Khi yêu đơn phương một người, trước mặt người ấy chúng ta là đang quỳ, chỉ đến khi đã buông tay được rồi mới có thể chân chính nhìn ngang mày mà nói chuyện với nhau.
Đến khi đó, đã là không ai nợ ai nữa rồi. Đến khi đó, quá khứ dẫu tươi đẹp hay buồn đau, đều đã không còn liên quan tới hiện tại.
Quán café.
Nhìn người ngồi trước mặt, gần chưa tới một sải tay, nhưng xa hơn tất thảy mười mấy năm gộp lại, là Đặng Tiến.
Thái Dương cậu ban đầu đúng là không thể tránh khỏi chút bối rối, nhưng nếu nói là vì bất kỳ thứ tình cảm gì nhức nhối trong tim, lại không còn nữa.
Bình thản mà đối diện, thậm chí còn có thể bình tĩnh mà nhận thấy rằng, hắn, có gầy hơn. Một vết sẹo không nhỏ cắt qua mày trái khiến đường lông mày không còn là một đường rậm thẳng. Như xưa.
- Anh bị tai nạn, vì thế... hôm đó đã không thể tới.
- Không sao. Mọi chuyện cũng đã qua rồi.
- Thái Dương...
Đôi bàn tay Đặng Tiến đặt trên bàn không muốn an phận mà vươn tới, Thái Dương lập tức thu tay lại.
- Anh Tiến. Em gặp anh hôm nay, như thế này. Cũng rất muốn nói với anh rằng, giữa chúng ta thực sự đã không còn gì.. Em.... Dẫu sao ý muốn giúp đỡ gia đình em hôm ấy.. Em cũng phải cảm ơn anh một lời. Sau này..Đừng gặp nhau nữa.
Những lời mắng chửi, thực chất không làm đau tim người, bằng chính những lời khách sáo đến lạnh nhạt như thế.. Từng chữ, đều nghe không có gì vương vấn, từng lời chậm rãi mà bình ổn đều đều. Khiến Đặng Tiến trong phút chốc không thể quen nổi...
Thanh âm, dành riêng cho anh, vốn dĩ không phải là một thanh âm như thế..
- Thái Dương. Anh xin lỗi, anh biết hôm đó anh đã quá... nhưng.. nghĩ tới em từng cùng người khác anh thực sự không kiềm chế nổi.
- Đặng Tiến. Những chuyện đó đừng nhắc tới nữa.
- Thái Dương. Anh sẽ ly hôn,
- ......
- Anh sẽ ly hôn, chúng ta trở về bên nhau được không? Chẳng phải em luôn muốn sang nước ngoài sao?
- Không thể.
Lời nói lạnh như dao cắt.
Đúng, là không thể.
Đặng Tiến siết chặt hai bàn tay lại với nhau
- Là vì nó sao?
- Không, là vì chính bản thân em.
- Vì em? Nó chỉ là một thằng du học sinh nghèo khốn kiếp! Sau khi trả nợ cho em xong nó chỉ còn một cái xác không hơn!. Em nghĩ tương lai của em sẽ đi đến đâu?
- Dù như thế nào cũng không liên quan tới anh. Em phải về rồi.
Đặng Tiến bắt lấy tay người vừa muốn đứng dậy. Đôi mắt đỏ ngầu không rõ cảm xúc tức giận hay nghẹn ngào đang điên cuồng dâng lên
- Thái Dương! nếu cậu ta biết được em đã từng rên rỉ dưới thân tôi thế nào liệu cậu ta còn đếm xỉa tới em không?! Nếu cậu ta biết rằng em chính là một thằng Gay ghê tởm tới mức tự mình cầu xin tôi cứng lên, thằng khốn đó cuối cùng cũng chỉ là một tên nhai lại ăn thừa mà thôi!
- Bốp!
Một cái tát thật mạnh giáng thẳng,
Đặng Tiến sững sờ tới trơ gương mặt. Không thể tin nổi.
Thái Dương, vừa tát hắn.
Thái Dương như vậy mà dám tát hắn!
Không khí đông cứng lại, lạnh tới mức có thể xắt từng lớp tế bào thành miếng nhỏ...
Thái Dương chua xót tới tận cuống họng cũng khàn,
- Đúng. Tôi đã từng yêu anh. Yêu anh tới chết đi. Yêu anh tới chính bản thân mình dẫu chết đi người cuối cùng tôi mong nhìn thấy vẫn là anh, người cuối cùng tôi cầu xin được bên cạnh, vẫn là anh.
Nhưng anh thì sao?. Cái ngày tôi đâm sầm vào chiếc xe ấy. Anh ở đâu? Cái ngày tôi gắn từng vết khâu lên người anh ở đâu?!
Tôi đã từng nghĩ, ít nhất anh cũng nể tới 10 năm tôi đằng đằng chờ đợi và vứt đi cả tuổi thanh xuân của mình vì anh, để mà cứu vớt gia đình tôi. Vậy mà không! tôi nhận được gì?
Suốt bốn tiếng đồng hồ anh điên cuồng dày xéo tôi đến lê lết. Phải, yêu anh, yêu anh hơn mười năm để đổi lại được cái gì? Anh xứng đáng sao?
Anh xứng đáng sao...
Đặng Tiến tôi cho anh biết! Anh hoàn toàn không xứng để mở miệng lăng nhục em ấy!
Cậu, có thể chịu được người khác khinh bỉ mình. Nhưng cậu không cho phép người khác sỉ vả Nguyễn Hoàng như thế...
Đặng Tiến lặng người..
Thái Dương cố gắng dằn những giọt nước mắt đang tràn từ khóe mi kia..bước đi.
Không có tiếng bước chân đuổi theo, chỉ có giọng nói đã đổi, cất lên vang vọng,
- Anh sẽ chờ..
- Thái Dương, anh chắc chắn sẽ chờ..
- Em nghĩ.. cậu ta sẽ ở bên em được bao nhiêu lâu chứ? Bao nhiêu lâu? Một thằng con trai như cậu ta có thể vì em mà không cưới vợ sao?.
Sài Gòn, phủ đầy một tầng mây ẩm thấp...
Đặng Tiến cứ ngồi đó, lặng lẽ không có lấy một cử động.. Vậy nhưng nước mắt cũng tràn rồi..
Ra, là như thế..
Gần một tuần hôn mê, hai tháng cưỡng chế nằm trên giường bệnh...
Hắn, đã suy nghĩ rất nhiều..
Rút cuộc, con người ta hướng tới cái gì? Vì cái gì mà sống?
Hắn có tiền, hắn có một nửa cuộc đời. Thế nhưng nửa cuộc đời còn lại trống rỗng mặc gió lạnh lùa vào..
Thái Dương luôn dành cho hắn tất cả những thứ tốt nhất, hắn lại coi đó là điều đương nhiên....
Thái Dương.. Thái Dương.. anh nhất định sẽ chờ em,...
Đặng Tiến hít một hơi dài. Đôi mắt mờ nước đã sớm không còn chút dấu vết. Gương mặt đầy hời hợt lại lập tức khôi phục như cũ.
Hắn không tin, trên đời có một thằng con trai nào, dám vì Thái Dương cậu mà vứt bỏ tất cả..
=========
Thái Dương, cũng không thể tin.
Đối với Đặng Tiến, cậu đã không còn gì để lưu tâm. Đã có thể thẳng mắt nhìn người. Thế nhưng những lời buốt giá kia không một từ nào lại không đâm vào cõi lòng cậu...
Trên đời này, kẻ tự nhận mình là si tình có nhiều lắm lắm.
Vậy nhưng để đến mức dám vứt bỏ đi tự tôn và thậm chí là cả gia đình của mình để bảo vệ cho người kẻ đó thương yêu. Có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nói ra thì thật nực cười. Chua chát như tình yêu của một con chó dành cho người chủ, có khi cũng không bằng..
Sài Gòn, mưa đến nhanh như một tia chớp, loáng đã ướt sàn.
Chưa bao giờ Thái Dương cảm thấy đoạn đường về lại công ty lại dài như vậy...
Nguyễn Hoàng..
Em.. đến bao giờ thì chán ghét tôi?
Nếu, tôi biết trước được ngày ấy.. Có lẽ sẽ đặt cho mình một cái lịch hẹn giờ... Bởi em là thứ tình duy nhất, cũng là người duy nhất khiến Thái Dương tôi bây giờ có thể nở một nụ cười chân chân chính chính...
Nguyễn Hoàng...
Vươn tay ra đón lấy nụ cười như vừa hiện lên rồi biến mất trong làn mưa kia..
Mưa, không ướt vai.
Mưa, ướt khóe mắt ai đang khóc...
==============
Tối hôm ấy.
Nguyễn Hoàng sau khi từ kho hàng bèn qua căn chung cư mới. Còn đúng hai hôm nữa là chính thức dọn sang, nhưng vẫn còn cần sửa sang nhiều lắm lắm. Biết rõ rằng Thái Dương yêu thích những chậu tiểu cảnh, bàn tay cũng vì chuẩn bị vài chiếc kệ mà ăn ngay một vết rạch khá sâu.
Băng bó qua loa huýt sáo trở về căn phòng nhỏ đã là hơn 10h đêm.
Cạch.
Cánh cửa vừa mở ra. Lại không thấy một bóng người.
Bình thường, nếu không phải là về cùng nhau, chậm nhất chỉ 6h là kẻ tóc xoăn nào đó đã kỳ kèo về tới nhà là đòi tắm chung, ăn chung..
Vậy nhưng, hôm nay trễ hơn ba tiếng.
Thái Dương càng muốn xua đi cái cảm giác bị bỏ rơi... lại càng không thể chịu đựng nổi.. như thế mà, không một tin nhắn báo trước... điện thoại cũng đã tắt nguồn..
Mới chỉ như thế này, cảm giác đã nghẹt thở tới không chịu nổi... vậy.. nếu là không còn nữa..
Có phải rằng chính hơi thở của cậu sẽ đều tan biến hay không?
- ---------
Tiếng nước xối ào ào, tiếng người nhẹ nhàng rón rén mà nằm xuống bên cạnh.
Một cánh tay vừa muốn gác qua lại vừa muốn buông xuống.
Thái Dương trong đêm này, cất tiếng khàn khàn.
- Nguyễn Hoàng.. Em.. có muốn không?
Nguyễn Hoàng như không thể tin vào tai mình. Vội vàng mở choàng mắt.
- Anh vừa nói gì cơ?
- Em có muốn anh không?
- ....
- Muốn chứ! Muốn chết đi được!
Nguyễn Hoàng liền muốn nâng gương mặt kia lên lại bị Thái Dương ngăn lại, Cậu không muốn để Nguyễn Hoàng có thể thấy được đôi mắt đã sưng đỏ.
Như một vàn sự khiêu khích trong lòng mà lớn mật choàng dậy, phủ lên người Nguyễn Hoàng, hôn tới.
- Nguyễn Hoàng. Anh yêu em
- ....
- Thực sự, rất yêu em.
Dẫu là mệt nhoài sau một ngày vất vả, dẫu là trên cánh tay vẫn còn đang rớm máu. Một lời này thôi chứ chưa cần tới nụ hôn nóng bỏng đang dây dưa trên khóe môi nồng, cậu nhỏ của Nguyễn Hoàng đã có cảm xúc mà bật dậy làm một góc 75 độ rưỡi, cọ tới háng của Thái Dương.
Vậy nhưng không có chút ngại ngùng thường thấy, Thái Dương chính tự tay mình cởi bỏ hết quần áo trên người cả hai.
Khi dương v*t vừa thoát khỏi chiếc cạp thun liền được bọc lấy bởi khuôn miệng ấm áp. Nguyễn Hoàng tưởng như chết ngất...
Xúc cảm bao bọc từ đôi môi đến vòng lưỡi mút qua, cổ họng gần như phát run một tiếng...
- Sướng.. a.. chết mất thôi...
Thái Dương không phải chưa từng BJ cho cậu, thế nhưng đều là ngượng ngùng chúm chím mà làm.. hôm nay, từng chút răng nhỏ cũng muốn cào lên đường gân nổi rõ, lưỡi theo đường khấc mà không e dè luồn sâu theo từng khe nhỏ..
Co hai đầu gối lại, Nguyễn Hoàng thực sự có xúc động tới mắt không thể chớp... Muốn thúc lại sợ người bên dưới kia bị sặc... Vậy nhưng lót tay đệm dưới hông cậu, chính Thái Dương tự chủ động làm ra cái động tác đập sâu vào bên trong kia..
Cuống họng ướt át.. đôi mắt Thái Dương đã đỏ nay lại rớm ra chút nước mắt không tự chủ..
Nguyễn Hoàng nhìn một cảnh này, lập tức muốn đè người mà làm cho tới sảng. Hôm nay, vẫn là khác.
Thái Dương âu yếm từng chút nơi hạ bộ, mút mát hai viên ngọc của cậu tới săn lại, rồi tự mình cứ như thế.. ngồi lên..
- A... Không.... Không...
Nguyễn Hoàng hấp tấp dừng Thái Dương lại.
- Anh chưa mở rộng đủ.. để em..
- Không..
- Ưm..
Lại là phủ người xuống, hôn lấy đôi môi mềm, hai tay Thái Dương sờ soạng như muốn nắm lấy cả khuôn ngực trước tay..
Hậu huyệt không chịu nổi kích thích mà nhỏ dịch, lại thêm một chút bôi trơn qua quýt, nhưng cũng không thể nào nuốt nổi cả cự vật kia vào...
Nguyễn Hoàng xót ruột tới nỗi hận không thể thu nhỏ thứ kia lại. Thái Dương lại mờ mịt nhìn cậu, mỉm cười..
- Anh không sao. Không đau.
- ......
Con ngươi vừa lóe sáng như nhận ra điều gì bất ổn lập tức bị những nếp gấp chặt chẽ hút lấy nửa người dưới kia làm cho xao nhãng....
Từng đợt triền miên, Thái Dương không muốn đổi một chút tư thế, cứ thế cứ thế nhịp thân người xuống thật mạnh, thật sâu...
Trên miệng không treo những lời rên rỉ, chỉ có nhắc mãi một cái tên..
Nguyễn Hoàng...
Nguyễn Hoàng...
Cơn cao trào muốn qua đi, Cho tới khi Thái Dương mệt tới thiếp đi ngay trên lồng ngực Nguyễn Hoàng vẫn không để thứ kia một phút nào rời khỏi cơ thể mình...
Như.. níu giữ..
Như.. sợ sệt...
- --------------
Sau khi cẩn thận mà bôi chút thuốc trị thương lên nơi nào đó cho Thái Dương.
Nguyễn Hoàng liền nhắn đi một cái tin.
< kiểm tra lại camera, hôm nay Thái Dương đã gặp những ai>
Sếp Trung đang thiu thiu ngủ. Nhận được một cái tin như thế thực có cảm xúc muốn giết người hàng loạt.