại lần lượt ra ngoài, tiếng bàn luận vang lên sôi nổi.
Mục đích của họ Chu rõ như lòng bàn tay, bọn họ muốn Chu Thiền thừa kế chức vị đại thừa tướng, tiếp tục nắm giữ quyền hành.
Các thế gia đối đầu với họ Chu sao có thể ngồi yên chờ chết? Sau khi hạ triều, họ Trần và họ Lữ chủ động cầu kiến Tuyên Đế.
Ngày lên triều hôm sau, họ Trần họ Lữ họ Đới cùng nhau dâng tấu thỉnh cầu Tuyên Đế cho phép Chu Tương nghỉ hưu, Tuyên Đế tỏ thái độ tán đồng khiến phe họ Chu nhất thời kinh hãi.
Bọn họ không ngờ bệnh của Chu đại thừa tướng có chuyển biến tốt lên rồi mà Tuyên Đế vẫn ra tay với họ Chu, không biết họ Trần và họ Lữ đã thuyết phục thế nào.
Nhưng điều này không quan trọng, hành động này chẳng khác nào bước ngoặt muốn đoạt quyền bính trong tay họ Chu, dĩ nhiên họ Chu phải phản kích, các quần thần lập tức đấu khẩu ầm ĩ.
Triệu Hằng Phủ của họ Triệu, Từ Mục Viễn của họ Từ, Lưu Đồng Tân của họ Lưu và vài thế gia khác nhắm mắt làm ngơ, bất động coi như không nghe thấy gì cũng không nói gì.
"Được rồi." Tuyên Đế trầm giọng quát, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Chu Thiền, sau khi thu lại thì đưa ra quyết định.
"Tuổi tác Chu Tương đã cao, trẫm cũng không đành lòng nhìn Chu Tương dùng cơ thể ốm yếu đó tiếp tục lo âu chính vụ, Lễ bộ chọn ngày lành sắc phong Chu Tương làm Phụ Quốc công, ban thừa kế ba đời."
Tuyên Đế không đề cập đến việc cho Chu Thiền nhậm chức đại tư đồ, cũng không đề cập đến chuyện ai được làm đại thừa tướng.
Họ Trần họ Lữ họ Đới vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ xuống cung kính hô vang bệ hạ sáng suốt.
Chu Thiền cúi đầu, trong mắt lập loè sát ý điên cuồng.
Chu đại thừa tướng thường khuyên con trai phải nhẫn nhịn nhưng Chu Thiền không nhịn được, thái độ của Tuyên Đế quá rõ ràng, hôm nay chỉ là tước bỏ một chức quan của họ Chu, một khi Chu đại thừa tướng tắt thở, cây đao của Tuyên Đế chắc chắn sẽ chém xuống.
Quyền lực của họ Chu quá lớn khiến Tuyên Đế kiêng dè và chán ghét ra mặt, họ Chu không còn đường lui nào nữa.
Trở lại phủ đại thừa tướng, Chu Thiền đi thẳng vào sân, nhìn thấy Bành thái y tiều tụy ngồi ở bậc thang.
"Đại tướng quân!" Trong mắt Bành thái y toàn là sợ hãi.
"Vất vả cho ngươi, ngươi có thể về nhà rồi." Chu Thiền bình tĩnh nói.
Bành thái y mừng như điên, nhiều ngày rồi ông chỉ hầu hạ một cỗ thi thể, còn phải diễn như đang chữa bệnh cho người sống, trong lòng sắp không chịu nổi nữa.
Nhưng một chân của Bành thái y vừa bước ra khỏi sân thì đã bị một cây đao đâm xuyên qua ngực.
"Cha, con trai tới thăm cha." Chu Thiền đẩy cửa phòng.
Một mùi hôi thối kinh tởm ùa đến, ngoài trời đang là mùa đông rét mướt đổ tuyết nhưng trong phòng lại đốt địa long ấm áp như mùa xuân, qua một ngày cũng đủ để thi thể của Chu đại thừa tướng bốc mùi.
Nhưng Chu Thiền muốn giấu tai mắt của người ngoài, phải tỏ ra vẫn đang sinh hoạt bình thường nên không thể bỏ địa long.
Hiện tại thi thể của Chu đại thừa tướng đã có dấu hiệu mục rữa sinh dòi.
Nhưng Chu Thiền vẫn bình thường như cũ, giống thường lệ ngồi lại nửa canh giờ rồi rời đi.
"Báo xuống bên dưới, đêm nay hành sự." Chu Thiền lạnh nhạt hạ lệnh.
Chiếu chỉ sắc phong Chu đại thừa tướng làm Phụ Quốc công vinh hưu còn chưa kịp phát xuống, ban đêm cùng ngày sau khi uống rượu Tuyên Đế ngất lịm, hôn mê bất tỉnh, thái y chẩn bệnh vì uống quá nhiều nên ngộ độc.
Ngày hôm sau Tuyên Đế vẫn chưa tỉnh, bệnh tình đột nhiên trở nên trầm trọng.
Tới giờ lâm triều mà Tuyên Đế mãi chưa đến, đợi đến khi mặt trời lên cao gần đỉnh đầu họ Lữ mới chất vấn cung nhân, cung nhân thấy không giấu được nữa, lúc này mới nhút nhát nói ra sự thật khiến toàn bộ văn võ bá quan chấn động.
Họ Trần họ Lữ và họ Đới thúc giục nhị hoàng tử và tứ hoàng tử đi gặp Tuyên Đế, ai dè lại bị cấm quân ngăn cản ngoài tẩm cung.
"Đại tướng quân có lệnh, bệ hạ đang tĩnh dưỡng, người ngoài không được làm phiền." Thị vệ cấm quân nói cực kỳ đanh thép.
"Buồn cười! Hoàng tử muốn gặp bệ hạ, ngươi lấy tư cách gì để ngăn cản!? Đại tướng quân muốn tạo phản sao!?" Gia chủ họ Lữ luống cuống, chỉ huy cấm quân canh giữ cửa cung là vệ úy họ Trương, từ khi nào mà họ Trương lại phản bội, đứng về họ Chu vậy?
Quan lại không được gặp, hoàng tử cũng không được gặp, nhưng bọn họ có thể náo loạn.
"Phụ hoàng! Là con đây!" Nhị hoàng tử và tứ hoàng tử la lớn, họ Trần họ Lữ họ Đới cũng la theo.
Đội trưởng cấm quân tức giận, sai lính kéo hết đám người ra Ngự Hoa Viên.
Họ Chu bắt tay với họ Trương khống chế hoàng cung!
"Họ Chu muốn tạo phản, tiêu rồi, chúng ta tiêu rồi!" Gia chủ họ Trần ngã ngồi xuống nền đất.
Họ Trần không giống họ Lữ và họ Đới, còn có hoàng tử bên người, nếu Tuyên Đế băng hà, kẻ đầu tiên họ Chu muốn tiêu diệt chắc chắn là họ Trần.
Gia chủ họ Lữ đỡ lấy nhị hoàng tử đang hồn vía lên mây, "Ta lập tức đến đại doanh của cấm quân ở ngoại thành, xin đại tư mã dẫn binh vào kinh chống lại họ Chu."
(*Đại tư mã: là tên một chức quan được thiết lập từ thời Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc, có thời kỳ chức vị này ở hàng tam công, còn tương đương với tể tướng)
Đại tư mã là chưởng quản cấm quân ở kinh thành, là cấp trên của vệ úy, có quyền đoạt binh quyền của vệ úy.
Đại tư mã hiện giờ là Phương Thọ Đình, là lão thần ba triều ngay thẳng chính trực nhất. Phương Thọ Đình chắc chắn sẽ không cấu kết với họ Chu làm chuyện xấu, đại tư mã chính là con đường sống cuối cùng của bọn họ.
Gia chủ họ Lữ nghĩ đến, sao Chu Thiền có thể không nghĩ đến? Cuối cùng gia chủ họ Lữ không đến được đại bản doanh của cấm quân ở ngoại thành, kết cục của ông ta lại là đầu mình hai nơi.
Cùng ngày, gia chủ họ Lữ mất tích, người nhà họ Lữ tìm kiếm khắp kinh thành, sau mang về một cỗ thi thể không đầu, các thế gia vì chuyện này mà kinh hoảng tột độ.
Điều khiến Chu Thiền bất ngờ nhất chính là gia chủ họ Đới dẫn theo tứ hoàng tử trốn ngay trong đêm, nhưng gần hai ngày sau lại nghe tin tứ hoàng tử bị sơn phỉ giết hại, chết không toàn thây.
Tia hy vọng nhỏ nhoi mà các thế gia ôm ấp hoàn toàn lụi tàn, Tuyên Đế hôn mê, Chu Thiền thay cha giám quốc, văn võ bá quan trong triều không có ai dám dị nghị.
Tuyên Đế hôn mê ngày thứ tư, nhị hoàng tử bị giam vào lãnh cung.
Tuyên Đế hôn mê ngày thứ năm.
"Bổn vương muốn gặp phụ hoàng, tại sao lại không cho bổn vương vào!?" Duệ Vương cũng bị thị vệ ngăn cản ở ngoài tẩm cung.
Thị vệ khó xử nói: "Xin Duệ Vương thứ tội, đây là lệnh của đại tướng quân."
Duệ Vương vung tay tát một cái, "Đại tướng quân bảo các ngươi cản người ngoài, bổn vương là người ngoài sao!?"
Câu này thành công dọa được thị vệ, ai nấy đều biết Duệ Vương chảy chung dòng máu với họ Chu, đương nhiên không phải người ngoài.
"Xin Duệ Vương thứ tội." Các thị vệ cuống quít quỳ xuống.
Gạt đi tên nô tài chặn đường, Duệ Vương đẩy cửa đi thẳng vào trong tẩm điện.
Bầu trời kinh thành hôm nay bị mây đen bao phủ, dường như đang ấp ủ một trận tuyết lớn.
Tẩm điện rộng bao la nhưng chỉ đốt hai ngọn đèn, trong bóng tối mờ ảo, mấy tấm màn bị gió lùa khẽ lung lay, Duệ Vương đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn che, đến gần long sàng.
Hai tay Duệ Vương vô thức run rẩy, gã tự điều chỉnh hô hấp để mình bình tĩnh lại: "Các ngươi lui xuống đi."
Thấy người tới là Duệ Vương, cung nhân hầu hạ lùi ra bên ngoài màn che chờ gọi.
Trên long sàng, hốc mắt Tuyên Đế thâm đen hõm sâu, mới qua mấy ngày đã xanh xao khô quắt, nhìn giống trúng độc hơn ngã bệnh.
"Phụ hoàng!" Duệ Vương thất thanh khóc rống.
"Phụ hoàng, người làm sao vậy? Mấy ngày trước long thể còn đang an khang, nói muốn cùng đi săn thú với nhi thần, sao bây giờ lại..." Duệ Vương hoảng loạn, nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Hoàng nhi..." Tuyên Đế dùng hết chút sức lực cuối cùng mở mắt ra.
Duệ Vương vội nắm lấy tay Tuyên Đế: "Phụ hoàng!"
"Họ Chu..." Tuyên Đế gian nan cất tiếng, "Hại trẫm..."
Duệ Vương khiếp sợ, phỏng đoán mấy ngày nay rốt cuộc cũng được chứng thực.
"Họ Chu... không được tin... Bọn chúng có thể hại trẫm... thì có thể hại con... Trẫm... trẫm hối hận đã muộn... Con..." Tuyên Đế chưa kịp nói xong.
"Duệ Vương, tại sao lại quấy rầy bệ hạ dưỡng bệnh?" Đúng lúc này Chu Thiền đi vào.
Duệ Vương giật mình, toàn thân phát run nhưng gã biết không được để Chu Thiền nhìn ra manh mối gì, "Sao ta gọi mãi mà phụ hoàng không tỉnh? Đại tướng quân, ngươi mau truyền thái y đến xem thử đi."
Chu Thiền cũng không nóng ruột, ông ta đi tới dìu Duệ Vương đứng dậy, "Đi thôi, điện hạ đừng lo, lát nữa thái y sẽ đến."
Cung nhân buông màn che xuống, Chu Thiền vừa đi, Tuyên Đế tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, muốn gọi người nhưng không có sức gọi. Ông ta còn muốn viết thánh chỉ truyền ngôi cho nhị hoàng tử nhưng cơ thể bất động.
Đêm xuống, đến giờ cung nhân cho uống thuốc trộn độc, vén màn che lên thì thấy hai mắt Tuyên Đế trợn ngược, hoàn toàn tắt thở.
Chuông tang của hoàng cung vang lên, từng tiếng từng tiếng làm cả kinh thành đang say giấc bừng tỉnh.
Có thị vệ cưỡi ngựa vọt từ trong cung ra, bi thương hô lên: "Hoàng đế băng hà rồi!"
Giữa mùa đông năm Hoành Trị thứ mười hai, Sở Tuyên Đế bất tỉnh sau khi uống rượu, hôn mê năm ngày rồi qua đời ở điện Bàn Long.
Chu Thiền thay cha giám quốc, dẫn đầu quần thần ủng hộ, lập Duệ Vương làm tân đế.
Mùng một tháng Giêng, tân đế đăng cơ, gọi là Sở Văn Đế, niên hiệu đổi thành Tuyên Hóa.
Tân đế đăng cơ, thánh chỉ đầu tiên không phải là đại xá thiên hạ mà là sắc phong quốc cữu Chu Thiền làm đại thừa tướng, gọi là Phụ Quốc công, tước vị cha truyền con nối.
Cũng trong tháng Giêng, phủ đại thừa tướng tổ chức mai táng, tuyên bố với bên ngoài rằng lão thừa tướng chết bệnh.
Lễ bộ thượng thư Triệu Hằng Phủ cùng con trai là Triệu Cát Chương đến phủ thừa tướng phúng viếng. Một chiếc quan tài lớn đặt giữa linh đường, mặc dù bốn phía đang đốt đầy hương nhang nhưng vẫn ngửi thấy mùi thối rữa.
Triệu Hằng Phủ trầm mặt, trong lòng đã đoán được sơ sơ, thầm nghĩ quả nhiên Chu Thiền là kẻ cực tàn nhẫn.
Ngày mười tháng Giêng, linh cữu của Sở Tuyên Đế bị đưa tang vội vã, thậm chí không chờ quan viên các nơi vào kinh phúng viếng, cũng không mời thầy bói tính ngày lành tháng tốt mà do Chu Thiền tự chọn ngày.
Ngày đưa tang tiên đế, bầu trời đổ tuyết lớn.
Đội ngũ đưa tang tiền hô hậu ủng, đủ loại quan lại và hoàng thân quốc thích xếp hàng dài đưa tiễn.
Chẳng ai ngờ đại tư mã Phương Thọ Đình vẫn luôn không vào kinh phúng viếng đang dẫn theo hai vạn binh lính chờ sẵn phía trước.
Đại tư mã năm nay đã sáu mươi bảy tuổi mặc bộ áo giáp nhung, ông bỏ lơ đám quan lại đưa tang phía sau, đi thẳng tới trước linh cữu dập đầu ba lần: "Thần đến hộ giá chậm!"
Văn võ bá quan và toàn kinh thành đều biết cái chết của Tuyên Đế có liên quan đến Chu Thiền nhưng không ai dám nói ra, riêng đại tư mã nắm trong tay mười vạn cấm quân của kinh thành mới có tự tin này.
"Chờ đến khi xuống suối vàng, lão thần nhất định sẽ tìm bệ hạ thỉnh tội!" Phương Thọ Đình dập đầu thật mạnh thêm một cái nữa.
Chư tướng cấm quân như nhận được tín hiệu nào đó, lập tức bao vây bắt lấy vệ úy là con trai gia tộc họ Trương đẩy tới trước linh cữu, con trai họ Trương sợ đến mức lá gan sắp nứt ra, muộn màng phát hiện vì sao Chu Thiền lại không đi mà cố ý bảo mình dẫn đoàn đưa tang.
Không có chiếu chỉ cấm quân không được vào kinh, Chu Thiền ngồi yên trong kinh là Phương Thọ Đình bó tay.
Nhưng Chu Thiền cần một người đứng ra chịu tội thay, hạ bớt lửa giận của Phương Thọ Đình, đồng thời bịt kín miệng lưỡi thế gian, chôn sự kiện này vào quên lãng, vệ úy họ Trương chính là người chịu tội đó.
Hết thảy đều nằm trong tính toán của Chu Thiền, ngay từ lúc bắt đầu ông ta đã không tính tới việc khống chế cấm quân lâu dài, có Phương Thọ Đình nên tay Chu Thiền khó vươn dài được, muốn trách chỉ trách vệ úy họ Trương quá ngu xuẩn.
Đoàn đưa tang tiếp tục lên đường, thi thể của con trai nhà họ Trương bị ném bừa ven đường, chẳng bao lâu liền phủ đầy tuyết trắng.
Ngày kế tiếp, Phương Thọ Đình lấy lý do chức vệ úy bị bỏ trống, đích thân vào cung quản lý quân cấm vệ, ông quét sạch tay chân của vệ úy họ Trương để lại và thay bằng người của mình.
Từ khi đăng cơ đến nay, mỗi đêm Văn Đế đều mơ thấy khuôn mặt hốc hác đáng sợ của tiên đế rồi giật mình bừng tỉnh.
Văn Đế vừa hận vừa sợ Chu Thiền, gã sợ mình cũng bị rơi vào kết cục giống tiên đế, thế nên càng yếu đuối nhu nhược.
Phương Thọ Đình vào cung dọn dẹp người mà họ Chu xếp vào cấm quân, lúc này Văn Đế mới dám khóc lớn thành tiếng.
Mục đích của Chu Thiền đã đạt được, chỉ cần Văn Đế đăng cơ là đủ rồi, cấm quân hoàng cung nằm trong tay ai ông ta không thèm quản, gia tộc họ Chu lui một bước để sự kiện này thôi kéo dài.
Hoàng quyền ở kinh đô luân phiên, thế lực các phương cân nhắc thỏa hiệp, cuối cùng quy về yên tĩnh.