Ba Nghìn Kiếm Giới Bản Dịch

Chương 62: Hắc Bạch Song Sát





Tô Dạ cũng không phải hài hước.
 
Sợi râu của Nhân Sâm Sống không cần gió đã giương lên, phất phới lay động với tần suất không thể nhận ra, nhóm hạt giống cũng biết đây chắc chắn là dấu hiệu muốn phát động tấn công, trong không gian eo hẹp này, căn bản là không có cách nào để né tránh, kết cục duy nhất chính là bị bắn thủng thành con nhím.
 
Nhưng một câu chào đón của Tô Dạ lại làm cho cơ thể của Nhân Sâm Sống chấn động, những sợi râu cũng đều yên tĩnh hạ xuống.
 
Đám người mười tám ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đã nghĩ ngợi trăm lần.

Chỉ trong chốc lát mồ hôi đã thấm đẫm quần áo, trố to mắt nhìn Tô Dạ và Nhân Sâm Sống.

.

.

Hai kẻ phiền phức, không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.
 
Tô Dạ cũng nhỏ nhẹ ý bảo mọi người không nên manh động, sau đó bắt đầu thử dùng hồn kết nối với Nhân Sâm Sống.
 
"Tiền bối.

.

."
 
Nhân Sâm Sống bỗng nhiên giật mình, điều này làm đám người mười tám hoảng sợ.

Mười tám không tự chủ nắm chặt thiền trượng trong tay, hai mươi bảy và bốn mươi ba cũng không dám động đậy, cả người bày kín linh phù, năm mươi mốt lại đổ mồ hôi đầy đầu như gặp kẻ địch mạnh.

 
Dù sao trước đó Nhân Sâm Sống cũng đã bộc phát uy lực, xử lý mười mấy tu sĩ tinh anh trong nháy mắt, độ nguy hiểm của nó càng cao hơn Long Tích.
 
Tô Dạ vội vàng bảo mọi người không nên kích động, bởi hắn đã bắt đầu giao lưu thuận lợi với Nhân Sâm Sống.
 
"Ngươi là kiếm tu môn phái nào?"
 
Lông mày Tô Dạ nhíu lại, phát hiện trả lời vấn đề này không ổn lắm, chỉ sợ từ lâu cả thế giới Tam Thiên này đã không có nơi sống yên ổn cho kiếm tu, huống hồ sao Nhân Sâm Sống này lại biết mình là kiếm tu?
 
"Ta đang hỏi ngươi đó.

.

.

Ồ, sao lão Hắc lại ở trong tay ngươi?"
 
Nhưng sợi râu của Nhân Sâm Sống lại bắt đầu lơ lửng, Tô Dạ biết nếu không trả lời tốt vấn đề này, chỉ sợ nhóm người của mình sẽ bị bắn thành cái sàng mất.
 
Linh cơ của Tô Dạ khẽ động, lần này không hoàn toàn giao tiếp với thần hồn, đồng thời mở miệng nói: "Vị Hắc tiền bối này trước đây trấn áp một quái vật trong suối, tình cờ ta có thể giao tiếp với vị Hắc tiền bối này, sau đó Hắc tiến bối để cho ta giúp hắn giết chết quái vật kia, hắn nói không muốn ở lại suối nước nữa, chẳng qua.

.

."
 
Nhân Sâm Sống dùng tri hồn dò hỏi: "Chẳng qua là gì?"
 
"Quái vật kia quá lợi hại, tuy thanh kiếm này rất sắc bén nhưng cơ bản là ta không đủ năng lực, thời điểm nguy cấp Hắc tiền bối đã thiêu đốt hồn phách, đồng quy vu tận với quái vật.

.

."
 
Nghe Tô Dạ thuật lại xong, Nhân Sâm Sống không cử động một lúc lâu, không ai có thể thấy rõ nét mặt nó, càng không ai đoán được ý nghĩ của nó.

Lúc này mười tám dùng Động Sát phát hiện Nhân Sâm Sống đang ở trong trạng thái suy nghĩ, ngón tay cầm thiền trượng cũng hơi buông lỏng một chút, sau đó nhìn về phía Tô Dạ, ánh mắt dò hỏi tin tức.
 
Tô Dạ gật đầu để mọi người yên tâm trước, tạm thời tình hình vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Với những lời nói ra, sao mọi người không rõ ý của Tô Dạ, đây không phải là nói cho Nhân Sâm Sống nghe, mà nói cho bọn họ nghe, năm người đã giết chết quái vật vẫn còn sống sót tại trận, hiện giờ mọi người cần phải giữ cho lời nói nhất quán.
 
Chẳng qua việc Tô Dạ có thể trao đổi với Nhân Sâm Sống cũng thực sự ngoài khả năng lường trước của mọi người, nhưng tại thời điểm này, năng lực này thật sự là may mắn, đây chính là thời khắc sống còn.
 
"Thôi được, sợ là chủ nhân đã quên mất nơi này, chúng ta đã đợi ở đây không biết bao năm rồi, tình hình bên ngoài thế nào?"
 
Tô Dạ không ngờ Nhân Sâm Sống này lại có chủ nhân, bị lãng quên bao lâu đến nỗi mất luôn cả khái niệm thời gian?
 

Chỉ sợ ít nhất cũng hơn trăm năm, hiểu biết của Tô Dạ về thế giới Tam Thiên cũng chỉ là bề mặt, bởi ở phương diện này "Linh" giới cũng không quá đặt trọng tâm học tập vào phương diện này.
 
Cho nên Tô Dạ chỉ có thể hỏi thử: "Tiền bối, người đi vào bí cảnh này từ lúc nào?"
 
Nhân Sâm Sống do dự đáp lại: "Năm Kiếm Lịch thứ hai ngàn.

.

.

Hai ngàn mấy trăm năm ta đã quên rồi."
 
Năm Kiếm Lịch?
 
Đây chính niên hiệu trước cuộc đại chiến, khi ấy kiếm tu đã bá chủ thế giới Tam Thiên từ lâu, cho nên nhiều năm liên tục đều lấy kiếm làm niên hiệu, nói như vậy.

.

.
 
Tô Dạ lại hỏi thử một câu: "Tiền bối người có biết cuộc quyết chiến ngàn năm không?"
 
"Cuộc chiến ngàn năm? Là thứ gì vậy?"
 
Tô Dạ bỗng nhiên thoải mái, quả nhên, trong lòng đã có chút suy tính.
 
"Tiền bối, những lời tiếp theo ta nói, người có thể sẽ không tin lắm, vậy nên nhất định người phải kiềm chế cảm xúc."
 
Cơ thể của Nhân Sâm Sống lúc này rung chuyển tốc độ cao, mười tám vội vàng dùng "Nhìn thấu" mới phát hiện Nhân Sâm Sống này đang trong trạng thái phấn khích.
 
"Nhớ ngày đó Hắc Bạch song sát, chúng ta cũng là nhân vật làm trẻ con ngừng khóc ở thế giới Tam Thiên, có gió to sóng lớn gì chưa từng thấy!"
 
Hắc Bạch song sát, chưa nói tới danh này, kiếm hồn của kiếm đen khẽ động một chút là muốn giết cả nhà người ta, dáng vẻ hung ác, chỉ sợ Bạch Sát trước mắt cũng không phải kẻ lương thiện dễ dàng chung sống.
 

Đối với bước ngoặt lịch sử, cuộc chiến ngàn năm của thế giới Tam Thiên này, Tô Dạ không hề thêm mắm thêm muối, cũng không che giấu sự thật, chỉ kể lại bình thường cho Bạch Sát.

Một lần giảng giải này cũng làm miệng khô lưỡi đắng hơn hai canh giờ, mấy người mười tám vẫn nâng cao tinh thần để phòng bất trắc.
 
Nhân Sâm Sống cũng ngồi xếp bằng trên đất, nếu chỉ tính bề ngoài cũng giống như loài người, thứ này chỉ sợ không đơn giản là nhân sâm thành tinh.

Tô Dạ cẩn thận nghĩ lại một chút, Hắc Sát là một thanh kiếm, như vậy có phải Bạch Sát cũng là một thanh kiếm không?
 
Nhưng trước mắt thật sự là một Nhân Sâm Sống.

.

.
 
Không đúng! Thái Đao, Thiêu Hỏa Côn, Thiết Oa đều là kiếm hồn, vậy tại sao Nhân Sâm Sống không thể?
 
"Không ngờ.

.

.

Thế giới đã thay đổi nhiều như thế!
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.