Ba Nghìn Kiếm Giới Bản Dịch

Chương 41: “linh”





Lúc này Tô Dạ chợt nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện, âm thanh không lớn nhưng hình như cách mình không xa, ở trong hoàn cảnh yên tĩnh vẫn có thể nghe đủ rõ ràng."Hai phần ba hạt giống mới trở về, có thể bắt đầu rời đi rồi.""Không ở lại chờ thêm một thời gian sao?""Những hạt giống còn lại không biết là đã chết hay sống, cũng không biết là còn phải hao phí bao nhiêu tinh lực, quan trọng nhất là thời gian của chúng ta đã không nhiều nữa rồi.""Đợi trở về điều chỉnh xong hạt giống, chúng ta lại bắt đầu."Cuộc nói chuyện đến đây là chấm dứt, Tô Dạ đã biết mình chính là hạt giống, còn biết không phải một mình hắn là hạt giống, Hạ Nam Bắc cũng đã đề cập tới chuyện thời gian không còn nhiều nữa, rốt cuộc là chuyện gì mà không còn nhiều thời gian nữa? Rồi đến cùng thì hạt giống là cái gì?Mặc dù cơ năng thân thể đã dần dần khôi phục, nhưng mà đầu Tô Dạ lại vẫn rất hỗn loạn, một luồng bối rối đột nhiên xuất hiện toàn thân, Tô Dạ nằm ở trong thùng gỗ im lặng chìm vào giấc ngủ.Đợi đến lúc lần nữa tỉnh lại, Tô Dạ phát hiện mình nằm ở trên một chiếc giường mềm mại ấm áp, Tô Dạ lắc lắc đầu cố làm mình tỉnh táo, im lặng nhìn cái người xa lạ ngồi ở bên giường mình." Bắt đầu từ hôm nay, quên cái tên Tô Dạ này đi, sau này ngươi chỉ có danh hiệu - sáu mươi tám."Người xa lạ không có bất kỳ lời giải thích nào, cũng không giải thích cho Tô Dạ tình huống bây giờ là như thế nào, chỉ có ngôn ngữ cứng rắn lạnh lùng như băng khiến cho Tô Dạ không biết làm sao.Tô Dạ thức dậy từ sáng sớm, sau khi người xa lạ đi khỏi không lâu, đã có người dẫn Tô Dạ tới một cái phòng khách, bên trong đã có rất nhiều người, một nửa số người đều có số tuổi xấp xỉ Tô Dạ.Thấy Tô Dạ đi tới toàn bộ, ánh mắt của mọi người đều chuyển tới trên người Tô Dạ, may là tố chất trong lòng Tô Dạ rất mạnh, tuy nhiên hắn vẫn cảm giác được lông tơ dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng, thậm chí có mấy vùng da cũng đã bắt đầu đau nhói, Tô Dạ thầm cảm thấy khiếp sợ trong lòng, dù sao thì mình cũng là một thể tu đã luyện thành da đồng, làm sao có thể bị ánh mắt nhìn chăm chú khiến cho có cảm giác như thế được, chủ nhân của những ánh mắt này đều mạnh đến mức nào đây."Mọi người đã đến đông đủ, bắt đầu phân phối đi."Tô Dạ đứng ở cuối cùng, bị đám người ngăn trở tầm mắt, chỉ có thể nghe được có người đang phát hiệu lệnh."Các ngươi mới vừa thức tỉnh không lâu, không cần lo lắng quá mức, dược dịch đóng băng các ngươi đều đã được trải qua nghiên cứu chuyên nghiệp, thế nên thân thể của các ngươi không chỉ không có hư hao, trái lại còn khiến cơ năng tăng lên.""Trước lúc đến nơi này, chúng ta đã nói rõ ràng với một trong số các ngươi, rằng các ngươi có thể phản kháng, muốn rời khỏi đây, muốn đạt được tự do cũng là chuyện rất đơn giản, chỉ cần các ngươi đủ mạnh là được."Tất cả mọi người im lặng lắng nghe, Tô Dạ cũng giống như vậy."Trong các ngươi cũng có một số đã từng phản kháng, đối với một số đồng bào đã chết này, trừ vô cùng đau đớn ra, chúng ta lại càng cảm thấy tiếc hận tột cùng."Rốt cuộc có người ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén, mặt mũi trở nên dữ tợn."Bất kể là hạt giống còn sống sót, hay là mới tới đây, đều là đồng bào của chúng ta!""Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ không có tên, mà chỉ có danh hiệu."Hình như Tô Dạ là hạt giống cuối cùng tới đây, hắn không biết đến cùng thì đây là may mắn hay là xui xẻo.Từ vẻ mặt của những người khác, hắn có thể nhìn ra, giống như là chỉ có mình hắn là không biết gì cả, cũng không có ai giải thích với hắn, càng không có người nào bắt chuyện với hắn.Cuộc sống của Tô Dạ bắt đầu giống với lúc trước, rồi lại cũng khác biệt rất lớn.Ngày ngày tu luyện.Nhưng nếu như tích cực mà nói, khả năng học tập của hắn càng thêm chuẩn xác một chút.Lịch sử, sổ thuật, y học, thư pháp, thiên văn, địa lý, đúc rèn.


.

.Kiếm tu, thể tu, thiện tu, đao tu, phù tu, thương tu, thánh tu.

.


.Còn có rất nhiều kiến thức mà Tô Dạ vẫn chưa bao giờ nghe thấy, tâm lý học, hoàn cảnh học, cơ giới học, sinh vật học.

.


.Mới ban đầu Tô Dạ còn không biết nơi này là nơi nào, nhưng mà sau một khoảng thời gian học tập, rốt cuộc hắn cũng có một tia giác ngộ, hắn không biết có cái gọi là âm tào địa phủ hay không, nhưng mà nơi này nhất định sẽ không tốt hơn chỗ đó.Không ai dám buông lỏng và lười biếng trong việc học, từng có một số nữ hài kháng cự lại y sư vì cấu tạo sinh vật học, các nàng không nỡ mổ bụng động vật, thậm chí còn rơi nước mắt cầu y sư có thể hiểu cho.Nhất là cái tiểu nữ hài kia phản kháng kịch liệt nhất, bị y sư rót thuốc tê, sau đó làm như tiêu bản trần truồng giải phẫu ở trước mặt mọi người, từng loại nội tạng vẫn còn tản ra nhiệt khí bị lấy ra chỉnh tề, tiểu nữ hài vẫn còn hô hấp, còn đang cố gắng nghiêng đầu muốn nhìn xem đến cùng thì thân thể của mình đã xảy ra biến hóa như thế nào, tại sao tất cả mọi người lại dùng cái loại ánh mắt này để nhìn mình.Cái cảnh tượng tàn nhẫn tanh máu này, ngay cả rất nhiều thanh niên hơi lớn tuổi hơn cũng cố cắn răng ép chính mình phải nhìn, bởi vì bọn họ không dám tránh khỏi ánh mắt của y sư, thậm chí lúc ấy thân thể Tô Dạ đều không thể ức chế run rẩy, suốt ba ngày đều không thể nuốt xuống một miếng thức ăn, trong đầu đều quanh quẩn vẻ mặt hoảng sợ của tiểu nữ hài sau khi biết được hết thảy mọi chuyện.Từ đó về sau không ai còn dám kháng cự nữa, ngay cả những người hiền lành nhất cũng chỉ hận không thể xé đám động vật thành mảnh nhỏ, bởi vì tiểu nữ hài bị làm thành tiêu bản ngày đó vẫn luôn được đặt ở một bên trong tiết học của vị y sư kia, cách dạy dỗ đẫm máu này có tác dụng cảnh tỉnh rất cao..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.