Quân Thiếu Tần hơi nhướng mày, ngón tay đánh vòng chỗ mẫn cảm của nàng, vẻ mặt rất nguy hiểm, ánh mắt rất uy hiếp: "Sau này, không cho phép buộc ngực ——— đồ của trẫm, trẫm luyến tiếc khi nó tổn hại!"
Vân Tĩnh Hảo lấy tay che ngực, bật thốt lên nói: "Đã hư hại, hoàng thượng đừng nhìn!"
Quân Thiếu Tần mỉm cười nhìn nàng: "Trên người nàng, tất cả đều là đồ của trẫm, trẫm không nhìn thì ai nhìn?"
Vân Tĩnh Hảo trẻ con "Hừ" một tiếng, giận dỗi nói: "Hoàng thượng không nhìn, có người nhìn!"
"Nữ nhân của trẫm ai dám nhìn?" Quân Thiếu Tần tức giận, càng nghiêm mặt, đột nhiên bắt được cổ tay nàng, cố định đỉnh đầu nàng, cúi người hung hăng hôn, ngậm một bên ngực đỏ hồng của nàng trong miệng, không ngừng cắn nuốt liếm mút, đến khi nàng mềm yếu, nơi cổ họng bật ra cầu khẩn thét chói tai, không còn hơi sức giãy giụa, lại nghe hắn nói: "Vân Tĩnh Hảo, nàng chỉ có thể là của trẫm! Thân thể nàng, người của nàng, trong tâm, tất cả tất cả của nàng, đều là của trẫm!"
Vân Tĩnh Hảo giận, nhưng lại không thể làm gì, định cách xa hắn một chút, nhắm mắt lại, không để ý tới hắn! Khóe môi xinh đẹp của Quân Thiếu Tần nâng lên một chút ý cười, một tay kéo nàng về trong ngực, ngực trần ép chặt trên người nàng, cùng với nàng không ngừng cọ sát lẫn nhau, đôi môi quấn lên chỗ mẫn cảm mềm mại trước ngực nàng. Nàng thở gấp một tiếng, liên tục dùng chân nghĩ đẩy hắn ra, nhưng bị hắn ép chặt, mắt thấy hắn dùng lực lột quần lót nàng xuống, tay cứng rắn chen đến giữa hai chân nàng, đầu ngón tay tiếp xúc một mảnh ẩm ướt mềm nhẵn, cợt nhã đẩy vào. . . . . .
Vân Tĩnh Hảo bị hắn trêu chọc muốn thét chói tai, mà bàn tay hắn, giống như có dòng điện chạy khắp cơ thể, khiến nàng cảm thấy trên người giống như bắt lửa không còn là chính mình, nhẫn nại đến cực hạn, mặt hồng tựa như có thể chảy ra nước, trong miệng nũng nịu liên tiếp, đang muốn nói chuyện, Quân Thiếu Tần lại gia tăng động tác, trong mắt hàm chứa ý cười, tay không ngừng ma sát, kề bên tai nàng nói nhỏ: "Lúc này, nàng vẫn để ý hay không để ý tới trẫm?" Vân Tĩnh Hảo bị hắn giày vò đến mức sắc tâm nổi lên, vịn cổ hắn, ánh mắt mê loạn, cuồng si, nhưng không cam lòng cắn một cái trên người hắn, cả giận nói: "Để ý, nô tì để ý!" Thân thể nàng chợt kéo căng vô cùng chặt, bụng hơi co rút, hắn đắc ý ôm nàng, đồng thời hôn đôi môi nàng, hạ thân nóng bỏng đột nhiên xông vào thân thể nàng, vùi mình vào trong ấm nóng mềm mại.
Nàng kìm nén tiếng rên rỉ không tự chủ tràn ra ngoài, thân thể bị hắn dùng lực từng cái một va chạm lấy, giống như một chiếc thuyền con trong biển rộng, bất lực bị sóng biển vọt lên bỏ xuống, mà người nam nhân trước mắt này chính là cây cỏ cứu mạng duy nhất, mang theo nàng đạt tới đỉnh bọt sóng, đưa nàng tới đỉnh cực lạc. . . . . .
Miệng nàng mở to thở hổn hển, chỉ một lần liền giơ cao cờ hàng, nức nở cầu xin tha thứ, thân thể muốn tan rã, Quân Thiếu Tần không để nàng xụi xuống, lật người nàng lại, một lần nữa vọt vào thân thể nàng, cảm thụ nàng khít khao bao lấy, muốn ngừng mà không được. . . . . .
Đến khi hắn rốt cuộc thỏa mãn, Vân Tĩnh Hảo đã tan thành từng mảnh, ngay cả hô hấp cũng không thể, hắn gọi cung nhân mang thùng nước lạnh ra ngoài, lần nữa đổi nước nóng vào, ôm nàng cùng nhau vào thùng nước tắm.
Được ngâm nước nóng, toàn thân bủn rủn được thư sướng, nàng liền khôi phục chút hơi sức, Quân Thiếu Tần ôm lấy nàng từ phía sau, vốc nước ấm tưới lên tóc dài đen nhánh như mực của nàng, cắn cắn lỗ tai nàng, hỏi nàng vấn đề ngoài ý muốn: "Tại sao cha nàng muốn đưa một mình nàng đến sống ở Khang thành?"
Vân Tĩnh Hảo chần chờ một chút, mới nói: "Khi còn bé, thân thể nô tì yếu ớt, cộng thêm bệnh ho suyễn, Đế Kinh mưa dầm kéo dài khí hậu bất lợi cho việc khôi phục, mà Khang thành bốn mùa đẹp trời, phong cảnh nên thơ, thích hợp nghỉ ngơi, cha liền tự mình đưa thiếp tới. . . . . ." "Ở một cái chính là vài chục năm?"
Vân Tĩnh Hảo gật đầu, thầm nói: tại sao người này đột nhiên đối với nàng tò mò? Trước đây khi ở cùng nhau, hai ba lần đều là lăn đến trên giường, trừ trêu chọc nàng bên ngoài, chưa hề nghiêm chỉnh nói chuyện! Chẳng lẽ hôm nay uống lộn thuốc?
Quân Thiếu Tần cuộn thân thể nàng qua, trong lòng không khỏi sinh ra một mảnh chua xót mềm mại, tay vỗ má nàng, than nhẹ một tiếng: "Một người không tịch mịch sao?"
"Thói quen cũng không có chuyện gì. . . . . ." Vân Tĩnh Hảo qua loa, cười đến cặp mắt d.d;l’q,d_lạcthần, cong cong, đứng dậy xuống đất, cầm khăn vải hầu hạ hắn lau khô thân thể mặc quần áo vào, sau đó mới mặc áo của mình. Quân Thiếu Tần giống như trúng ma chú, tầm mắt vẫn rơi trên người nàng, chỉ cảm thấy thân thể nàng nho nhỏ, lúc này nhìn thấy gầy yếu bất lực nói không nên lời, trầm mặc hồi lâu, bất giác, ôm chặt nàng, nhẹ giọng nói: "Từ nay về sau, trẫm sẽ không để cho nàng tịch mịch, trẫm sẽ luôn luôn cùng với nàng. . . . . ."
Nghe xong lời này, cảm giác đầu tiên của Vân Tĩnh Hảo là muốn cười, trên thực tế, nàng cũng nở nụ cười: "Nô tì nào dám khiến hoàng thượng cùng với mình, hoàng thượng là bình trà, nhưng ly trà lại nhiều! Nô tì chỉ hy vọng, hoàng thượng nhớ kỹ hứa hẹn của mình, nếu ngày nào chán ghét thân thể nô tì, thì để nô tì xuất cung đi. . . . . ."
Nàng vừa nói xong, mặt Quân Thiếu Tần liền lạnh, giống như lại muốn tức giận, vì vậy nàng biết, nàng lại nói sai, nhất thời hối hận thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi mình ——— phải sửa sai! Sửa sai!
Nhưng nàng còn chưa kịp sửa sai, Quân Thiếu Tần chợt nắm cằm nàng, hai cánh môi nóng bỏng chợt đè lên môi nàng, bí mật mang theo nặng nề tức giận, hung hăng chống đỡ nàng lên bàn dài, phất tay áo quét toàn bộ văn kiện vật phẩm trên bàn xuống đất, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, ngoài điện A Thú nghe bất thường, liền hỏi: "Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì?"
Quân Thiếu Tần quay đầu lại rống to một tiếng: "Chờ bên ngoài, không cho phép đi vào!"
A Thú đáp một tiếng, liền không còn tiếng động.
Vân Tĩnh Hảo bị dọa không nhẹ, mắt thấy hắn một cái mắt lạnh tới đây, dường như muốn xé nát nàng, trong lòng nàng cả kinh, vội miễn cưỡng cười nói: "Hoàng thượng, ngài làm sao vậy?" Khuỷu tay hắn kiên định có lực, nàng dưới người hắn, dịu ngoan như một con mèo con cuộn tròn trong lòng bàn tay, mặc cho hắn đùa nghịch. Trán hắn dựa vào nàng, thấy được trong mắt đối phương, chiếm cứ tất cả!
"Nàng là ái phi của trẫm, nàng cho là trẫm sẽ cho phép nữ nhân của trẫm lưu lạc bên ngoài sao?"
Vân Tĩnh Hảo im lặng nửa ngày, rõ ràng chính hắn miệng vàng lời ngọc nói sẽ thả nàng đi, hiện nói đổi ý là đổi ý, nào có Hoàng đế giống hắn như vậy? Rõ ràng là tiêu khiển nàng! Nàng tức giận đến hàm răng đều ngứa, thật muốn một cước đạp hắn vào trong bồn tắm, để cho hắn tỉnh lại tỉnh lại! Chỉ là, tình thế trước mắt bức người, cánh tay hắn siết chặt nàng không thở được, nàng đành phải ngoan ngoãn chịu thua, nịnh hót chân chó khuôn mặt tươi cười bắt đầu nói: "Nô tì dĩ nhiên nguyện ý lưu lại, nô tì là nữ nhân của hoàng thượng, tâm thủy chung trên người hoàng thượng, nhưng nô tì luôn biết sẽ già, hoàng thượng mê luyến thân thể nô tì, thích xem dung mạo nô tì, những thứ này, cũng là dễ tàn lụi, sắc kém thì yêu không nhiều, nếu thực đến ngày đó, nô tì không có cách nào trơ mắt nhìn hoàng thượng ôm ấp phi tử trẻ tuổi khác, cho nên nô tì. . . . . ."
Lời nói của nàng bị một tiếng thét kinh hãi cắt đứt, bởi vì Quân Thiếu Tần chợt giữ cái ót của nàng, đôi môi lấn lên, ngăn lại môi nàng, không cho nàng tiếp tục hư tình giả ý nói tiếp nữa, gắt gao ôm nàng, giống như muốn nói cho nàng biết cái gì, vừa giống như hung hăng đè nén cái gì, đầu tiên nàng có chút kháng cự, dần dần dịu đi, đến sau, cuối cùng đánh không lại hắn, liền an tâm cho hắn ôm. . . . . .
Giữa trưa thì Tiểu Thuận Tử dẫn theo người tới gặp Quân Thiếu Tần, người này chính là chưởng tư của Huấn Giới ty Lý Trưởng Trung.
Lý Trưởng Trung là một hoạn quan tròn tròn mập mạp, cười rộ lên, nếp nhăn nơi khóe mắt thật sâu, trầm tĩnh êm đềm, như mặt cười của Phật, nhưng thủ lĩnh trong cung đều sợ hắn, vì hắn chuyên dùng hình mà thủ đoạn lại âm độc, rơi vào trong tay hắn, sống không bằng chết!
Vào lúc này, Quân Thiếu Tần thần thái tự nhiên gắp một chiếc đũa hoa lan vàng vào trong chén Vân Tĩnh Hảo, mới liếc mắt nhìn Lý Trưởng Trung một cái, hỏi: "Trẫm để cho ngươi thẩm vấn người Chiêu Dương điện, hôm nay có kết quả chứ?"
Lý Trưởng Trung vội vàng khom người trình một bản lời khai lên, trả lời: "Cuối cùng nô tài cũng không có nhục sứ mạng, không để cho hoàng thượng thất vọng, dưới hình phạt nghiêm khắc, thị tỳ hầu hạ hoàng hậu vì cầu mạng sống, khai ra cổ hương Miêu Cương này xác thực là vật của hoàng hậu. Nô tài đề phòng bỏ sót, đi thẩm tra thêm, không ngờ tra ra, thị tỳ bên cạnh nương hoàng hậu tại kinh đô, đúng là Liễu Trân Nhi phu nhân Hàn Thạch tội thần năm đó, Liễu Trân Nhi này mười mấy tuổi liền bị bán vào Hàn phủ, bầu bạn bên cạnh Hàn Thạch, sáng là thị tỳ, tối là cơ thiếp, sau đó Hàn Thạch có chính thê, liền nạp nàng làm phu nhân, sau đó vì Hàn Thạch tham ô quân nhu làm rối kỉ cương, rơi xuống thân bại danh liệt, kết quả đầu thân hai nơi, nàng cũng bị làm nô nơi biên cương, ẩn nhẫn nhiều năm, lại chạy thoát trở về, thay tên đổi họ tiếp cận nương hoàng hậu Vương phu nhân, lại chờ đợi vào cung, độc hại hoàng thượng, vì Hàn Thạch báo thù. Hiện chính nàng cũng nhận tội rồi, bánh ngọt trên chén nhỏ hoa vàng này có độc, chính nàng thừa dịp hoàng hậu chưa chuẩn bị, vụng trộm rắc. . . . . ."
Quân Thiếu Tần đang chuyên tâm ăn cơm, nhàn nhạt ngắt lời hắn: "Một kẻ phụ nhân, chỉ bằng vào sức một mình nàng, nếu không có cao nhân bên cạnh tương trợ, vì nàng đả thông quan tiết, giấu giếm d-d;le’quy-don che giấu, sao nàng có thể từ nơi biên cương cực khổ thuận lợi trở lại Đế Kinh, lại dễ dàng đổi thân phận tiến vào Tiêu phủ, lại che giấu kịch độc đi vào hoàng cung?"
Lý Trưởng Trung nghe vậy, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, giọng nói thấp xuống: "Là nô tài sơ sót, nô tài liền tiếp tục đi thăm dò. . . . . ."
"Thôi!" Lời hắn còn chưa dứt, Quân Thiếu Tần liền hừ một tiếng nói: "Vụ án này không đơn giản như vậy, vẫn là đưa người đến Đại Lý Tự, để Ninh Sách tra tiếp đi!"
"Nô tài tuân chỉ." Lý Trưởng Trung khom người lui xuống. Vân Tĩnh Hảo thấy Quân Thiếu Tần buông bát đũa xuống, tự mình nâng khay trà nhỏ dâng trà lên, hầu hạ hắn súc miệng, lại hầu hạ hắn ăn Bí Dược do Gia Cát Thanh Phượng sai người đưa vào cung, mới vừa ngừng tay, liền thấy Tiểu Thuận Tử đi vào bẩm: "Hoàng thượng, việc lớn không tốt rồi, các đại thần nghe đồn hoàng hậu bởi vì Vu Cổ (Phù thủy) bị cấm, liền quỳ bên ngoài Càn Nguyên điện, kiên quyết cầu kiến hoàng thượng!"
Quân Thiếu Tần nghe, trên mặt hình như không có phản ứng gì, chỉ có Vân Tĩnh Hảo hầu hạ hắn thay triều phục ngay ngắn, thay hắn đội mũ sửa sang xong, vóc người hắn rất cao, nàng chỉ có thể nhón chân lên mới có thể thay hắn buộc sợi tơ vàng trên mũ.
Hắn dùng tay vuốt ve cằm nàng, giống như bình thường nói đùa nói: "Nàng vào cung cũng một thời gian, trẫm nghĩ, cũng là thời điểm tấn phong nàng một phần vị, trẫm hôm nay liền phân phó, phong nàng làm phi. . . . . ."
Tác giả có lời muốn nói: hoàng thượng bắt đầu động lòng thật rồi, nhưng, Giang Ánh Nguyệt cũng muốn ra sân.