Ba Nghìn Kiếm Giới Bản Dịch

Chương 78: Rốt Cuộc Là Tại Sao 2





Ba mươi bảy phát hiện cánh tay của mình bắt đầu không nghe sai khiến, linh uy ngưng tụ toàn thân đã bắt đầu có dấu hiệu khuếch tán, chỉ có thể tập chung sức lực trên ngón tay, nhéo mạnh lên cánh tay của Tô Dạ, cố gắng bẻ gẫy để giải thoát mình khỏi cảnh nguy hiểm.
 
Dù Tô Dạ một thân mình đồng da sắt, cũng có thể cảm nhận xương cốt cánh tay từ từ vỡ vụn, nhưng Tô Dạ vẫn bám trụ gắt gao trên cổ, không hề có ý buông tay.
 
Ba mươi bảy dùng chút sức lực cuối cùng bắt đầu chạy lấy đà, xoay mạnh người chạy về phía vách núi, Tô Dạ mắt đầy sao vàng vẫn không hề buông tay.

Sau đó Ba mươi bảy mượn vách núi cao mười mét phía trước, quăng mình rơi xuống, lưng đập xuống mặt đất, nội tạng đều bị chấn động lệch cả vị trí nhưng Tô Dạ vẫn không hề buông tay.

Ba mươi bảy lại bắt đầu lăn qua lộn lại đè trên người Tô Dạ.

.

.
 
Cuối cùng động tác của ba mươi bảy bắt đầu chậm dần, sau đó không nhúc nhích nữa, nước miếng đọng lại trên đầu lưỡi thè ra ngoài.

Nhưng Tô Dạ vẫn cẩn thận coi chừng, chỉ tới khi linh uy của ba mươi bảy hoàn toàn tan rã mới dùng sức vặn gãy cổ của hắn để đề phòng ngộ nhỡ.
 
Tô Dạ đứng dậy, cuối cùng không ép được thương thế, ho ra hai ngụm máu mới ổn định lại cơ thể.

Sau đó bắt đầu thu lại trường kiếm, thể lực và linh uy gần như hao hết, lúc này hắn mới để ý tới trận chiến của người khác.
 
Cuối cùng năm mươi mốt cũng bị ba mươi tám dùng hết linh uy đánh chết, ngược lại tốc độ của bốn mươi ba khiến Ba mươi tám kinh ngạc nhiều lần, mỗi khi nghĩ rằng có thể bắt được bốn mươi ba, hắn vẫn trốn thoát trong kẽ ngón tay.

 
Mười tám chiến đấu ngang sức ngang tài với hai mươi ba trong cơn giận, thiền tu chú trong tu tâm dưỡng dính, tuy mười tám đẩy mạnh linh uy, nhìn như áp chế được hai mươi ba, nhưng có thể đây chỉ là một biện pháp tạm thời, chỉ cần hai mươi ba có thể kéo mười tám lại, mười tám đã được định sẵn thất bại.
 
Mỗi người đều không rảnh bận tâm những người khác, mỗi người đều vì mạng sống mà chiến đấu.

Tô Dạ lấy mấy viên Hồi Linh Hoàn từ trong túi Tu Di ra ăn, thấy tình thế tổng quát không thể lạc quan, Tô Dạ bắt buộc phải nhanh chóng khôi phục linh uy, sau đó mới gia nhập cuộc chiến.
 
Lúc này Bạch Sát không có cảm xúc gì khác, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tô Dạ không rời, hắn cũng không thể phán đoán ai thắng ai thua, nhưng mạng sống của Tô Dạ mới là quan trọng nhất, hắn đã sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào, bất chấp lòng tự trọng của đám thiếu niên này!
 
Hai mắt mười tám lóe lên màu đỏ, cuối cùng cùng tìm thấy sơ hở của hai mươi ba, thiền côn đánh mạnh vào bụng của hai mươi ba.

Hai mươi ba không kịp tránh, nhưng trường thương trong tay cũng không hề nể nang đâm lại.
 
Phụt.

.

.
 
Trường thương đâm xuyên qua bụng mười tám, thiền côn của hai mươi tám lại chỉ đủ để bụng hai mươi ba lõm vào.

Tài năng biến dạng thân thể trời ban của hai mươi ba đã giúp hắn tránh khỏi rất nhiều đòn tấn công trí mạng, khi hắn đang muốn nói gì đó.

.

.
 
"Nhị đoạn quán xuyên!"
 
Thân thể có thể tự do co duỗi biến hình nhưng chung quy vẫn sẽ có điểm yếu, sự biến hình dựa nhiều vào cơ bắp hơn xương cốt, đây là sơ hở mười tám nắm được.
 
Bụng của cả hai đều bị đối phương xuyên thủng, mười tám và hai mươi ba lại cùng liều mạng lui một chân về sau quỳ xuống.
 
"Động sát quả nhiên lợi hại, thực ra.

.

.

khụ khụ.


.

.

Không mong muốn nhất là phải liều mạng với ngươi."
 
Miệng hai mươi ba trào máu tươi, lời nói ra không rõ.
 
Mười tám không trả lời, chỉ yên lặng nhìn hai mươi ba.
 
Tô Dạ khôi phục lại một chút linh uy, muốn đánh lén phía sau hai mươi ba, nhưng ba mươi tám đã giết được bốn mươi ba, quay lại bên cạnh Hai mươi ba, chăm chú quan sát từng cử động nhỏ của Tô Dạ.
 
"Các ngươi nghĩ ta tới đây để thí luyện? Nghĩ các người là chất dinh dưỡng của ta? Người khác không biết, ngươi còn không biết sao? Mười Tám!"
 
"Anh trai người là chín, như vậy ngươi cũng đã nghe được từ chỗ hắn, chúng ta đều là hạt giống bị quẳng đi, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính mình, cho dù lần này không chết, sau khi trở về lại thí luyện bí cảnh tiếp, còn có lần tiếp theo nữa, ngươi cho rằng những tên hạt giống phía trên kia sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
 
Hai mươi ba càng nói càng xúc động, máu trong miệng vẫn không ngừng chảy ra, nhưng ánh mắt sáng ngời có thần nhìn vào mười tám.
 
Lúc này, tiếng nói của Tô Dạ vang lên: "Rốt cuộc là tại sao?"
 
Bây giờ hai mươi ba mới phát hiện Tô Dạ đã giải quyết xong ba mươi bảy, hơn nữa trước đó còn là hai mươi chín, cuối cùng Hai mươi ba cũng nhận ra thực lực của Tô Dạ rồi.
 
"Bây giờ ngươi có tư cách biết rõ bộ mặt thật rồi.

.

."
 
Thiên Tứ Thần Minh.
 

Thiên là thế giới Tam Thiên.
 
Mà nơi nhóm các hạt giống bị cưỡng ép giáo dục ở bên trong thế giới Tam Thiên chính là "Linh".
 
Đối với "Linh", loại này không sờ không thấy được nhưng lại có thể được áp dụng cho sự tồn tại đặc biệt trong thực tế, nhóm hạt giống hiện tại vẫn khó có thể lý giải được nó, nhưng bắt buộc phải chấp nhận mọi thứ trong "Linh" giới.
 
Sức mạnh của Thần Minh thật sự không thể nghi ngờ.

Nếu như cường giả tối cao cảnh giới Vô Cực có thể mượn uy lực của đất trời, thậm chí có thể nắm chắc năng lực của thế giới thì chính là Thần Minh, người đã phát triển thành một phần của thế giới Tam Thiên.

Toàn bộ giới tu hành có một chân lý, đó là.

.

.
 
Chỉ có Thần Minh mới có thể giết Thần Minh.
 
Trước trận quyết chiến ngàn năm, kiếm tu đã bá chủ thế giới Tam Thiên suốt mấy ngàn năm, lúc huy hoàng xán lạn nhất là lúc kiếm tu Thần Minh có hơn 30 người, các Thần Minh khác hợp lại không tới 20, có thể thấy được tình cảnh lúc trước của kiếm tu mạnh mẽ thế nào.
 
Sau quyết chiến ngàn năm, thịnh vượng cực hạn là suy tàn, suy yếu đến độ hiện nay kiếm tu không có lấy một vị Thần Minh, bất kể là may mắn sống sót hay mới xuất hiện, thật sự giống như là chọc giận Thiên, phải chịu phong ấn vĩnh cửu.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.