Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 76: Rừng phong rực rỡ (5)



Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
"Mấy, mấy người đừng tới đây!" Triệu Thành Đào trơ mắt nhìn Mã Vĩ cách mình gần nhất bị đốt thành một đống than, sợ tới phát điên. Mà càng làm hắn sợ hơn, là ngoại trừ hắn, tất cả người chơi đều đã lên tầng 2, chỉ còn hắn đứng ở tầng 1, đứng trong một đống NPC có thể là kẻ hiến tế.
"Ông xã, em sợ muốn chết!" NPC đóng vai vợ của Triệu Thành Đào chạy tới bên cạnh hắn, tựa như bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ mà ôm chặt cánh tay hắn.
Trong bóng tối, Triệu Thành Đào chỉ có thể trông thấy đường nét mơ hồ của đối phương, đôi mắt như hai cái lỗ đen thui, mà cái tay đang móc lên cánh tay hắn, cũng như biến thành rắn độc, lạnh thấu xương.
"A! Cô, cô buông ra!" Triệu Thành Đào đẩy mạnh "vợ" ra, lui về sau không ngừng, vô tình va phải nam lãnh đạo.
"Lão Triệu, anh sợ đến choáng váng rồi à?"
Triệu Thành Đào vừa quay đầu lại, lập tức trông thấy gương mặt sát rạt của nam lãnh đạo, hắn cắn chặt cánh tay mới không kêu lên thành tiếng.
"Chú đứng yên đi, trước hết đừng nhúc nhích." Lúc này, Tống Viêm đứng trên cầu thang nhắc nhở, hiện tại chưa điều tra rõ nguyên nhân tử vong của Mã Vĩ, nếu Triệu Thành Đào tùy tiện lên lầu, rất có thể sẽ đụng phải "phần thưởng".
Nhưng giờ phút này Triệu Thành Đào nào có nghe lọt, hắn một lòng chỉ muốn chạy nhanh lên lầu, nhưng mới vừa tiến lên trước, hắn lập tức nhìn thấy thi thể Mã Vĩ đang nằm trên cầu thang, trên cái đầu bị đốt trụi, đôi mắt vẫn còn nguyên vẹn, dưới ánh sáng đèn pin điện thoại của Kỷ Hành Phong, ánh mắt kia tựa như đang nhìn chằm chằm hắn.
"Cứu, cứu tôi với, mau chuyển anh ta đi đi!" Triệu Thành Đào dùng sức lắc đầu, hắn không dám bước qua thi thể Mã Vĩ để lên tầng 2, nhưng cũng không dám ở lại tầng 1 toàn là NPC, trước mặt hay sau lưng tựa như đều biến thành vách đá, làm hắn khó dời nửa bước.
Tống Viêm nhíu mày, cậu nhìn đám NPC đang bao vây sau lưng Triệu Thành Đào, nét mặt ai nấy đều treo biểu tình quan tâm, nhưng chung quy chỉ là khoác một lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa.
Dưới tình huống này, tùy thời đều có thể xuất hiện bất trắc, nhưng Triệu Thành Đào đang khiếp đảm chẳng khác nào trực tiếp nộp mạng. Tống Viêm rất không thích loại người chỉ biết oa lý hoành* như Triệu Thành Đào, nhưng cũng không thể nhìn hắn ta chết như vậy.
*Oa lý hoành: chỉ người chỉ biết hoành hành ngang ngược trong nhà, ở nhà làm bá vương nhưng ra ngoài lại nhát gan như thỏ, bị người khi dễ.
"Chú đừng gấp," Tống Viêm nhanh chóng cân nhắc, rốt cuộc có nên để Triệu Thành Đào lên lầu hay không, mà Triệu Thành Đào run lẩy bẩy đứng trước cầu thang cũng đang do dự.
Lúc này, nữ tiếp tân đã đi tới sau lưng Triệu Thành Đào, bàn tay sơn móng đỏ vỗ một cái lên vai Triệu Thành Đào: "Ngài Triệu đừng sợ, tôi đã báo cáo với công ty rồi, lát nữa sẽ có người đến xử lý thi thể ngài Mã, nếu ngài thật sự không muốn quay về tầng 2, thì chờ ở tầng 1 với chúng tôi đi."
Nói xong, dùng lực muốn đỡ hắn ngồi lên sô pha trong phòng khách.
Nhưng động tác này trong mắt Triệu Thành Đào chẳng khác gì ác quỷ đòi mạng, hắn không nhịn được mà quát to một tiếng, hất tay Liễu Dương ra, tiến một bước lên cầu thang.
Tống Viêm vừa định ngăn lại nhưng tiếc là đã muộn, trong không khí truyền tới mùi thiêu đốt mãnh liệt, cậu còn chưa kịp phản ứng đã thấy Triệu Thành Đào biến thành một cây đuốc, hắn bị bao bọc trong ngọn lửa hừng hực, lớn tiếng kêu gào thảm thiết, vọt tới chỗ cậu.
Dưới lầu trên lầu, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng tự phát cháy trong một thời gian ngắn lần thứ hai này dọa cho ngây người, bọn họ quên mất hoảng sợ gào thét, chỉ biết trơ mắt nhìn mọi chuyện phát sinh.
Hỏng bét rồi! Tống Viêm chợt né ra sau vài bước, cậu có thể cảm nhận được Kỷ Hành Phong kéo mạnh cánh tay cậu, nhưng hành động của Triệu Thành Đào quá đột ngột, đốm lửa nhỏ nóng bỏng thậm chí đã bắn tung tóe lên mặt cậu ——
Bên kia, Kỷ Hành Phong không hề chần chừ rút trường đao, một tay ôm Tống Viêm bảo hộ trong ngực, một tay nhanh mạnh hướng thẳng mũi đao lóe sáng vào người đang bốc cháy, như muốn đánh ngã Triệu Thành Đào đang nhào đến chỗ Tống Viêm.
"Viêm Viêm!" Kỷ Hành Phong cúi đầu, căng thẳng kiểm tra Tống Viêm trong ngực: "Em có bị thương ở đâu không?"
Tống Viêm còn chưa phục hồi tinh thần từ trong hoảng sợ, cậu chỉ cảm thấy trên mặt bỏng rát, cậu ngơ ngác nâng tay định sờ mặt mình, nhưng bị tay Kỷ Hành Phong nắm lại.
"Đừng đụng." Mặc dù không có ánh đèn, nhưng Kỷ Hành Phong vẫn thấy rõ vết đỏ do bị đốm lửa làm bỏng trên mặt Tống Viêm, anh ảo não nhíu mày, lấy tay mơn trớn nhẹ nhàng những nơi bị bỏng, chỗ sưng đau trong chớp mắt đã khôi phục bóng loáng: "Sẽ hết nhanh thôi..."
Tống Viêm cảm giác cơn đau trên mặt dịu đi, dần dần thả lỏng, tựa vào vai Kỷ Hành Phong.
"A ——" "Vợ" Triệu Thành Đào là người đầu tiên phát ra tiếng thét đau khổ, cô vừa muốn tiến lên kiểm tra tình hình "chồng" mình, nhưng cũng vừa sợ tử trạng ghê rợn kia của hắn, cả người run lẩy bẩy như sắp ngất xỉu.
Sắc mặt của đám NPC và những người chơi khác cũng ảm đạm tới cực điểm, căn phòng tối tăm trong lúc nhất thời trở nên dồn ép dị thường, ánh đèn điện thoại không những không giúp mọi người cảm giác an tâm, ngược lại còn làm cho bầu không khí trở nên kinh khủng hơn.
Lúc này, điện thoại di động của Liễu Dương đột nhiên vang lên, cô ta bị dọa cho run cầm cập, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhận điện thoại: " A lô, là tôi... đúng rồi... cái gì!"
Liễu Dương lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, run giọng nói với mọi người: "Công ty nói, đường thông đến biệt thự sau núi bị sạt lở rồi, tạm thời không đến được."
Vừa mới dứt lời, cô bị nam lãnh đạo túm chặt: "Không có mưa, cũng không có động đất, sao lại sạt lở!"
Liễu Dương suy sụp ngồi xổm xuống đất, kêu to: "Tôi không biết, tôi không biết —— "
Người chơi mang vẻ mặt phức tạp nhìn hành động của hai NPC, mặc dù bọn họ đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nghe mình bị vây ở chỗ này vẫn không khỏi căng thẳng.
"Mình về phòng trước đi." Kỷ Hành Phong lạnh lùng nhìn đống hỗn loạn dưới lầu, bế Tống Viêm lên, lần nữa đi lên lầu.
Tuy Tống Viêm muốn moi chút manh mối trong trận cãi vả của NPC, nhưng sau khi trải qua trận kinh sợ ban nãy, cảm giác mệt mỏi trong cơ thể chợt bung trào. Nếu là ngày thường thì khá ổn, nhưng hiện tại cậu cũng hiểu tình trạng đặc biệt của cơ thể mình, vì vậy ngoan ngoãn để anh ôm vào phòng.
Sáng sớm ngày thứ hai, các người chơi lại tụ tập ở cạnh cầu thang tầng 2.
Thi thể Mã Vĩ và Triệu Thành Đào vẫn còn nằm ở vị trí tối qua. Tối hôm qua, vì tối mù nên người chơi không nhìn thấy rõ bộ dạng thi thể, nhưng hiện tại, ánh mặt trời chiếu sang cả căn nhà, cũng giúp mọi người thấy rõ tử trạng kinh khủng của họ.
Thi thể cháy đen vẫn mặc quần áo hoàn chỉnh, nằm trên tấm thảm đỏ tươi, mặt mũi dữ tợn hướng lên trên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.